Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1145
Chương 1145: Trần Lạc, Ngươi Giỏi Thật Đấy
Một Vương Liệt bé nhỏ mà thôi, thật đáng cười mà. Trần Lạc chỉ hơi nhấc tay lên một chút thôi thì đã là cực hạn mà thế giới này có thể chống đỡ rồi. Mễ Lạp kinh ngạc nói:
“Trần Lạc, ngươi giỏi thật đấy.”
Sau chuyện này, Mễ Linh và Mễ Lạp rõ ràng trở nên tín nhiệm với Trần Lạc hơn rất nhiều. Nếu như không có Trần Lạc thì có khi bây giờ các cô đã lành ít dữ nhiều rồi. Đời trước là do co Trần Lạc nhắc nhở trước, Mễ Linh mới không rơi vào hiểm cảnh. Trần Lạc tưởng rằng bọn họ sẽ càng ngày càng trở nên thân thiết, nhưng hắn không ngờ rằng 1 năm bọn họ ở bên nhau sớm chiều, mà Mễ Linh vẫn cứ khách khí như thế. Mễ Lạp cũng không dễ lừa chút nào. Trần Lạc gãi gãi đầu, rốt cuộc là do nguyên nhân gì vậy nhỉ, rõ ràng mọi chuyện không nên như vậy chứ.
Năm thứ 5 sau mạt thế sảy ra, quái vật giáng lâm. Đây không phải là tang thi và những sinh vật biến dị nữa, mà là một sự tồn tại mà những kẻ sinh tồn trên Lam tinh không thể nào chống lại nổi. Trong nhóm quái vật, cấp thấp nhất cũng là cấp vương, thậm chí còn có vài chục tên cấp hoàng. Ngoài ra, những kẻ sinh tồn trên Lam tinh sống quá tản nhau, họ không hề hợp lực cùng nhau chống lại kẻ địch, vậy thì làm sao họ là đối thủ với đám quái vật cho được. Trần Lạc đứng ra chặn cơn sóng dữ, nhưng mà vẫn “trọng thương đầy mình”. Trần Lạc ho ra máu, hắn khó khăn nói:
“Mễ Linh, vì sao mãi ngươi vẫn không chấp nhận ta?”
Trần Lạc gấp gáp muốn chết đi được, vậy mà Mễ Linh lại bình tĩnh nói:
“Ngươi yên tâm đi, Mễ Lạp biết thuật hồi sinh, còn vì sao mãi ta vẫn chưa chấp nhận ngươi là do ta cảm giác từ đầu tới cuối ta vẫn không thể nhìn thấu nổi ngươi, mà ta cũng không phải là Mễ Linh của 5 năm trước nữa. Những năm vừa qua, ta nhìn thấu được nhân tính, thế nên ta sẽ không thích bất cứ ai nữa. Ngoài ra, chúng ta không hợp nhau đâu. Ừm, ngưoi là một người tốt.”
Trần Lạc:
“…”
Ai cũng sẽ thay đổi mà thôi, chưa nói tới hội Mễ Linh, trong cảnh mạt thế các cô đã nhìn thấy bao nhiêu khía cạnh vặn vẹo của tính cách con người, mà kể cả tới Trần Lạc đi chăng nữa, hắn cũng từ một con nhà hào môn, qua cảnh mạt thế dần dần trở thành một Cẩu vương hư không máu lạnh vô tình. Cách xuất hiện của bản thân hắn hình như cũng hơi kì quái, giống như một con chó nịnh nọt vậy, ừm, Mễ Linh không thích à? Vậy thì để hắn đổi 1 khoảng thời gian khác đi xem sao. Hắn sẽ quay về thời kì đầu của mạt thế. Mễ Lạp cảnh giác nhìn Trần Lạc, nhưng Mễ Phạn lại ôm lấy chân của Trần Lạc:
“Trên người ngươi có cá khô nhỏ có đúng không, ta biết là ngươi có mà.”
Trần Lạc cười nói:
“Mễ Lạp, chúng ta lập 1 đội có được không?”
Mễ Linh dẫn theo 2 người bạn quay về. Mễ Phạn chê bai nói:
“Ngươi đừng có ôm ta, nếu ngươi làm người ta dính bẩn, sau đó làm cho Trần Lạc cũng dính bẩn thì biết làm sao?”
Trần Lạc cười xấu xa nói:
“Mễ Linh, ngươi ăn xong rồi có đúng không, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi. Chúng ta đánh cược 1 ván, người thua sẽ bị sút 1 cước.”
Một tên thể đột biến hệ phong đột nhiên xuất hiện trong căn cứ Trần Lạc, cũng vô tình đúng lúc Mễ Linh và Mễ Lạp quay về. Trần Lạc nhanh chóng chắn trước mặt Mễ Linh, thời gian gia tốc! Từ lúc này trở đi, vẻ mặt của Mễ Linh khi nhìn Trần Lạc mới thay đổi hoàn toàn. Mọi thứ lại như một vòng luân hồi, Trần Lạc vẫn đối xử với Mễ Linh xấu xa như vậy. Lần này, ta chọn… Ta cũng đâu phải là trẻ con, chỉ có trẻ con mới lựa chọn mà thôi.
—
🧠TA CÓ 999 LOẠI DỊ NĂNG: Hài hước, dị năng, đô thị, sảng văn, tiến hóa gen, linh khí khôi phục…🧠