Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1157
Chương 1157: Một Cái Kết Khác 3
Hủy diệt bản nguyên yếu ớt nói:
“Ta không tạo ra nó mà.”
“…”
Thời không bản nguyên trực tiếp bắt đầu xóa bỏ Trần Lạc, Trần Lạc cố gắng hết sức sử dụng dị năng thời không để chống lại.
Trong lòng Trần Lạc tràn đầy lo lắng, năng lượng dị năng thời không của bản thân so với thời không bản nguyên quá yếu, nếu tiếp tục kéo dài, bản thân nhất định sẽ phải chết.
Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ?
Tam vị nhất thể!
Trần Lạc triệu hồi bản thân trong tương lai, sau đó lại triệu hồi bản thân của quá khứ, nhưng mà tần số của cả hai căn bản không giống nhau và không thể hợp nhất được.
Tam vị nhất thể thất bại.
Trần Lạc là người luôn có thể tạo ra kỳ tích trong những hoàn cảnh tuyệt vọng.
Điều đó đã được chứng tỏ khi gặp phải nguy hiểm trí mạng, mọi sự hiểu biết sẽ được tăng lên một cách nhanh chóng, đồng thời như có một thế lực vô hình bảo vệ bản thân.
Trong tình thế tuyệt vọng, các giác quan của Trần Lạc được phóng đại ra vô hạn, lại lần nữa triệu hồi ra một bản thể của tương lai, và như thể não đang được khai sáng, Trần Lạc lại triệu hồi một bản thể trong quá khứ.
Lần này, bản thể tương lai và quá khứ cuối cùng cũng đã thành công hợp nhất!
Vào thời điểm hợp nhất đó, thời không dường như đã bị bóp méo.
Trần Lạc sửng sốt một lúc, khó khăn quay lại thì thấy Mễ Lạp, Mễ Linh, Mễ Phạn, Hải Cơ và những người khác đang lo lắng nhìn bản thân mình, trong miệng giống như đang nói gì đó.
Nhưng Trần Lạc lại không thể nghe thấy và cơ thể của bọn họ dường như cũng bị méo mó, giống như màn hình TV bị bóp méo vậy.
Sao lại xảy ra chuyện này chứ?
Trần Lạc phát hiện thân thể của mình chỉ còn lại một nửa, nửa còn lại đã bị thời không bản nguyên xóa đi rồi.
Pháp Vương kêu lên:
“Đừng ngây người ra đó làm gì, chỉ khi chiến thắng thì mới có tương lai.”
Hiện tại chỉ là hợp nhất quá khứ và tương lai, chứ chưa hợp nhất với bản thân của hiện tại.
Trần Lạc nhắm mắt lại, nếu ta thất bại, tất cả mọi người đều phải chết, ta chính là hy vọng cuối cùng của Lam Tinh.
Tam vị nhất thể.
Quá khứ, hiện tại và tương lai cuối cùng cũng đã có thể hợp nhất hoàn toàn.
Thời khắc này, sức mạnh bản chất của dị năng thời không đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa, chỉ là sự dao động của sức mạnh được tạo ra trong quá trình hợp nhất đã khiến thời không xảy ra hỗn loạn.
Trần Lạc lúc này cảm nhận được sức mạnh của bản thân, hắn không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể nói, muốn làm gì thì làm.
Mặc dù thời không bản nguyên cũng là sức mạnh của thời không, nhưng lúc này ở trước mặt Trần Lạc, nó lại giống như một đứa trẻ.
Nói chính xác hơn thì nó giống như một Nhân Sâm Quả.
Mặc dù sức mạnh của thời không bản nguyên lớn nhưng căn bản nó không thể sử dụng được.
Trần Lạc không sử dụng bất kỳ loại năng lực nào, nhưng sau khi đến gần, hắn đã mạnh mẽ nuốt chửng thời không bản nguyên.
Sở dĩ thời không bản nguyên mạnh hơn Trần Lạc là bởi vì năng lượng của nó quá khổng lồ.
Nhưng bây giờ, nó ngược lại đã trở thành thuốc bổ của Trần Lạc.
Nó càng mạnh mẽ, Trần Lạc càng thích thú.
Thời không bản nguyên hoàn toàn không thể gây ra bất kỳ tổn hại gì cho Trần Lạc, chỉ có thể để mặc Trần Lạc thao túng.
Tầng không gian thứ nhất của Thời Gian bản nguyên đã bị nuốt chửng, kế tiếp là đến tầng thứ hai, tầng thứ ba,…
Đối với Trần Lạc mà nói, càng nhiều càng tốt.
