Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1154
Chương 1154: Phiên Ngoại Pháp Vương Và Trần Lạc 9
“Ta đâm.”
“Ta đánh.”
Thân thể của Pháp Vương bị đánh chia làm đôi, Trần Lạc mừng rỡ, đánh lén thành công rồi sao?
Thân thể của Pháp Vương chậm rãi tiêu tán, ở một góc khác, có một Pháp Vương vẫn còn nguyên vẹn đang nhìn Trần Lạc với ánh mắt khinh thường.
Trần Lạc ngẩn người, mẹ kiếp, là phân thân.
Tại sao ngươi lại là một con chó cứng đầu như vậy chứ, không thể để ta đánh lén ngươi một lần được sao?
Quái vật có rất nhiều, thế giới tuy rộng lớn nhưng cuối cùng vẫn sẽ gặp phải quái vật, Pháp Vương có nhiều cách để bảo vệ mạng sống mình, nhưng tuyệt đối không thể sánh với hư không đi lại vô cùng lợi hại của Trần Lạc.
Pháp Vương có đôi lúc khó tránh khỏi việc bị quái vật chặn đường, quái vật lại không nói đạo lý mà chỉ biết hợp lực chiến đấu.
Một khi gặp phải quái vật cấp Hoàng, Pháp Vương chỉ có thể liều mạng chạy trốn.
Trần Lạc ở bên cạnh quan sát, nếu như lúc này hắn có thể trợ giúp Pháp Vương, nói không chừng vẫn có khả năng thành lập một đội.
Thay vì ăn thịt chó, thực sự Trần Lạc muốn có người bầu bạn hơn, quá cô đơn rồi đi, cho dù đó là một con chó cũng được.
Nhưng Trần Lạc lại không làm gì được, hư không đi lại chỉ có thể sử dụng lên chính bản thân mình.
Sau khi trốn thoát khỏi một cuộc truy đuổi của quái vật, Pháp Vương thở hổn hển, trong lòng đầy chán nản.
Khi nào những ngày như vậy mới kết thúc đây, vận lộn với con người để được sống, tình cảnh hỗn loạn, đây chẳng phải đang nói đến chó bây giờ sao?
Bỏ qua việc bị quái vật truy đuổi đi, vẫn còn có một Lão Lục luôn bám dính lấy bản thân.
Trên thế giới này, dường như đã không còn gì để lưu luyến.
Pháp Vương vẫn còn có thể tiếp tục sống, nhưng chó lại không muốn sống nữa, chán quá rồi.
Một tia sáng lạnh lóe lóe lên trong mắt Pháp Vương, vậy thì liều một mạng chiến đấu với quái vật, sau đó chết một cách anh dũng đi.
Nghĩ đến điều gì đó, Pháp Vương nghiến răng nghiến lợi.
Trong mắt nó, con người còn đáng ghét hơn cả quái vật.
Tất cả những người sống sót muốn ăn thịt chó đều bị nó trừng phạt, duy nhất chỉ có một mình Trần Lão Lục.
Không phải Pháp Vương không muốn trừng phạt hắn, mà là bởi vì nó thực sự không có lựa chọn nào khác, hắn cũng không thể đánh trực diện với chó, cho nên chỉ có thể đánh lén, mà nếu đánh lén không thành công sẽ bỏ trốn ngay lập tức.
Hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, căn bản chó không thể giữ được.
Mặc dù hắn không thể làm gì chó nhưng chó cũng không có cách nào bắt được hắn.
Không được, nhất định phải cho hắn một bài học.
Trong mắt Pháp Vương lại lộ ra một tia buồn cười, ăn đi, ta nhường ngươi ăn, ta cho ngươi buồn nôn chết.
Pháp Vương tìm kiếm chỗ dựa để tự vệ, không biết đó có phải là quái vật hay không nhưng nặng tới vài cân.
Pháp Vương mặc kệ những thứ khác, há miệng lớn mà ăn từng miếng thức ăn.
Sau đó Pháp Vương trở lại đám phế tích trước đó đã ở, Trần Lão Lục biết vị trí này.
Pháp Vương khá may mắn, Trần Lạc đã đến ngay sau đó.
Trần Lạc nhìn Pháp Vương, đây là cơ hội ngàn năm có một, Lôi Điện Pháp Vương bị quái vật đánh cho bị thương, vẻ mặt mệt mỏi, là cơ hội rất thích hợp để đánh lén.
Trần Lạc rút Thứ Nguyên chi Kiếm ra và chuẩn bị để phòng khi Pháp Vương phát hiện, nhưng không ngờ lần này lại có thể thuận lợi đánh trúng vị trí bị thương trên mông của Pháp Vương.
Vết thương do Thứ Nguyên chi Kiếm gây ra cũng không đáng sợ, mà thứ đáng sợ là sức mạnh Thứ Nguyên sẽ lan rộng khắp cơ thể của Pháp Vương.
Trần Lạc sửng sốt, lần này lại thuận lợi vượt ngoài ý muốn, có lẽ lần này Pháp Vương đã bị trọng thương, không còn nhiều sức lực để đề phòng ta.
Trần Lạc vung kiếm, không có tiếp tục tấn công mà ngược lại nói:
“Chúng ta làm bằng hữu, ta không giết ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Nếu như Pháp Vương chỉ bị con người làm bị thương một hai lần, lúc này có thể đã đồng ý, nhưng trái tim nó vốn dĩ đã bị con người đâm hàng trăm nhát.
