Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1149
Chương 1149: Phiên Ngoại Pháp Vương Và Trần Lạc 4
Có hai người từng có ân với Pháp Vương, một là bà nội của Ngân Linh, thứ hai chính là Ngân Linh. Cô gái kia tuổi tác tương đương với Ngân Linh, cũng cột tóc đuôi ngựa giống cô. Nếu như đó là 1 người đàn ông thì có khi Pháp Vương sẽ chẳng cứu đâu, Pháp Vương sẽ không chủ động làm con người bị thương, nhưng nó cũng là môti con chó tràn đầy chính nghĩa.
Hơn nữa cô gái này có chút giống với Ngân Linh. Pháp Vương do dự 1 chút, sau đó nó xông thẳng về phía trước, lôi điện được nó luyện tập chuẩn xác đánh thẳng vào người của hai con tang thi. Đánh chuột nhỏ thì khó, chứ đánh vào người tang thi chẳng nhẽ cũng khó hay sao? Hai con tang thi bị Pháp Vương đánh ngã 1 cách dễ dàng. Cô gái được cứu khóc lóc kêu gào, khóc 1 lúc rồi cô ấy nói:
“Cảm ơn ngươi, ta đi ra ngoài tìm đồ ăn, vậy mà lại gặp phải tang thi.”
Pháp Vương gâu 1 tiếng, ý là đồng ý. Cô gái nức nở nhìn Pháp Vương, trong lòng thầm nghĩ con chó này vẫn chưa biến dị, hơn nữa nó lại còn rất mạnh. Nếu như có thể nhận nuôi nó thì cô ấy sẽ an toàn hơn rất nhiều. Cô ấy nói:
“Ta tên là Nhan Nghiên, chó con à, ngươi đưa ta về nhà có được không, ta sợ trên đường về gặp phải tang thi.”
Tang thi ư? Có những nhân loại cũng biến thành quái vật, tên của chúng nó gọi là tang thi ư? Nhan Nghiên thử nói chuyện với Pháp Vương, cô cũng không ôm hy vọng rằng Pháp Vương có thể hiểu được lời cô nói, nhưng không ngờ rằng Pháp Vương thật sự nghe hiểu. Gần như tất cả mọi người đều ghét bỏ Pháp Vương bẩn thỉu, nhưng mà Pháp Vương lại tràn đầy thiện ý với nhân loại. Pháp Vương đi bảo vệ bên cạnh Nhan Nghiên, đưa cô về nhà. Bên bờ sông chẳng có tang thi mấy, nhưng khi càng gần về tới khu dân cư thì tang thi lại xuất hiện càng nhiều. Khi gặp phải tang thi, Pháp Vương sẽ chủ động thu hút sự chú ý đi nơi khác, sau khi cắt đuôi được tang thi thì nó lại quay về bên cạnh Nhan Nghiên. Nhưng đáng tiếc, gặp phải chuyện ngoài ý muốn, Nhan Nghiên bị ngã, làm đầu gối bị thương, không thể nào chạy được nữa, hơn nữa hai người còn đen đủi gặp phải 7 8 con tang thi. Nhan Nghiên khóc lớn nói:
“Chó đen ơi, cứu ta với, đừng bỏ ta lại 1 mình mà.”
Vẻ mặt Pháp Vương nghiêm túc, nó sủa gâu gâu 2 tiếng, đây vẫn chưa phải là tuyệt cảnh. Pháp Vương thầm tính toán, nó có thể đối phó với hơn 10 con tang thi cũng được, đây mới có 7 con tang thi mà thôi. Lại có 1 luồng lôi điện bắn ra từ trong miệng Pháp Vương, từng con tang thi đổ xuống, nhưng mà tang thi cũng không sợ hãi cái chết, nó trực tiếp nhào lên. Nếu như nhào về phía Pháp Vương thì Pháp Vương còn có thể nhẹ nhàng né đi được, nhưng nó lại nhào về phía Nhan Nghiên, Nhan Nghiên chỉ biết gào thét mà thôi. Kết quả lại thu hút thêm 3 con tang thi nữa tới. Pháp Vương ngẩn ra nhìn về phía Nhan Nghiên. Một con tang thi xòe bộ móng hướng thẳng về phía Nhan Nghiên, trong lúc nguy cấp, Pháp Vương chỉ đành bỏ qua con tang thi đang đứng trước mặt mình, nó dùng cơ thể đụng bay con tang thi đang hướng về phía Nhan Nghiên. Kết quả là nó bị con tang thi cào trúng 1 cái.
Pháp Vương thở hổn hển, giải quyết hết những con tang thi còn lại. Trên đường nó lại gặp phải thêm 2 con tang thi nữa, Pháp Vương giải quyết hết chúng nó một cách mệt mỏi. Nhan Nghiên không phải ở trong khu nhà này, mà cô ở trong một căn nhà mặt đất. Đúng ra đưa cô về tới nơi thì Pháp Vương định sẽ rời đi, nhưng mà nó cực kì mệt mỏi, nếu như nó lại đi ngược về ngay bây giờ mà gặp phải tang thi thì mọi chuyện sẽ rất nguy hiểm. Pháp Vương định sẽ ở lại đây nghỉ ngơi trong chốc lát. Nhan Nghiên run rẩy nhìn vết thương trên người Pháp Vương, nghe nói nếu bị tang thi tóm được thì sẽ bị lây nhiễm. Nếu như nó biến thành chó tang thi… Nhan Nghiên gấp gáp nói:
“Ngươi đi đi, mau đi đi, đừng có ở lại đây.”
Pháp Vương nhìn Nhan Nghiên với ánh mắt khó hiểu, nó gâu gâu 2 tiếng, muốn nói bản thân nó chỉ nghỉ ngơi chút rồi nó sẽ rời đi. Nhưng tất nhiên là Nhan Nghiên nghe không hiểu. Cô thấy Pháp Vương không rời đi thì tiện tay quơ lấy 1 viên gạch để uy hiếp Pháp Vương. Cả cơ thể Pháp Vương rất mệt mỏi, trái tim nó cũng lạnh đi.