Thời không bản nguyên đã biến mất, hoàn toàn hợp nhất với Trần Lạc.
Cho dù không có tam vị nhất thể, sức mạnh thời không của Trần Lạc vẫn là không có thứ gì có thể sánh được.
Trần Lạc lạnh lùng nghiền nát vận mệnh bản nguyên và lại lần nữa trở lại Lam Tinh.
Không còn Lam Tinh nữa, chỉ còn là một khoảng không trống rỗng.
Lam Tinh biến mất rồi sao?
Mễ Lạp, Mễ Linh, Mễ Phạn đâu?
Kiếp trước, Trần Lạc cô đơn một mình, bởi vì quá cô đơn mà đã tự chôn vùi chính mình.
Mà đời này xem ra lại cô đơn, mặc dù nắm giữ thực lực đỉnh cao, nhưng cái này có tác dụng gì chứ?
Trần Lạc ngây người, khi tam vị nhất thể đã khiến thời không hỗn loạn, toàn bộ Lam Tinh đã bị chuyển đến thời không khác rồi sao?
Dù có phải bỏ mạng, ta cũng nhất định sẽ tìm được các ngươi.
Mặc dù sức mạnh của Trần Lạc đã đạt đến đỉnh cao nhưng thời không vẫn thực sự rất huyền bí.
Trần Lạc nhanh chóng nắm vững năng lực thời không đi lại, sau đó tìm kiếm Lam Tinh trong từng thời gian và không gian khác nhau.
Tám tháng sau, Trần Lạc đã đặt chân lên một tinh cầu màu xanh lam.
Màu xanh là do có một vùng rộng lớn là rừng và nước, đại bộ phận đều là sông và biển.
Cực kỳ đẹp.
Trên tinh cầu có một cây cổ thụ cao chót vót, đó là Thế Giới Thụ.
Trần Lạc vui mừng, là Lam Tinh sao?
Trên đỉnh Thế Giới Thụ có một tiểu Hắc Tử đang đứng trên đó, ngơ ngác chờ đợi điều gì đó.
Nhìn thấy nó, Trần Lạc cũng bất ngờ, cuối cùng đã tìm thấy rồi sao?
Nhìn thấy Trần Lạc, bầu trời đột nhiên xuất hiện một đường sấm sét, sau đó nó đứng thẳng dậy, hưng phấn nói:
“Đại Cẩu.”
Đó chính là Pháp Vương, mỗi ngày nó đều ở trên Thế Giới Thụ để chờ Trần Lạc, nó tin Trần Lạc nhất định sẽ tìm được nơi này.
Trần Lạc mỉm cười:
“Pháp Vương.”
Anh em gặp nhau liền lao vào ôm nhau.
“Mễ Lạp, Mễ Linh, Mễ Phạn và những người khác đâu?”
Pháp Vương vô cùng hưng phấn nói:
“Bọn họ đều đang đợi ngươi đấy, ngươi tới thật đúng lúc, Mễ Lạp cũng sắp sinh rồi, nhất định là do đứa trẻ sắp chào đời này đã chỉ dẫn đại ca ngươi.”
Trần Lạc lập tức đứng hình, Mễ Lạp sắp sinh sao?
Chẳng lẽ là trước khi xảy ra trận chiến với thời không bản nguyên, Mễ Lạp đã có thai sao?
Cũng đúng thôi, dù sao thì ta đây cũng đã rất chăm chỉ.
Ở bên một dòng sông xinh đẹp, Trần Lạc đã tìm thấy Mễ Lạp, Mễ Linh đỡ Mễ Lạp và cẩn thận để Mễ Lạp nằm xuống, trong khi đó Mễ Phạn đang chơi đùa bên bờ sông.
Chị Hải Cơ nhìn về phương xa, Ngưng Sương thì đang bơi lội dưới nước, cách đó không xa có một căn phòng nhỏ, từ trong phòng truyền đến một mùi thơm của đồ ăn do Mã Ngọc chuẩn bị.
Trần Lạc xuất hiện, dịu dàng nói:
“Mễ Lạp, ta đã trở về rồi đây.”
Mễ Lạp ngây người, hai mắt lập tức đỏ lên, mở rộng vòng tay và chạy về phía Trần Lạc.
Mễ Phạn đang vui đùa nhìn thấy Trần Lạc cũng sửng sốt một chút, sau đó chu miệng, trong mắt ngấn nước, bất mãn nói.
“Chết tiệt, sao giờ ngươi mới đến chứ.”
HOÀN
—