Pháp Vương thế mà thực sự đã nói tiếng người:
“Ngươi là kẻ đến sau rồi, để kiếp sau đi.”
Sắc mặt Trần Lạc tối sầm lại, miệng ngươi thối thật đấy, là do ăn cứt à?
Có phải nên cho ngươi chút mặt mũi không?
Trần Lạc khuấy động năng lượng Thứ Nguyên, Pháp Vương hung dữ hướng về phía Trần Lạc mà cắn xé.
Bản thân Pháp Vương bị thương nặng cuối cùng cũng không thể đấu lại Trần Lão Lục, trước khi chết, nó nở một nụ cười chó.
Trần Lạc lấy chiếc nồi sắt từ trong dị năng không gian ra.
Hành, gừng và tỏi sao? Không có.
Trần Lạc chỉ lấy ra được một túi muối ăn dúm dó.
Đun nước sôi xong, bởi vì Trần Lạc không có tay nghề nên chỉ rắc chút muối vào.
Chỉ là thứ bọt nước màu vàng nổi lên trên mặt nước này là cái gì thế?
Trần Lạc đang rất đói bụng nên cũng không quan tâm, hít một hơi thật sâu, đây chính là thịt chó cấp Vương không bị đột biến.
“Thật là thơm quá.”
Trần Lạc không biết, trước khi chết Pháp Vương đã ăn rất nhiều phân, muốn ăn thịt ta sao? Ngươi ăn phân đi.
“Ha ha ha.”
Trần Lạc nhìn nồi sắt, trong miệng liền phát ra một tiếng cười điên điên khùng khùng.
“Ta trọng sinh rồi sao?”
Trần Lạc ngây ngẩn mất nửa ngày để tiêu hóa hiện thực này và ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị tích trữ vật tư.
“Ngươi là kẻ đến sau rồi, để kiếp sau đi.”
Trần Lạc nhớ tới lời nói của Lôi Điện Pháp Vương, hừ, kiếp sau thì kiếp sau.
Trần Lạc nhớ rằng có người đã nhìn thấy Lôi Điện Pháp Vương trong một quán thịt chó ở Ma đô, vậy nên hắn lập tức tìm hai thám tử tư để tìm ra tung tích của Pháp Vương.
Đây chính là chú chó số một trong hệ Lôi điện, với sức mạnh đáng kinh ngạc.
Trong một quán thịt Bạch Nhị Cẩu, Trần Lạc tìm được Pháp Vương, so với hậu nhân, Tiểu Hắc Cẩu trước mặt này chính là Lôi Điện Pháp Vương?
Đời này cùng ta tung hoành đi.
Trần Lạc cũng không phải loại người tốt đẹp gì, một đồng cũng không muốn tiêu xài mà từ chỗ Bạch Nhị Cẩu đó đã lừa được Pháp Vương.
Pháp Vương ở trong quán thịt chó luôn lo lắng sợ hãi và muốn tìm cơ hội trốn thoát nhưng không ngờ lại được một thanh niên mang đi.
“Từ nay về sau ngươi sẽ được gọi là Pháp Vương.”
Pháp Vương lúc này vẫn còn mơ hồ, chó mà cũng có tên sao?
Hắn mang chó về nhà, tắm rửa cho chó lại còn cho chó ăn sườn.
Thậm chí dù là trong mơ chó cũng không nghĩ mình sẽ được ăn thứ đồ ăn ngon như vậy.
Không chỉ là một bữa đấy mà mỗi một bữa ăn hắn đều cho chó ăn rất nhiều đồ ngon và còn dịu dàng vuốt ve chó.
Chó muốn có nhà, nhưng ai lại đi thích một con chó vừa không có tai vừa bẩn thỉu chứ.
Nhưng hiện tại, dường như ta đã có tất cả những thứ này.
Trần Lạc giống như một tia sáng xuất hiện trong cuộc đời tăm tối của Pháp Vương.
Ngươi là tia sáng đó trong cuộc đời ta.
Ngươi sao lại để chó phải lăn lê bò soài trên đất chứ, đây có thực sự là công việc mà chó nên làm không? Chó thà giết thêm nhiều tang thi còn hơn.
“Pháp Vương, để bọn chúng chết xa một chút.”
Ừm, chó sát thủ đã bắt đầu hành động.
“Từ hôm nay trở đi, căn cứ sẽ phân chia làm ba cấp bậc: thành viên, thành viên tinh anh, trưởng lão và phó thủ lĩnh.”
Chó cũng là thành viên phải không? Vậy chó cũng có thể thành chó trưởng lão đúng chứ?
“Xin chào chó trưởng lão.”
Pháp Vương cười ngoác miệng, hôm nay tất cả mọi thứ đều do chó trưởng lão chi trả.
Có vẻ như đang bị lỗ vốn, nhưng ai bảo bọn họ gọi ta là chó trưởng lão chứ.
Đột nhiên, có chó khác tìm mọi cách để ngăn cản giấc mơ làm thủ lĩnh của Pháp Vương.
Dù Trần Lạc có hành hạ ta hàng trăm ngàn lần nhưng ta vẫn sẽ đối xử với Trần Lạc như với mối tình đầu của mình.
Ta là Lôi Điện Pháp Vương, là một chó trưởng lão muốn trở thành chó thủ lĩnh.