Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 1123
Chương 1123: Điểm Tinh Chỉ (2)
– Bỏ đi, không làm khó dễ tiểu tử này nữa, nếu Vạn Giới Châu đã xuất hiện, những người truyền thừa khác hẳn là đều sắp ra ngoài rồi, Vũ Trụ, cũng là thời điểm đến Đại Tranh Chi Thế rồi, lại bỏ qua một kiếp này, e là toàn bộ Vũ Trụ sẽ không còn cơ hội…
Bóng người tự lẩm bẩm, lập tức bước ra một bước, biến mất tại chỗ.
– Ta chờ ngươi, …tên tiểu tử ta lựa chọn…
Giọng nói này dần dần biến mất, không có ai có thể nghe được.
…
Bên ngoài, Khí Linh của Vạn Giới Châu ở bên ngoài lo lắng đi tới đi lui, muốn đi vào trong không gian của Vương Song, lúc này, nó bỗng nhiên cảm giác được mảnh không gian này giam cầm dường như bị khôi phục, không khỏi hơi thăm dò tiến lên, sau đó vô cùng vui mừng, “Bụp” một tiếng, tiến vào trong không gian này, sương mù trong không gian đều tan biến.
Khí Linh vội vàng nhìn xung quanh, muốn tìm được Vương Song, sau một khắc phát hiện Vương Song đang yên lặng nằm trên mặt đất, dường như ngủ vô cùng ngon.
– Đây, là chuyện thế nào?
Khí Linh trợn tròn mắt, vội vàng điều động quy tắc của khoảng không gian này, muốn điều tra xem một chút xảy ra chuyện gì, từng lực lượng vô hình xen lẫn trước mắt nó, hình thành hình dáng một chiếc gương, trong gương, không có chút tin tức gì, trống rỗng, chỉ có cảnh tượng một mình Vương Song từ đầu đến cuối nằm trên mặt đất, dường như trước đó không có chuyện gì xảy ra.
– Không đúng, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi! Nếu không thì, tên tiểu tử này sẽ không biến thành bộ dạng thế này!
Trong mắt Khí Linh lóe lên một tia nghiêm trọng, vung tay lên, một tia hào quang màu trắng ngà tràn vào trong cơ thể Vương Song.
“Hưm?”
Vương Song mơ màng tỉnh lại, cảm thấy giống như mình đã ngủ một giấc, vừa mở ra mắt, lấp tức nhìn thấy Khí Linh của Vạn Giới Châu.
– Hả, chuyện này là thế nào? Ta đã qua được thử thách tầng thứ chín sao?
Vương Song hơi nghi hoặc cất lời.
– Ngươi hỏi ta?
Khí linh trừng to mắt.
– Không hỏi ngươi hỏi ai?
Vương Song càng thêm kinh ngạc.
– Ngươi nói cho ta biết trước trước đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao khoảng không gian này lại bị phong tỏa, tại sao ngươi lại hôn mê, rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Khí Linh liên tiếp tra hỏi khiến Vương Song trở nên hồ đồ.
– Đúng rồi, ta đang xông vào tòa tháp, làm sao lại hôn mê chứ!
Vương Song trừng to mắt, cố gắng nhớ lại trước đó mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không có chút ấn tượng nào.
– Ngay cả bản thân ngươi cũng không biết!!
Khí Linh lúc này vô cùng kinh ngạc, nhìn vẻ mặt Vương Song không phải đang cố ý giả vờ như không biết, đôi mắt nhỏ của nó không khỏi nhỏ nhíu lại:
– Ngươi đừng nhúc nhích, ta tra thử ký ức vừa rồi của ngươi.
– Cái gì, xem ký ức của ta, không được!
Lúc này Vương Song giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn Khí Linh.
Hắn có không ít bí mật, đặc biệt là cánh cửa màu đen kia trong đầu hắn, là bí mật quan trọng nhất của hắn, cũng là gốc rễ yên thân gửi phận của hắn, Vương Song có một trực giác, cái cánh cửa màu đen này tuyệt đối không thể để cho người khác biết.
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Vương Song, khí Linh khinh thường bĩu môi:
– Trên người ngươi chỉ có một chút bí mật, có gì quý giá, cho dù trên người ngươi có cất giấu một viên tinh cầu ta cũng không có chút hứng thú!
– Yên tâm, ta chỉ là xem đoạn kí ức vừa rồi kia của ngươi, những ký ức khác, ta cam đoan sẽ không xem một cái nào!
– Không được, ký ức của ta không ai được phép xem!
Mặc dù Khí Linh nói dễ nghe, nhưng việc liên quan đến bí mật quan trọng nhất của mình, làm sao hắn có thể tin tưởng đối phương được.
Thậm chí vì đề phòng Khí Linh cưỡng ép xem ký ức của mình, cả người Vương Song vô ý thức lùi lại một chút.
Nhìn thấy Vương Song kiên định như vậy, Khí Linh cũng chỉ biết nhíu mày, thực ra nó cũng muốn xem thử những ký ức khác của Vương Song, dù sao tên tiểu tử có thể khiến nó cảm giác được một chút quen, qua nhiều năm như vậy hắn vẫn là người đầu tiên!
Thế nhưng là Vương Song phản đối như thế, nó cũng không thể cưỡng ép xem, thế này lại khiến cho tinh thần đối phương sụp đổ.
– Thôi được rồi, nếu đã như vậy, ta lùi lại một bước, ngươi tự mình điều tra ký ức trước đó của mình một chút đi, xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết, thế này thì được rồi chứ.
Khí Linh có chút bất đắc dĩ mở miệng.
Nghe vậy, Vương Song lúc này mới dần dần trấn tĩnh lại, có chút cẩn thận liếc nhìn đối phương một chút, không tự chủ cách xa đối phương một chút.
Thật không ngờ tới nếu như Khí Linh thật sự muốn cưỡng ép xem ký ức của hắn, chút khoảng cách ấy vốn dĩ không có một chút tác dụng nào.
Trong đầu, tinh thần lực khổng lồ phun trào, chậm rãi tiến vào chỗ sâu của một không gian kỳ lạ trong đầu, chỗ này là ký ức của Vương Song, ký ức từ nhỏ đến lớn đều lưu trữ ở chỗ này.
Ký ức giống như là một màn tranh quang ảnh, không ngừng xoay tròn biến mất, sau đó xuất hiện lần nữa, Vương Song xem lại đoạn ký ức trước đó của mình.
Nơi đó, trống rỗng, không có cái gì.
Vương Song có chút kinh ngạc, chẳng lẽ là ký ức của mình bị bóp méo rồi sao.