Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 1131
Chương 1131: Truyền thừa thuộc về!
Nghe Thần Chủ nói vậy, mặc dù Phi Lợi Tư cũng có chút không cam lòng, nhưng hắn cũng hiểu nếu không có Thần Chủ trợ giúp, hắn muốn lấy một quang đoàn thôi cũng đã là chuyện viễn vông, còn nhiều người không có nổi một quang đoàn như vậy, nếu hắn xông đến, tuyệt đối sẽ bị xử lý đầu tiên.
Cho nên, dù cho có tiếc đến đâu, hắn cũng không muốn lấy tính mạng của mình ra để mạo hiểm, bảo vật tuy tốt, nhưng cũng phải giữ lại mạng trước đã.
Thần Chủ nói xong, thân ảnh cũng dần bị Dẫn Dắt Chi Lực nuốt chửng, cùng lúc đó, Phi Lợi Tư cũng không ở lại nữa, bay thẳng ra bên ngoài.
Hai người Đỗ Không và Tô Nhược Hy nhìn thấy đám người kia điên cuồng tranh đoạt, vẻ mặt của Tô Nhược Hy cũng vô cùng cay đắng.
Thực lực của chúng ta so ra cũng còn chút chênh lệch so với họ, cũng không còn cách nào.
Đỗ Không ở một bên an ủi,
– Nhưng mà, Vương Song và Lăng Vân đã có được quang đoàn rồi, HQ chúng ta cũng đã có được gần như là một nửa. Thật ra, cũng không tính là thua thiệt.
Nghe vậy vẻ mặt của Tô Nhược Hy vốn đang rất buồn cũng dần vơi bớt.
– Đi thôi, chuyện tiếp theo cũng không liên quan đến chúng ta nữa, phải hấp thụ thật tốt đợt thu hoạch này, rất có thể sẽ xuất hiện cuộc chiến khủng bố hơn nữa.
Tô Nhược Hy thở dài, xoay người rời đi, Đỗ Không cũng nhìn lại phía sau một chút, rồi biến mất dạng.
Khí Linh của Vạn Giới Châu dường như ở trong không gian khác, lập tức đứng ở cửa cung điện, nhưng không ai có thể nhìn thấy nó, Khí Linh không có chút phản ứng nào đối với những người rời đi, chỉ có Vương Song lúc cầm lấy quả thực thì trong mắt nó hiện lên một vòng sáng.
– Ha ha, không hổ là người đại nhân xem trọng, rất có mắt nhìn…
Còn lại sáu người, ba người u Lợi, Mạt Nhã, Kim Vũ Huyền tranh đoàn Quyền Trượng Quang Đoàn, bọn họ chiến đấu vô cùng điên cuồng, u Lợi và Mạt Nhã liên thủ, chiến lực mơ hồ tăng vọt, một mình Kim Vũ Huyền giống như con chuột không ngừng chạy trốn.
Năng lực Cụ Hiện Hóa của hắn đã phát huy đến cực hạn, đủ loại kỹ năng đã xuất hiện từ miệng của hắn rồi, có thể nói là một Chủy Cường Vương Giả!
Vừa né tránh, vừa nghĩ biện pháp phá vỡ quang đoàn, lấy quyền trượng trong đó, nhưng Vương Song và Thần Chủ đều không có cách, hắn cũng không có cách nào.
– Thành Quang Thuật!
u Lợi và Mạt Nhã vô cùng phẫn nộ, lần nữa hợp kích, đồng thời lần này u Lợi còn sử dụng Tín Ngưỡng Đăng, không gian dường như bị giam cầm, thân ảnh của Kim Vũ Huyền giống như một con côn trùng bị vây ở trong.
– Không xong rồi!
Cảm nhận được công kích ẩn chứa uy lực vô cùng khủng khiếp, sắc mặt Kim Vũ Huyền hoàn toàn thay đổi, không chút do dự cầm quang đoàn trong tay ném về phía hai người họ, đồng thời trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, khiến cho ánh sáng chỉ lướt qua cơ thể mà thôi.
– Ầm
Quang đoàn bỗng nhiên rơi xuống, toàn bộ đại điện dường như run rẩy một chút, hai người u Lợi và Mạt Nhã nhìn thấy quang đoàn được ném đến cũng không lo hai người bọn họ có gây thương tổn đến Kim Vũ Huyền hay không, u Lợi một phát bắt được quang đoàn, lập tức liếc mắt nhìn Mạt Nhã, lại nhìn về phía đám người Tân Cách, Y Đằng Bác Văn, Bác Nhĩ Tháp thở dài.
– Thôi bỏ đi, có được một quang đoàn là được rồi, nếu chúng ta lại đi cướp cái kia nữa, chắc thứ trong tay chúng ta cũng sẽ bị cướp luôn mất!
Mạt Nhã lại trở nên vô cùng tỉnh táo, lúc này đã có dự định lui ra ngoài.
Một bên khác, thân ảnh của Kim Vũ Huyền xuất hiện, nhưng đã ở ngoài cửa ra vào, lúc này hắn cũng không tiếp tục tham gia trận chiến gì nữa, mà chỉ muốn mau chóng rời đi, lỡ như bị hai người u Lợi chặn lại lần nữa, e rằng không dễ dàng chạy trốn như ban nãy nữa.
Nhìn thấy Kim Vũ Huyền rời đi, hai người u Lợi và Mạt Nhã cũng không muốn tiếp tục chờ ở đây, mà cũng theo chân rời đi.
Còn lại ba người đang liều mạng ở bên trong, điên cuồng chém giết, đều muốn có được Thư Tịch Quang Đoàn này.
Thân thể của Bác Nhĩ Tháp cường trán, thân pháp của Y Đằng Bác Văn thì cực kỳ quỷ dị, Tân Cách cũng có đủ loại bí thuật, hai tay kết ấn, các loại công kích kỳ dị xuất hiện, uy lực cũng cực kỳ cường đại.
Ba người đối đầu với nhau, dường như bất phân thắng bại.
– Sư Tử Ấn!
Ba người lần nữa tách ta, Tân Cách gầm lên giận dữ, hai tay kết xuất ra ấn ký kỳ quái, sau một khắc, một hư ảnh kim sắc xuất hiện trên người hắn, cả người dường như trở thành một con sư tử cực lớn.
Một sức mạnh vô cùng báo đạo từ đó truyền đến, mơ hồ có thể phá vỡ cả một tòa thành.
Tân Cách lạnh lùng nhìn hai người còn lại, cánh tay vừa động, Sư Tử Ấn kim sắc đã muốn đánh về phía hai người kia, sau đó trực tiếp bức lui Y Đằng Bác Văn và Bác Nhĩ Tháp.
– Rốt cuộc ta cũng có được rồi!
Tay phải của Tân Cách nắm chặt lấy quang đoàn, vẻ mặt vốn bình thản không chút gợn sóng giờ đã trở nên kích động, dù sao đây của là quang đoàn cuối cùng, nếu giờ mình không có được nó,e rằng cũng chỉ có thể tay không mà về.
Hai người kia nhìn thấy Tân Cách đã cầm cái cuối cùng, bỗng nhiên nhào đến, muốn ngăn cản Tân Cách.