Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 1140
Chương 1140: Hạ Nguyên phản bội! (2)
Ánh mắt của Kim Vũ Huyền lạnh lẽo, bị u Lợi và Mạt Nhã đoạt đi bảo vật ở trong tay, trong lòng hắn vẫn vô cùng tức giận.
Những người khác cũng có cùng suy nghĩ, không tin Vương Song có thể ngăn được bọn họ.
– Còn có Lăng Vân, Kiếm Vương Thành của hắn cũng không thể ngăn trở được công kích của ba con Thi Hoàng được, đến lúc đó, mặc kệ là thành phố Giang Nam hay Kiếm Vương Thành gì đó, tất cả đều phải bị hủy diệt!
Tốc độ của ba người hai thú cực nhanh, sau một tiếng đến đứng trước tường thành của thành phố Giang Nam, căn cứ vẫn luôn được bảo vệ, bọn họ dường như hiểu ý nhau, bắt đầu chia ra, bao vây toàn bộ căn cứ.
Năm khí tức cường hãn làm chấn động cả căn cứ, đám người Thu Ảnh Đồng, CA, Triệu Hân, Lý Tân biến sắc, biết bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải ngăn kẻ địch lại, nếu không, e rằng toàn bộ căn cứ đều sẽ bị hủy diệt.
– Đi, giải quyết chuyện ở bên ngoài trước rồi lại nói, còn về bọn họ, không đi cũng phải đi.
Lý Tân lạnh lùng nói ra một câu, sau đó tiến thẳng đến bức tường thành.
Những người khác thấy thế, cũng vội đuổi theo, Thu Ảnh Đồng nhìn Hạ Nguyên đầy sát ý, hận không thể ở tại chỗ đánh chết đối phương, thật vất vả lắm mới đè lại được suy nghĩ này, sau đó lạnh lùng nói,
– Nếu không nguyện ý chiến đấu vì căn cứ, bọn ta cũng không bắt bược, nhưng mà, căn cứ sẽ không che chở cho các ngươi tiếp nữa đâu, có ai cảm thấy trời đất ở bên ngoài thích hợp để phát triển bản thân hơn, thì có thể rời đi.
Nói xong, bản thân cũng xoay người bay đi.
Rất nhanh, chỉ còn lại Hạ Nguyên bà một vài tên có chút do dự, số lượng cũng không ít, đều là những cường giả trẻ tuổi mới gia nhập căn cứ.
– Hạ đại ca, tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mặc kệ hết sao.
Một nam tử nhìn qua chừng hai mươi tuổi sợ hãi nhìn mọi người đi ở phía xa, lo sợ bất an nhìn Hạ Nguyên.
Mặc dù bọn họ gia nhập vào căn cứ sau, nhưng trong lòng vẫn vô cùng kính sợ Vương Song, bọn họ làm như vậy không khác nào là phản bội căn cứ, nếu Vương Song xuất hiện, e rằng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
– Còn làm gì nữa, Vương Song lấy chúng ta làm bia đỡ đạn, hắn đã bất nhân, vậy cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa.
Hạ Nguyên bình tĩnh nói, tập tức xoay người nhìn về phía mọi người,
– Các uynh đệ, tuy chúng ta không phải là Tiến Hóa Giả đỉnh phong gì, nhưng ta tin chắc không ai có thể xem chúng ta như rác rưởi mà vứt bỏ, thế giới bên ngoài rất lớn, thực lực có thể sánh ngang với thành phố Giang Nam cũng không ít, nơi này đã không giữ chúng ta, không bằng chúng ta đi đầu quân cho thế lực khác.
– Ta tin chắc, chúng ta có nhiều người như vậy, đừng nói là đầu quân cho thế lực khác, bản thân chúng ta có thành lập căn cứ riêng cũng dễ như trở bàn tay…
Hạ Nguyên thể hiện tài ăn nói của mình, nhưng chỉ với mấy câu, đã khiến cho không ít người nổi lên dã tâm, ánh mắt của mọi người đều tản ra chút ánh sáng kì dị.
Đương nhiên, cũng có một số người không nghe Hạ Nguyên nói, suy nghĩ một hồi thì xoay người rời đi.
Một đám người sau khi nghe Hạ Nguyên nói đã thay đổi tư tưởng.
– Lão Hạ, chúng ta làm như vậy, lỡ như Vương Song xuất quan, chúng ta nên làm sao đây?
Có người hơi lo lắng nói.
Lập tức vẻ mặt người đó có chút tàn nhẫn,
– Hay là, chúng ta thừa cơ…
Nói rồi, lấy ra một cái vòng cổ.
Hạ Nguyên giật mình, vội vàng ngăn chặn lại suy nghĩ này,
– Ngươi bị điên rồi sao, cho dù Vương Song có bế quan, cũng có Lục Ma Đằng thủ hộ, hơn nữa thực lực của Vương Song rốt cuộc mạnh như thế nào, mọi người đều biết, chúng ta làm như thế, chỉ có chịu chết mà thôi!
– Chúng ta chỉ cần thoát khỏi căn cứ, chưa đến mức khiến đối phương cảm nhận được sự uy hiếp, nhưng nếu giống như ngươi nói, e rằng một người chúng ta cũng đừng hòng thoát!
Nghe Hạ Nguyên thuyết phục, mọi người lúc này mới hậm hực gật đầu, bỏ qua suy nghĩ đó trong đầu.
Nhưng mà, bọn bọ lại không phát hiện, Lục Ma Đằng đã xuất hiện ở phía sau bọn họ…
Bên ngoài tường thành, thân ảnh khổng lồ của Long Quy chắn ở trước mặt Kim Cang, một đôi mắt nhỏ như bánh xe lộ vẻ hung tàn, nó vẫn luôn nhớ kỹ chuyện Vương Song đã phân phó, đối với kẻ địch, tuyệt đối không nương tay, hơn nữa biến dị thú thực chất đã vô cùng tàn bạo và điên cuồng, càng khiến Long Quy không sợ tên to lớn trước mắt này.
Kim Cang cũng ngừng lại, có chút ngưng trọng nhìn Long Quy trước mắt, từ trên người Long Quy, nó cảm nhận được một sự uy hiếp.
– Gào
Một tiếng gầm nhẹ, dường như đang truyền đến ý không hiểu tại sao một con Thú Hoàng tam giai, lại trở thành sủng vật của nhân loại, còn ngăn trở đồng loại của nó.
– Gào
Long Quy dường như hiểu Kim Cang nói gì, cũng gầm nhẹ đáp lại.
Sau đó, không ít người ngây ngốc nhìn hai con biến dị thú cực lớn ở cùng một chỗ gào qua rống lại, âm thanh như sét đánh đinh tai nhức óc.
– Cũng chỉ là một con biến dị thú mà thôi, còn muốn ngăn trở tất cả chúng ta hay sao!
Thây cảnh này, đám người Kim Vũ Huyền, Bác Nhĩ Tháp cười lạnh.
– Ta cũng muốn xem thử một chút thành phố Giang Nam như thế nào mà được xưng là Đệ Nhất Căn Cứ Thành của HQ!