Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 1127
Chương 1127: Kim Sắc Tiểu Kiếm
“Vụt ”
Không gian hơi vặn vẹo một chút, một cái bóng bỗng nhiên xuất hiện, những người khác biến sắc, nhận ra bóng dáng trước mặt này cũng là Ito Hirobumi.
– Muốn chết!
Tất cả mọi người vô cùng phẫn nộ, không ngờ tới suýt chút nữa bị tên Ito Hirobumi chơi.
Đối mặt hai đòn công kích của Vương Song và Thần Chủ, sắc mặt Ito Hirobumi đại biến, dường như không ngờ tới động tác nhỏ lại còn nhanh như vậy lại bị phát hiện, nhìn chùm sáng cách mình chỉ có hai thước, Ito Hirobumi đau lòng từ bỏ.
Không gian hơi động một chút, thân ảnh của hắn biến mất, hai đòn công kích rơi vào không trung.
Có điều, Ito Hirobumi lần này giống như là một viên hỏa tinh, trong nháy mắt làm nổ mọi người tại đây.
“Ầm ”
Giống như núi lửa phun trào, tất cả mọi người hành động lần nữa, bắt đầu một vòng tranh đoạt mới.
Mà ở ngay phía ngoài cung điện, Khí Linh của Vạn Giới Châu đang say sưa nhìn mọi người trong đó tranh đoạt, dường như cảm thấy rất thú vị.
– Tranh đi, tranh đi, nếu như ngay cả cửa ải nhỏ bé này cũng không qua được, sau này đi vào trong vũ trụ, làm sao sinh tồn được!
Ánh mắt Khí linh dường như nhớ lại, nhớ đến cạnh tranh tàn khốc của Đại Vũ Trụ.
– Tiểu tử Phong Cực để lại năm món bảo vật mặc dù không phải thần vật kinh thiên động địa gì, nhưng ở trong vũ trụ là cực kỳ hiếm thấy, nếu không phải vì truyền thừa của bản thân, e là hắn cũng sẽ không lấy ra!
Khí Linh nhìn năm chùm sáng, trong mắt phát ra thần quang dằng dặc:
– Muốn tranh đoạt năm món thần vật này, mưu lợi là vô dụng, chỉ có thực lực tuyệt đối, mới có thể có được, các ngươi đều xem như là truyền thừa mà tiểu tử Phong Cực trân quý nhất, nhưng không biết một món đồ vật siêu việt còn lại trong đó, thậm chí đủ để đứng hàng chư thiên Thần Vật bảng!
– Rốt cuộc không biết, tên tiểu tử nào trong đám các ngươi có thể có được!
Nói xong, khí linh nhìn phía Vương Song lần nữa, luôn luôn cảm thấy tên tiểu tư rnày luôn luôn cho mình một loại cảm giác thân thiết, nó cũng là không hiểu tại sao lại có cảm giác này.
– Hi vọng ngươi có thể có được món thần vật trân quý nhất.
Khí Linh lắc đầu, nó không cách nào nhúng tay vào cuộc chiến tranh đoạt truyền thừa cuối cùng, đây là quy định Phong Cực ra cho nó, hơn nữa truyền thừa của tiểu tử Phong Cực cũng có linh trí của bản thân mình, nên lựa chọn thế nào, những người khác không cách nào can thiệp,
Trong đó, mọi người điên cuồng hỗn chiến, Vương Song ba hồi thì tranh giành chùm sáng Ngọc Giản, chém giết cùng bọn người Thần Chủ, Bác Nhĩ Tháp, ba hồi thì lại quay qua u Lợi, Moya tranh giành chùm sáng quyền trượng kia.
Hỗn loạn, vô cùng hỗn loạn, đến bây giờ, tất cả mọi người không hề chăm chú tập trung vào cái chùm sáng, đều nhìn thấy ai sắp cầm được chùm sáng, lập tức công kích đánh đến đối phương.
Kết quả, mỗi người vô cùng gần với chùm sáng, nhưng lại không có lấy đến tay, thậm chí thương thế trên ngươi không nhẹ.
“Ầm”
Vương Song cứ thế nhận một loạt công kích của mọi người, theo sau chính là trơ mắt nhìn quả trái cây đen trắng bên cạnh trực tiếp vụt ra ngoài.
Rơi trên mặt đất, Vương Song muốn ra tay lần nữa, đột nhiên dường như nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu nhìn liếc nhìn bọn người Lăng Vân một chút.
– Lăng Vân!
Giọng nói của Vương Song ngưng tụ thành một luồng dây nhỏ, tiến vào trong tai Lăng Vân, tốc độ nói của hắn cực kỳ nhanh:
– Chắc ngươi cũng nhìn thấy năm chùm sáng phía trên, nếu cứ như vậy, không ai chiếm được, cái ngươi lựa chọn là Kim Sắc Tiểu Kiếm đúng không, ta và Thu Ảnh Đồng giúp ngươi có được thanh thần kiếm này, nhưng sau đó ngươi phải giúp ta có được chùm sáng chứa quả trái cây đen trắng kia!
– Ba người chúng ta liên thủ, chí ít sẽ đảm bảo có một trong hai món đó rơi vào trong tay Hoa Quốc của chúng ta! Nếu như còn có thể tranh thủ có được thêm một món thì không còn gì tốt hơn!
Nghe được lời nói của Vương Song lời nói, Lăng Vân chỉ cân nhắc vài giây rồi gật đầu ngay lập tức.
– Được, ra tay đoạt Kim Kiếm trước, ta có cách phá vỡ lồng bảo vệ bên ngoài này, nhưng cần thời gian ba hơi thở! Ngươi giúp ta chặn lại!
Lăng Vân gấp rút nói với Vương Song.
Nghe vậy, Vương Song không chút do dự, âm thầm nói với Thu Ảnh Đồng một câu, nhìn thấy Lăng Vân hóa thành một vòng lưu quang bay về thanh Kim Sắc Tiểu Kiếm kia.
Bọn người Thần Chủ, Bác Nhĩ Tháp dữ tợn cười một tiếng, cùng lúc ra tay, đánh về Lăng Vân.
– Động thủ!
Vương Song khẽ quát một tiếng, trực tiếp bắn ra, đứng chắn phía sau người Lăng Vân, một luồng đao quang sáng chói bỗng nhiên xuất hiện từ trong tay hắn.
Thu Ảnh Đồng đứng ở một bên, hai tay khẽ động, một đạo Hồng Sắc Hỏa Phượng bỗng nhiên xông ra, ngăn cản công kích đánh tới.
Còn hai người Đỗ Không, Tô Nhược Hi thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, cũng cùng xông ra, đứng bên cạnh bọn người Vương Song, cùng lúc ra tay, ngăn đòn công kích.
“Ầm”
Đòn công kích của mọi người đụng vào nhau, nhất thời gây nên một luồng sóng xung kích khủng bố, sóng xung kích quét ngang, khiến cho thân ảnh đám người đều bay ra ngoài.
Có điều, bọn người Vương Song vì bọn người Lăng Vân bọn người tranh thủ thời gian năm lần hô hấp thời gian, bọn họ quay đầu lại nhìn, chùm sáng trong tay Lăng Vân đã vỡ vụn, một thanh kiếm nhỏ màu vàng kim lẳng lặng nằm trong tay hắn.