Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1151
Chương 1151: Phiên Ngoại Pháp Vương Và Trần Lạc 6
“Quả nhiên nó ở chỗ này.”
Nhan Nghiên hưng phấn chỉ vào Pháp Vương. Có một dị năng giả hệ hỏa tính tính nóng nảy đã xông thẳng về phía Pháp Vương, sau đó ném ra 1 quả cầu lửa. Pháp Vương không né tránh, bởi vì nó cảm nhận được quả cầu lửa này ném sẽ bị lệch. Pháp Vương nhìn Nhan Nghiên với vẻ mặt không thể hiểu nổi. Trước đây cẩu từng cứu ngươi, ngươi còn đuổi cẩu đi, cẩu đã không nói gì rồi, vậy mà bây giờ ngươi còn dẫn theo nhiều người tới vậy tới đây bắt cẩu ư? Vì sao nhân loại lại có ác ý lớn tới mức này đối với cẩu cơ chứ?
Gần như chỉ có bà lão đó và Ngân Linh từng đối xử tốt với cẩu, còn lại những người khác không sút cẩu 1 cái thì cũng cắt mất của cẩu 1 bên tai, thậm chí họ còn muốn ăn thịt cẩu. Pháp Vương cũng không muốn ở lại dây dưa với bọn họ quá lâu, nó định phá vỡ vòng vây xông ra. Ở 2 bên ống cống đều có người vây chặn, Pháp Vương dồn sức chạy đi, nhưng sau đó nó lại bị cái đuôi liên lụy giữ chân lại. Có một người tóm chặt lấy đuôi của Pháp Vương, Pháp Vương gấp gáp, cái đuôi này sao mà phiền phức vậy không biết. Mấy người xung quanh ngay lập tức hợp nhau lại tóm lấy cơ thể của Pháp Vương, ôm lấy đầu của nó. Một người đàn ông thấp bé âm thầm lấy ra một con dao găm, hắn ta chỉ là một người bình thường, còn chưa thức tỉnh dị năng. Mạt thế sảy ra khiến hắn ta cảm thấy rất sợ hãi, trong lòng hắn ta bị đè nén rất nhiều. Lúc này đây, hắn ta như tìm thấy cách để phát tiết được sự bức bách trong lòng.
“Để ta giúp ngươi cắt nốt bên tai còn lại xuống nhé, như thế nó mới cân xứng.”
Điều càng khiến Pháp Vương cảm thấy sụp đổ đó chính là Nhan Nghiên bỗng chạy tới nói:
“Tin tình báo là do ta cung cấp, thế nên ta muốn lấy 1 cái đùi chó, như thế không tính là quá đáng có đúng không.”
Pháp Vương nghe thế thì trực tiếp mất đi luôn lý trí. Đau, quá đau. Cẩu đã không bước vào trong địa bàn của con người rồi, vậy mà tại sao các ngươi vẫn tới đây để ép cẩu? Có người muốn cắt đi cái tai bên kia của Pháp Vương làm cho kí ức đau khổ của Pháp Vương lại khắc sâu hơn, vượt xa so với lúc nó bị chặn ở trong siêu thị. Câu nói của Nhan Nghiên khiến Pháp Vương bạo nộ. Mắt của Pháp Vương đỏ rực cả lên, mấy người đang ôm lấy Pháp Vương dùng sức cố định người nó lại. Không thể nhịn thêm được nữa.
Lôi điện xé rách màn đêm phát ra từ trên người Pháp Vương. Có nước, mà nước thì có thể dẫn điện. Pháp Vương cấp 3 tức giận ra tay, những người đang giữ lấy Pháp Vương lập tức bị điện giật chết ngay tại chỗ. Nhan Nghiên ở bên cạnh cũng không thoát khỏi. Những người còn lại cực kì hoảng sợ, đây chỉ là một con chó mà thôi, vì sao nó lại còn đáng sợ hơn cả tang thi vậy? Những người sống sót còn lại ngay lập tức giải tán. Pháp Vương cũng không đuổi theo, nó nằm ra đất, khôi phục lại lý trí, trong mắt nó có chứa lệ. Cẩu lại giết người rồi, nhưng mà những người này có khác gì tang thi đâu, cứ nhìn thấy cẩu là nhào tới muốn ăn thịt cẩu mà thôi.
Pháp Vương suy nghĩ rất nhiều, nhân loại và tang thi cũng chẳng có gì khác biệt cả. Nếu như sau này có ai đó có ác ý đối với cẩu, vậy thì cẩu sẽ đánh trả. Sau khi mạt thế sảy ra, vật tư trở nên khan hiếm, nhất là thịt sống tươi mới. Thế nên tất cả những người trông thấy Pháp Vương, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu họ chính là thịt chó. Càng ngày càng trải qua nhiều chuyện khiến cho Pháp Vương càng trở nên ghét bỏ con người. Có cực kì ít người thấy Pháp Vương thì nói:
“Chó con, đi theo ta đi.”
Nhưng Pháp Vương của bây giờ đã không còn là Pháp Vương của khi xưa nữa, làm sao có chuyện nó tin lời con người nữa. Những kẻ sống sót nói muốn thu nuôi Pháp Vương, thấy Pháp Vương không quan tâm tới họ thì đều gia nhập vào hàng ngũ những người muốn ăn thịt chó. Từng hàng người muốn ăn thịt chó đều bị đánh cho tàn phế, cứ như thế mà thanh danh của Pháp vương lôi điện bắt đầu truyền ra xa. Pháp Vương ngày càng giống 1 con sói, trong mắt nó sáng lên ánh sáng lạnh lẽo, đi lang thang khắp bốn bề đại lục.