Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 1146
Chương 1146: Điểm Tinh Chi Uy!
– Đây, đây là thực lực hiện giờ của thành chủ sao!
Trong đầu mọi người đều có suy nghĩ như vậy.
Y Đằng Bác Văn, Bác Nhĩ Tháp, Kim Cang, Phi Thiên Hổ thấy cảnh này, đều chấn động không sao tả nổi, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi.
Bọn họ không thể tin được, trước đó rõ ràng Vương Song còn cùng cấp bậc với bọn họ mà giờ đã đạt đến trình độ này rồi!
– Ta không tin, Lôi Bạo!
Kim Vũ Huyền gầm lên giận dữ, năng lực Cụ Hiện Hóa tăng lên cực hạn, lôi đình khủng bố xuất hiện, lít nhít che kín cả không gian, Lôi Đình Chi Lực phát ra công kích cực kỳ cường đại, lôi đình đầy trời rơi xuống, dù có là một ngọn núi lớn cũng sẽ bị đánh đến nứt ra!
– Vẫn Thạch Thiên Hàng!
– Đao Sơn!
Sau lôi đình chính là thiên thạch vô tận, mỗi một khối đã đều lớn chừng bốn mét, giống như sao băng vậy, trực tiếp rơi xuống khắp nơi.
Sau cùng, từng đợt ánh sáng như trường đao, vô số trường đao như tạo thành một ngọn núi nhỏ.
Một màn này, rất nhiều người dễ dàng nhớ đến cảnh tượng núi đao biển lửa trong địa ngục.
Đối mặt với ba công kích mạnh mẽ thế này, sắc mặt của Vương Song vẫn không thay đổi, chỉ lạnh nhạt nhìn đối phương.
– Xuy
Vương Song vươn tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa chỉ lên trên bầu trời, ở trước ngón tay, dường như xuất hiện một chút tinh quang, trong đầu Vương Song cũng xuất hiện một nhân ảnh chỉ có mình một nhân ảnh cho mình một triển hiện một công kích!
– Điểm Tinh Chỉ!
Bây giờ Vương Song mơ hồ nhớ đến Thức Thần Thông này dường như là có một nhân ảnh dạy mình, nhưng lại không thể làm đến mức độ như nhân ảnh kia, thậm chí trước đó hắn cũng không thể nào hiểu được tu luyện chi pháp của thần thông này, nhưng sau khi được Tam Sinh Quả cải tạo cơ thể, Vương Song cảm giác tư duy của mình cũng thay đổi so với lúc trước rất nhiều, rất nhiều thứ trước kia có nghĩ mãi cũng không ra bây giờ bỗng nhiên được khai khiếu.
Vương Song đoán, chắc là do tư chất của mình đã được tăng lên.
Nhưng ngay cả như vậy, Vương Song cũng hiểu bây giờ mình sử dụng Điểm Tinh Chỉ cũng chỉ là làm màu mà thôi, còn không bằng khi nhập môn.
Tất cả mọi người nhìn thấy, lúc Vương Song chỉ ra, dường như có một ngôi sao nhỏ xuất hiện, ngôi sao lập tức nổ tung, một ánh sáng chói mắt xuất hiện, khiến cho mọi người cảm giác mình sắp bị mù vậy.
Nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, cảm thấy xung quanh dường như đã sóng êm biển lặng, tất cả mọi người mới hơi hí mắt, ánh mắt hồng hồng nhìn về phía trước.
– Chậc
Âm thanh hít sâu liên tục vang lên.
Trên mặt đất, từng vết nứt khủng bố xuất hiện giống như một hẻm núi cực lớn vậy, thân ảnh của Kim Vũ Huyền đứng ở phía trước, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Nhưng lúc này, không ai chú ỷ đến biểu hiện của hắn, đều rung động nhìn cảnh tượng trước mắt, lôi đình biến mất, thiên thạch cũng biến mất, đao sơn cũng không thấy đâu nữa!
Tất cả các công kích đều biến mất sạch sẽ, dường như từ trước đến giờ đều chưa từng xảy ra.
Vương Song chậm rãi thu tay lại, mọi người nhìn qua, trên trán của Kim Vũ Huyền xuất hiện một lỗ máu, thủng từ trước ra sau.
Trong mắt Kim Vũ Huyền dường như không thể tin được, dường như không tin bản thân cứ như vậy mà chết đi!
Sau lưng hắn, một lỗ sâu nhỏ như ngón tay xuất hiện, cũng không sâu bao nhiêu.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng nói gì, đều ngây ngốc nhìn một kích mà Vương Song tạo ra.
Bản thân Vương Song cũng giật mình, không ngờ mình chỉ dùng Điểm Tinh Chỉ mà người thần bí kia dạy cho một chút thôi, mà sức mạnh lại cường đại như vậy!
– Chuyện này, ngươi học được thần thông như thế ở đâu vậy! Sao ta chưa từng thấy ngươi dùng bao giờ!
Khí Linh kinh ngạc đến cực điểm hô lên, dường như đang ở trong một không gian khác, đứng ở trước mặt Vương Song, chất vấn hắn.
Trong lòng nó chấn động không gì sánh nổi, chuyện gì của Vương Song nó cũng biết khá rõ, thậm chí Thiên Long Chân Kinh cũng là nó truyền cho Vương Song, khả năng của Vương Song ra sao, nó là người rõ nhất.
Nhưng mà, một thức thần thông này, nó có thể cam đoan ngay cả bản thân mình cũng không biết, Vương Song học được bằng cách nào.
Một chỉ này, khiến Khí Linh đều nhớ ra thần thông mà mấy trăm ngàn năm trước Phong Cực tiểu tử đã từng gặp qua một cường giả cấp Tôn Giả sử dụng, đương nhiên, Vương Song so ra còn kém đối phương nhiều, nhưng trong đó có ẩn chứa ý cảnh, còn mơ hồ có chung một loại cảm giác!
Thần thông cấp Tôn Giả!
Khí Linh mơ hồ có loại phỏng đoán này, loại phỏng đoán này vừa xuất hiện, vẻ mặt của nó trở nên cổ quái nhìn Vương Song, bản thân vẫn luôn trông chừng người này, sao đột nhiên lại học được loại thần thông thế này!
Không địch lại, Khí Linh nghĩ trước đó Vương Song ở Tiểu Không Gian kia bị mất khống chế, khoảng thời gian đó bản thân mình cũng không thể nắm giữa.
– Chẳng lẽ là khoảng thời gian đó là lúc tên nhóc này học được thần thông!
Khí Linh ở một bên lâm vào trầm tư.
Vương Song không đáp lại, đối mặt với uy lực mà mình tạo ra, hắn cũng có chút chấn kinh.
– Xem ra, nhân ảnh kia không gạt ta, đây đây đúng là một thần thông cực kỳ cường đại!
Trong lòng Vương Song lẩm bẩm.