Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 1130
Chương 1130: Hắc Bạch Quả Thực! (2)
Sức mạnh này thật quá cường đại, đồng thời tốc độ cũng cực kỳ khủng bố!
Đối mặt với việc Vương Song đột nhiên ra tay, u Lợi, Mạc Nhã và Kim Vũ Huyền đều hơi kinh ngạc, nhưng cũng không dám có hành động gì tùy ý, tất cả đều đồng loạt chống cự.
Bọn họ chống lại công kích của Vương Song, ánh mắt của hai người Tô Nhược Hy sáng lên, có chút cảm kích nhìn Vương Song, cũng không nhiều lời, phóng về phía Quyền Trượng Quang Đoàn!
Ba nguời liên thủ, một kích của Vương Song cũng không thể gây thương thế gì cho bọn họ, sau đó Vương Song còn muốn ra tay tiếp, nhưng Dẫn Dắt Chi Lực đã đến mức cực hạn, cuối cùng hắn chỉ có thể đánh ra một kiếm về phía đám người u Lợi, thân ảnh cũng lập tức biến mất.
Vương Song biến mất, đám người u Lợi cũng lần nữa cản lại công kích của Vương Song, nhưng bây giờ quang đoàn đã nằm trong tay Tô Nhược Hy!
– Đáng chết!
Đôi mắt của u Lợi và Mạc Nhã trở nên đỏ bừng, có chút điên cuồng nhìn phương hướng của Tô Nhược Hy, bọn họ vất vả lâu như vậy, chính là vì đồ vật của bản thân mình, giờ lại bị Tô Nhược Hy đoạt đi, bọn họ phẫn nộ đến mức muốn phát điên!
– Chết rồi!
Hai người liên thủ, Thánh Quang khủng bố bạo phát, giống như một mặt trời nhỏ vậy, ánh sáng gây mắt khiến bọn họ không thể mở mắt ra được!
Thậm chí Kim Vũ Huyền ở một bên cũng vội vàng lui về một bên, không dám đứng bên cạnh bọn họ.
Tuy Tô Nhược Hy cầm quang đoàn, nhưng lại không thể mở được ánh sáng này, bản thân muốn rời đi cũng bị ngăn cản lại.
Một bên, sắc mặt của Đỗ Không cũng hơi thay đổi, muốn mang theo Tô Nhược Hy rời đi, nhưng lại phát hiện không biết từ lúc nào mà trong tay u Lợi lại xuất hiện một chiếc Lưu Ly Đăng, kéo chiếc đèn này, ngọn lửa màu đỏ chập chờn, Đỗ Không phát hiện không gian xung quanh lại bị phong tỏa.
– Biết Không Gian Chi Lực của ngươi rất mạnh, nhưng dưới ngọn đèn của ta thì ngươi đừng hòng rời đi!
u Lợi lạnh lùng lên tiếng, trong lòng hắn cũng đang rỉ máu, chiếc đèn này chính là thứ hắn hao hết tâm trí mới có được, nó ngưng tụ Tín Ngưỡng Chi Hỏa của vô số tín đồ, có đủ loại sức mạnh thần kỳ, đây chính là món át chủ bài quan trọng nhất, nếu không phải để phòng ngừa Đỗ Không chạ trốn, kiểu gì hắn cũng sẽ không lôi ra dùng, dù sao bên trong chiếc đèn này cũng là Tín Ngưỡng Chi Lực mà cũng chỉ đủ cho hắn dùng trong ba lần thôi, mỗi lần cũng chỉ dùng trong một khoảng thời gian ngắn!
Chút thời gian này, với hắn mà nói, đã đủ!
Hai người đánh về phía Đỗ Không và Tô Nhược Hy, Kim Vũ Huyền ở một bên cũng không ngừng công kích.
– Buông tay đi! Chúng ta mang theo quang đoàn này sẽ không thể ra ngoài được!
Đỗ Không thấp giọng nói với Tô Nhược Hy ở bên cạnh, tuy bọn họ muốn có quang đoàn này rất nhiều, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn!
Đồ vật thế này sau này còn có thể lấy lại được, nhưng không còn người, sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
Nghe vậy, Tô Nhược Hy chỉ có thể lưu luyến không rời mà nhìn quang đoàn ở trong tay mình, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng quyền trượng này của ẩn chứa sức mạnh, đáng tiếc, bản thân lại không có thực lực để có được nó!
Quang đoàn trong tay bay về phía Kim Vũ Huyền, thân ảnh hai người không ngừng phóng ra bên ngoài!
– Hửm?
Kim Vũ Huyền vui mừng đến mức choáng đầu, thấy quang đoàn đang bay tới, vô ý muốn giơ tay đón lấy.
Thấy cảnh này, u Lợi và Mạc Nhã đều sững sờ, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Nhược Hy và Đỗ Không một chút, lập tức không quan tâm đến bọn họ nữa, công kích thay đổi, đánh thẳng về phía Kim Vũ Huyền!
– Cút ngay cho ta, đây không phải thứ ngươi có thể cầm lấy!
Nghe u Lợi nói lời bá đạo như vậy, u Lợi cảm thấy bản thân như bị vũ nhục, trực tiếp đưa tay bắt lấy quang đoàn đang bay đến!
– Hoa Quốc có một câu nói, Trời cho không lấy là có tội, nên ta, các ngươi, ai cũng không thể lấy đi!
Kim Vũ Huyền cười lạnh một tiếng, lập tức thấp giọng lẩm bẩm gì đó, cả người dường như phân thân thành mấy chục người trong nháy mắt, bay đi bốn phương tám hướng!
– Đáng chết!
Hai người u Lợi và Mạc Nhã giận dữ, một tên Cao Ly Bổng Tử, mà dám càn rỡ như vậy!
Hai người chắp tay trước ngực, Thánh Quang khủng bố bạo phát, bao phủ kín nơi này, thân ảnh Kim Vũ Huyền vừa xuất hiện, lập tức quần đấu cùng bọn họ.
Còn về phần của Thần Chủ, thuận lợi có được Ngọc Giản Quang Đoàn, ra khỏi cung điện, quang đoàn biến mất, ngọc giản được bọn họ cất vào trong Trữ Vật Giới Chỉ!
Thần Chủ thu hồi quang đàn, cũng cảm nhận được một sức mạnh truyền đến, nhất thời hiểu ra nguyên nhân tại sao trước đó Lăng Vân và Vương Song biến mất, ánh mắt thâm trầm nhìn vào trận tranh đoạt bên trong đại điện, có chút bất đắc dĩ mà nói với Phi Lợi Tư,
– Phi Lợi Tư, ta sắp bị truyền tống ra bên ngoài, ngươi tốt nhất vẫn nên ở đây đi, còn về phần hai bảo vật còn lại, ngươi cũng đừng quan tâm đến nữa.
– Ngươi không phải đối thủ của bọn họ, đồng thời bọn họ cũng không cho phép một thế lực nào lấy được hai quang đoàn kia đâu.