Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1146

  1. Home
  2. Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn
  3. Chương 1146
  • 10
Prev
Next

Chương 1146: Phiên Ngoại Pháp Vương Và Trần Lạc 1

Buổi tối, có một cái lưới chụp thẳng vào một con chó đen thiếu mất 1 cái tai ở ven đường. Sáng ngày hôm sau, quán thịt chó Bạch Nhị lại có thêm 1 con chó nữa. Pháp Vương ư ử rên rỉ, khóe mắt nó có lệ, vì sao số cảu cẩu lại khổ tới như vậy cơ chứ. Pháp Vương không ngốc, nó biết rằng bản thân khi nào đó sẽ biến thành món thịt chó trên đĩa. Trong hai cái lồng ở đây, tính cả Pháp Vương thì có tổng cộng 5 con chó. Mặc dù bản thân đang ở trong cảnh bị nhốt trói, nhưng Pháp Vương không hề có ý định cứ thế nhận số mệnh. Nó đang nghĩ cách làm sao để có trể trốn thoát ra khỏi cái lồng này. Bạch Nhị bê một đĩa cơm thừa bẩn thỉu tới, nhét vào bên trong lồng.

“Gâu gâu.”

Bốn con chó còn lại vừa nhìn thấy Bạch Nhị liền sủa một cách hung dữ. Bạch Nhị cười khẩy 1 tiếng, sớm muộn gì ta cũng nấu chúng mày lên thôi. Nhưng trên mặt Pháp Vương lại lộ ra nụ cười lấy lòng, trông ngu ngốc mà thè lưỡi ra. Bạch Nhị nhìn nó thấy rất vui vẻ, con chó ngốc này, đáng tiếc là nó hơi gầy, có bán đi cũng không được mấy. Những con chó khác hung dữ gay gắt sủa với Bạch Nhị, chỉ có duy nhất Pháp Vương biết rằng hắn ta giống như tử thần đối với bọn nó vậy. Cứ như vậy vài ngày, rõ ràng Bạch Nhị trở nên mất cảnh giác hơn đối với Pháp Vương, nhưng mà hắn ta không ngờ rằng 1 con chó thôi mà cũng biết diễn kịch. Bạn bè bên cạnh cứ thay đổi 2 3 lượt, có con chó lên bàn nhậu thì cũng có con chó mới được nhốt vào trong lồng.

Pháp Vương vẫn luôn tìm cơ hội để trốn thoát ra khỏi lồng. Thân hình của Pháp Vương gầy nhỏ, nhìn cũng bán không được giá, thế nên ánh mắt của những khách hàng gọi món cũng chẳng dừng lại trên người nó quá lâu. Mỗi khi quán ăn có khách tới, sau đó lựa chọn ở bên cái lồng, trái tim của Pháp Vương đều sẽ đập kịch liệt, nó run run rẩy rẩy, chỉ sợ bản thân sẽ thành món thịt chó trên đĩa. Một ngày nọ, có một đôi tình nhân trẻ tới quán thịt chó, họ đứng trước cái lồng để chọn lựa. Hôm nay chỉ còn sót lại 2 con chó mà thôi, Pháp Vương là 1 trong số đó. Hai chọn 1, xác suất dính phải nó chính là 50%. Ngoài ra, dáng vẻ của con chó còn lại trông càng không tốt, so với Pháp Vương còn tệ hơn. Người thanh niên trẻ nói:

“Ừm, vậy chọn con chó đen này đi, nhất đen nhì trắng, chó đen ăn là ngon nhất.”

Pháp Vương bị dọa cho sợ, chó đen ăn ngon nhất ư, đây là cái đạo lý gì vậy? Người con gái cũng đồng ý. Đột nhiên, cả người Pháp Vương co giật, khóe miệng nó nhả ra bọt trắng, mí mắt lộn ngược cả lên, ngã lăn ra đất, làm cho người ta sợ chết khiếp. Người con gái bị dọa cho sợ:

“Có phải con chó này bị bệnh hay không, ta không dám ăn đâu.”

Ngược lại, họ lại nhìn con chó còn lại với ánh mắt háo hức. Pháp Vương thoát được 1 khiếp. Buổi tối, lại có thêm vài con chó được đưa tới. Lại tới ngày dọn dẹp lồng chó. Nếu như bên trong lồng chó đều là phân và nước tiểu thì sẽ làm ảnh hưởng tới cảm giác muốn ăn uống của thực khách. Trên mặt Pháp Vương ngập tràn nụ cười, nó nằm sấp trong lồng, vẻ mặt trông cực kì ngoan ngoãn mà nhìn Bạch Nhị. Bạch Nhị cười mắng 1 tiếng, hắn ta mở cửa lồng ra, Pháp Vương chạy bước nhỏ ra khỏi lồng.

Bình thường, Bạch Nhị sẽ lấy xích sắt để xích chó lại, sau đó nhốt chúng vào 1 cái lồng khác, nhưng hắn ta lại một mắt nhắm một mắt mở với Pháp Vương, rất thả lỏng cảnh giác. Ngày bình thường, ấn tượng mà Pháp Vương tạo cho hắn thấy chính là rất ngốc, ngu, không biết phản kháng. Pháp Vương nhận được 1 chút thời gian tự do ngắn ngủi, khi Bạch Nhị vừa ngồi xổm xuống, nó lập tức điên cuồng chạy, nhanh chóng tìm đường trốn thoát. Bạch Nhị ở phía sau mắng to:

“Cái đồ súc vật kia.”

Trên đường phố phồn hoa, Pháp Vương không dám ngừng mà liên tục cắm đầu chạy, sợ sẽ bị đuổi kịp. Trong lòng nó có cảm giác vui mừng khi có thể thoát khỏi hiểm cảnh tìm đường sống, mà cũng có cả cảm giác mơ hồ khi không biết phương hướng sẽ đi đâu. Từ đầu Pháp Vương cũng không phải là chó hoang, nó cũng từng có nhà, chỉ trách số phận đối xử không tốt với nó. Nó muốn có một mái nhà. Nhưng mà liệu có ai sẽ thích 1 con chó bẩn thỉu, gầy yếu, lại còn thiếu mất 1 cái tai cơ chứ. Khi nó còn ở trong lồng, ít nhất nó cũng không lo bị chết đói, nhưng khi Pháp Vương ở bên ngoài, nó gầy yếu nên thường xuyên bị bỏ đói. Nhưng sự chuyển biến nhanh chóng sảy tới, mạt thế sảy ra.

Pháp Vương không ở khu vực náo nhiệt, nhưng mà có một con tang thi mắt đỏ như máu, vẻ mặt vặn vẹo bổ nhào về phía nó. Đừng nói là tang thi, kể cả là người bình thường mà bổ nhào về phía nó như thế thì nó cũng sẽ nghĩ cách trốn thoát. Pháp Vương bị dọa sợ chạy mất, đây là sao vậy? Đầu của ta đau quá. Đầu của Pháp Vương bắt đầu đau đớn một cách mãnh liệt, chẳng nhẽ cẩu mắc phải bệnh gì đó, sắp chết rồi ư. Nhưng mà cơn đau đầu cũng nhanh chóng trôi qua, Pháp Vương cảm nhận được trong cơ thể của nó đột nhiên xuất hiện thêm 1 luồng sức mạnh không rõ, chỉ là nó không biết dùng mà thôi.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 1146"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online