Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1152
Chương 1152: Phiên Ngoại Pháp Vương Và Trần Lạc 7
Tận thế năm thứ tư.
“Tiểu Hắc Tử, chúng ta hợp thành một nhóm, kết nghĩa huynh đệ đi, nếu như huynh đệ cùng hợp lực, nhất định sẽ vô địch thiên hạ, còn được ăn uống no nê.”
Trần Lạc nghe nói về tin tức của Lôi Điện Pháp Vương ở gần đó nên đã nhanh chóng tìm đến Pháp Vương.
Mặc dù Trần Lạc đã đạt đến cấp Vương, cũng đã nắm vững hư không đi lại bất khả chiến bại, không ai có cách đấu lại với Trần Lạc.
Nhưng khả năng tấn công của Trần Lạc lại vô cùng chậm, Trần Lạc so với các cấp Vương khác đều không thể đánh chết được ai, cũng không thể đánh lại ai.
Gặp phải người cấp Vương cũng chỉ có thể chạy, chuyện này thật quá xấu hổ.
Nếu như có thêm Pháp Vương làm huynh đệ, vậy thì lần sau gặp phải những cấp Vương khác cũng không cần sử dụng hư không đi lại chạy trốn, cứ đóng cửa thả chó là được.
Trần Lạc nhìn Pháp Vương thờ ơ đứng cách đó gần ba mét, trong lòng cảm thấy ngưỡng mộ.
Không ai biết liệu Lôi Điện Pháp Vương có phải là kẻ mạnh nhất trong số các cấp Vương hay không, dù sao cũng chưa có ai tổ chức đại hội võ lâm trong thiên hạ.
Nhưng Lôi Điện Pháp Vương thực sự đã trấn áp một làn sóng những người sống sót ăn thịt chó.
Nghe nói có kẻ kia tên là Cuồng Lôi, không cam tâm vì vị trí của Pháp Vương được xếp trên mình nên đã đi tìm Pháp Vương.
Cài cắm tai mắt nhưng đến nay vẫn chưa về!
Cuồng Lôi gây chuyện và đã chết một cách thảm hại!
Quá mạnh, con chó này thực sự quá mạnh.
Thường xuyên có người chửi bới Trần Lạc là đồ chó chết, Trần Lạc liền tự hỏi liệu có thể thành lập một đội với Pháp Vương hay không.
Pháp Vương nhìn chằm chằm Trần Lạc bằng đôi mắt chó vô cảm, muốn liên thủ sao?
Lúc này, Pháp Vương đã đạt tới cấp Vương, nhưng vẫn giống như đời trước, vẫn chưa hóa thành hình người.
Trên đường đi, không biết có bao nhiêu người sống sót muốn lợi dụng Pháp Vương, Pháp Vương từ một con chó có cảm tình với con người liền trở nên tê liệt cảm xúc và cuối cùng là căm ghét con người.
Thậm chí còn có một vài người lợi dụng lòng tốt của Pháp Vương với con người để mai phục nó.
Trần Lão Lục nói muốn cùng bản thân thành lập thành một đội sao, ha ha.
Pháp Vương không trả lời, toàn thân lóe lên, đột nhiên nhanh như tia chớp xuất hiện trước mặt Trần Lạc, giơ chân chó lên, đó chính là chiêu tia chớp thần chưởng.
Trần Lạc bị dọa sợ, tốc độ này cũng quá nhanh rồi, nếu như bị đánh trúng chắc chắn đầu óc sẽ quay cuồng.
“Không đồng ý thì thôi đi, sao ngươi còn đánh người chứ?”
Trần Lạc chửi lại rồi hùng hùng hổ hổ rời đi.
Chuyện của mình thì mình là người biết rõ nhất, thực lực của bản thân như thế nào, đương nhiên Trần Lạc là người rõ nhất, nếu trong một cuộc chiến trực diện, Trần Lạc dù thế nào cũng không có khả năng trở thành đối thủ của Pháp Vương.
Trong trận chiến trực diện với một người cấp Vương bình thường, Trần Lạc cũng không thể là đối thủ của người đó chứ đừng nói đến một kẻ xưng vương trong số các cấp Vương như Pháp Vương.
Trần Lạc sử dụng hư không đi lại rời đi, Pháp Vương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hướng Trần Lạc rời đi, trong lòng có chút kinh ngạc, loại phương thức chạy trốn này cũng quá lợi hại đi.
Nếu Trần Lạc muốn thuyết phục để qua mắt Pháp Vương thì ít nhất cũng phải có sự hợp tác của Pháp Vương, nhưng đằng này Pháp Vương lại trực tiếp ra tay, Trần Lạc dù có muốn cũng không thể làm gì được.
Trần Lạc chửi bới:
“Ta thế mà lại bị một con chó khinh thường.”
Một năm sau, Trần Lạc cố gắng dụ dỗ Pháp Vương thêm hai lần nữa, nhưng Pháp Vương căn bản cái gì cũng không muốn nghe, nhìn thấy Trần Lạc đã muốn xông lên cắn.
Tận thế năm thứ năm, quái vật xuất hiện.
Những người sống sót gần như không thể chống trả và bị tàn sát.
Bất kể là thực lực của người sống sót đã đạt đến giới hạn cao nhất của bản thân hay chỉ là cấp 4, cấp 5, hoặc là đại lão của cấp Vương cũng đều bị quái vật săn lùng.
Số lượng quái vật ước chừng có khoảng mấy trăm và một số lượng lớn người sống sót đã bị tiêu diệt.
Chứng kiến quái vật xuất hiện và tàn sát con người, Trần Lạc bị sự xuất hiện này của quái vật làm cho kinh ngạc và cũng không thể hiểu được những con quái vật này xuất hiện như thế nào.
Trong lòng lại càng đau buồn hơn.
Con người đang dần bị tuyệt chủng.
Trần Lạc biết bản thân mình không phải là vị cứu tinh và cũng không có năng lực như thế, nhưng nhìn thấy con người bị tàn sát một cách tàn nhẫn, trong lòng cảm thấy vô cùng đau buồn.
Trần Lạc muốn cứu người, nhưng lại không thể làm gì được bởi vì Trần Lạc không nắm vững cách dẫn người đi lại trong hư không.
Tất cả những gì Trần Lạc có thể làm chính là dốc toàn lực để thu thập thi thể của các cấp Vương.
Một, hai, ba tinh thể của cấp Vương, bao gồm cả tinh thể hệ thời gian của Khương Sơ Tuyết.
Trước khi quái vật đến, Trần Lạc căn bản không có đủ sức mạnh để thu được tinh thể cấp Vương, trừ khi đó là thể đột biến bị chết bất đắc kỳ tử.
Bây giờ lại có thể thu hoạch dễ dàng như đang bán buôn.
Trần Lạc ở một nơi mà thu được 28 tinh thể.
Trong số những người sống sót còn có rất nhiều cấp Vương, nhưng Trần Lạc không thể phân thân mà quái vật lại nhiều nên chỉ có thể nhặt được bằng này.
Có nhiều tinh thể như vậy, Trần Lạc lẽ ra phải vui mừng, nhưng dù thế nào cũng không cười nổi.
Trần Lạc hấp thu từng tinh thể một, sức mạnh cũng tăng lên đáng kể, nhưng Trần Lạc lại cảm thấy vô cùng thất vọng.
Bởi vì hắn vẫn chưa đạt đến cấp Vương, mà chỉ là đang ở giai đoạn đầu của cấp Vương.