Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1150
Chương 1150: Phiên Ngoại Pháp Vương Và Trần Lạc 5
Pháp Vương cẩn thận từng chút một né tránh tang thi, đi về tới ống cống nó ở. Lần sau trừ khi chính bản thân Ngân Linh xuất hiện trước mặt nó ra, còn không thì chắc chắn cẩu sẽ không quản chuyện bao đồng nữa. Trải qua chuyện với Nhan Nghiên, ngoại trừ dạy cho Pháp Vương bài học không nên quản chuyện bao đồng ra thì quan trọng nhất chính là dạy cho Pháp Vương biết hóa ra những con người điên cuồng ngoài kia gọi là tang thi. Bọn nó đã không được tính là nhân loại nữa rồi. Những thứ này cứ đòi giết nó mãi không dứt, vừa nhìn thấy nó là đã muốn bổ nhào vào, vậy thì từ giờ cẩu sẽ không chiều theo các ngươi nữa. Bản năng của Pháp Vương là muốn trở nên mạnh mẽ hơn, vậy mà nó mới giết vài chục con tang thi thì đã thở gấp rồi, vậy sao mà được. Ánh mắt của Pháp Vương hướng về chỗ tang thi. Trong não của chuột có tinh thể, vậy trong não của tang thi thì có không? Có thể Pháp Vương không phải người đầu tiên phát hiện ra sự tồn tại của tinh thể, nhưng mà chắc chắn nó là con chó biết sớm nhất.
“Gâu gâu.”
Pháp Vương chủ động xuất hiện bên cạnh 1 con tang thi đi riêng lẻ. Tang thi vừa nhìn thấy nó thì liền vội vàng bổ nhào về phía Pháp Vương. Pháp Vương có thể kết thúc mạng sống của nó ngay tại đây, nhưng Pháp Vương muốn kiếm 1 nơi nào đó yên tĩnh chút để nghiên cứu. Nó dẫn tang thi đi 1 đường, tới 1 nơi không có người, sau đó Pháp Vương dùng 1 đạo lôi điện kết thúc mạng sống của nó. Hộp sọ của tang thi cứng hơn hộp sọ của chuột rất nhiều. Pháp Vương không có công cụ, móng của chó cấp 1 cũng không tính là sắc lắm, nó hao phí mất sức chín trâu hai hổ mới có thể mở nổi hộp sọ của tang thi ra.
Pháp Vương cảm thấy rất buồn nôn, mở não tang thi tang tưởi máu me hơn mở não chuột rất nhiều. Pháp Vương nhịn cảm giác khó chịu trong người xuống, cuối cùng nó cũng tìm thấy 1 viên tinh thể to gấp đôu tinh thể của chuột. Pháp Vương đem viên tinh thể còn dính máu mài mài lau lau vào trong đất, sau đó mới nuốt vào trong bụng. Quả nhiên sau đó sức mạnh của nó lại trở nên mạnh hơn. Thiên phú của Pháp Vương còn tốt hơn cả những cấp vương tương lai như Mễ Linh và Mễ Lạp, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Pháp Vương đã tăng lên tới cấp 2. Sau khi tăng tới cấp 2, Pháp Vương vẫn dùng chuột làm thức ăn như cũ, bởi vì Pháp Vương không muốn đi tới địa bàn của con người để kiếm cái ăn, như thế nó sẽ bị đánh mất.
“Chó đen nhỏ, ngươi chưa chết à.”
Một giọng nói vui mừng vang lên cách Pháp Vương không xa. Là Nhan Nghiên. Nhan Nghiên nhìn nó với vẻ khó tin, chính mắt cô trông thấy Pháp Vương bị tang thi làm cho bị thương, vậy mà nó lại không biến thành chó tang thi ư? Là do con chó này đặc biệt, hay là do có bị tang thi làm bị thương thì cũng không bị lây nhiễm? Nhưng bất kể là vì lí do gì, chắc chắn Nhan Nghiên sẽ không bỏ qua 1 con chó mà tương lai có thể có năng lực chiến đấu cực kì mạnh như này đâu. Nếu như có sự bảo vệ của nó thì cô sẽ trở nên an toàn hơn rất nhiều. Nhan Nghiên của lúc này rõ ràng trở nên tiều tụy hơn so với 2 ngày trước rất nhiều. Pháp Vương không để ý tới cô ấy, cẩu sẽ không mắc sai lầm trên cùng 1 người tới lần thứ hai đâu. Nhan Nghiên gấp gáp:
“Chó đen nhỏ, là ta đây, ngươi đưa ta về có được không?”
Pháp Vương đi nhanh hơn, bỏ rơi Nhan Nghiên. Nhan Nghiên nhìn bóng lưng Pháp Vương, trong lòng cô ta dâng lên cảm giác mất mát và oán hận. Bởi vì bản thân đạt không được thế nên mới sinh ra cảm giác oán hận trong lòng. Một tuần sau, Nhan Nghiên vẫn chưa bị đói chết, mạt thế mới bât đầu mà thôi, vẫn chưa tới mức khiến người ta đói chết được. Có nhà ai mà không có chút vật tư đâu cơ chứ? Nếu như không có thì đi qua nhà hàng xóm lấy là được mà. Những người sống sót cũng bắt đầu tụ lại với nhau, nếu những người bình thường mà muốn sống 1 mình sinh tồn được thì đó là 1 việc cực kì khó khăn.
Những người sống sót còn lại bắt đầu thức tỉnh dị năng, chẳng qua là có người nhanh, có người chậm mà thôi. Nhan Nghiên xé 1 miếng bánh mì, nuốt xuống 1 cách vô vị. Cô muốn ăn thịt. Từ 4 ngày trước cô đã ăn hết thịt rồi, kể cả chưa ăn hết thì với thời tiết nóng nực như vậy, thịt cũng sẽ hỏng hết. Nhan Nghiên nhớ tới Pháp Vương, cô không ăn thịt chó, nhưng mà hành động của Pháp Vương làm cho cô cảm thấy rất tức giận. Ngươi không nghe lời ta, vậy thì ngươi biến thành thịt chó đi. Nhan Nghiên nói:
“Ta biết có 1 con chó đen chưa bị biến dị, có lẽ nó ở cái ống cống dưới chân cầu ấy.”
Trong hơn 20 người họ, đã có 13 người là dị năng giả rồi. Đám người không thể nào từ chối sức hút của thịt chó, trong 1 buổi tối nọ mưa gió, bọn họ tới chỗ ống cống. Nhưng mà thứ họ tìm không phải là Pháp Vương, mà là thần chết. Kể cả người có tư chất tốt 1 chút cũng chỉ có thể 1 ngày hấp thu khoảng 3 tới 4 viên tinh thể, người có thể hấp thu tới 6 viên tinh thể thì đã có thể xem là xuất chúng rồi, nếu như người nào có thể hấp thu tới 7 viên tinh thể thì chứng tỏ người đó có tư chất trở thành cấp vương sau này. Mà Pháp Vương có thể hấp thụ tới 10 viên tinh thể. Mà đám người này cũng không biết bí mật về tinh thể, bây giờ Pháp Vương đã đạt tới cấp 3 rồi. Pháp Vương cảm nhận được bước chân, nhưng nó không sợ hãi, là tang thi đang tới à?