Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1143
Chương 1143: Mai Phục
Sau khi đạt tới cấp Vương cũng không phải là không thể tiếp tục thăng cấp, Mễ Linh khao khát có được sức mạnh càng mạnh hơn.
Có lẽ, một vài tinh thể cấp Vương sẽ đủ để thăng cấp lên cấp độ tiếp theo, đồng thời cũng có thể bảo vệ Mễ Lạp và các chị em ở căn cứ.
Mễ Linh mang theo Mễ Lạp, Hùng Văn Huệ và một vài thành viên cốt lõi đến đó.
Nhưng Mễ Linh lại không hề biết rằng đây là một cái bẫy nhằm vào cô, có quá nhiều người thèm muốn hai chị em này, mà thực lực của Mễ Linh lại rất mạnh.
Nếu như nói cưỡng ép sử dụng vũ lực để chiếm lấy căn cứ của Mễ Linh, chắc chắn sẽ không ai có năng lực này.
Nhưng nếu là tách ra đối phó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, một vài cấp Vương đã bí mật giăng cái bẫy này, dẫn người mai phục tại khu vực Mễ Linh phải đi qua.
Trần Lạc ở trên không trung đã chứng kiến tất cả những điều này.
Hừm, Mễ Linh để mình ta bắt nạt là được rồi, nhưng ta lại không thể đối đầu trực diện với các ngươi.
Trần Lạc sử dụng hư không đi lại đến gần chỗ Mễ Linh, hô lớn:
“Phía trước có mai phục, đám người Vương Liệt đang muốn bao vây ngươi.”
Mễ Linh bị làm cho kinh ngạc đến toát mồ hôi lạnh, trong tiềm thức cô không tin những lời Trần Lạc nói, nhưng cô cũng sẽ không mạo hiểm mạng sống của chính mình và của em gái mình.
Mễ Linh lập tức hủy bỏ chuyến đi này, sau đó nghe ngóng tình hình thì quả thực có một cuộc mai phục đúng như Trần Lạc đã nói.
Nếu như không có Trần Lạc cảnh báo, hậu quả đúng là rất khó lường.
Mễ Lạp nói:
“Hay là chúng ta nói chuyện với Trần Lạc đi, để hắn gia nhập vào căn cứ của chúng ta, chỉ là không biết hắn muốn vị trí nào thôi.”
Mễ Linh tức giận nói:
“Có cái dắm, chúng ta không cần loại người như vậy.”
Khương Sơ Tuyết chạy đến gần Mễ Linh, đối với một căn cứ có nhiều thành viên nữ và một thủ lĩnh mạnh mẽ như vậy, người cũng đang rất cần bạn đồng hành như Khương Sơ Tuyết đã trực tiếp đến căn cứ.
Mà năng lực sử dụng thời gian đình chỉ của Khương Sơ Tuyết cũng khiến Mễ Linh và Mễ Lạp vô cùng ngạc nhiên, thực sự còn còn có năng lực thời gian.
Mễ Linh mỉm cười:
“Trần Lạc, ngươi thử tới lần nữa xem.”
Thời gian đình chỉ của Khương Sơ Tuyết căn bản cũng không có nhiều người biết, Trần Lạc cũng vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ đến thời gian đình chỉ thế mà lại thực sự tồn tại.
“Ta lại đến nữa rồi đây, ha ha ha.”
Vô tình, Trần Lạc lại đến ăn trộm đồ ăn.
Lần này, vẻ mặt của Mễ Linh không hề tức giận, Trần Lạc gãi đầu, chẳng lẽ nguyên nhân là do lần trước ta cứu cô ấy sao?
Trần Lạc lại ôm đồ ăn chuẩn bị chạy.
Thời gian đình chỉ!
Trần Lạc trong nháy mắt bị đông cứng, rơi vào trạng thái thời gian đình chỉ.
Thân thể đứng bất động, dị năng bị đình trệ không thể sử dụng, hư không đi lại cũng không thể sử dụng được.
Chỉ có tâm trí mới có thể di chuyển.
Nỗi oán hận dồn nén bao nhiêu ngày nay liền bộc phát vào lúc này, Mễ Linh giơ chân đá thật mạnh vào người Trần Lạc.
“Chạy đi, chạy tiếp đi, sao không chạy đi?”
Nếu như không phải có Trần Lạc nhắc nhở lần trước, Mễ Linh nhất định đã giết Trần Lạc, nhưng mà lại chỉ đá thật mạnh vào Trần Lạc.
Sau khi thời gian đình chỉ hết tác dụng, Trần Lạc nhìn Khương Sơ Tuyết với ánh mắt không thể tin được, thời gian đình chỉ sao?
Lại còn có dị năng hệ thời gian.
Nếu như không phải được tận mắt chứng kiến, Trần Lạc sẽ không thể tin.
Những người khác nhao nhao mắng chửi Trần Lạc, đây chính là một lão Lục.
Là Lão Lục, trên khuôn mặt lãnh đạm của Khương Sơ Tuyết lộ ra vẻ chán ghét.
Bỏ qua những gì Mễ Lạp nói về chuyện gia nhập căn cứ của bọn họ, Trần Lạc trực tiếp rời đi, với sự có mặt của Khương Sơ Tuyết, Trần Lạc cũng không dám đến trộm đồ ăn nữa.
Một phát đá này đã khiến Trần Lạc, một người có lòng dạ hẹp hòi phải nhớ kỹ trong lòng.
…
Quay trở về khoảng thời gian trước khi Trần Lạc đi trộm đồ ăn. Có hai chiếc xe tải đi phía trước, Mễ Lạp đang lái xe chở Mễ Linh. Trong lòng Mễ Linh thầm nghĩ lần sau sẽ không đem xe tải ra đi nữa, lãng phí xăng quá thể. Mễ Linh nhìn ra phía bên ngoài, cô thất thần trong chốc lát, rồi sẽ có 1 ngày nào đó có thể giết được hết sạch tang thi, nhưng mà hy vọng về tương lai thì ở nơi đâu? Đột nhiên, mũi của Mễ Linh động đậy, một làn hương thơm của đồ nướng bay tới chỗ cô. Thơm thật đấy. Cái bụng chưa hề có tí gì lót đáy của Mễ Linh bắt đầu kháng nghị một cách mãnh liệt. Đây tuyệt đối không phải mùi nướng thịt của sinh vật biến dị. Bởi vì bọn họ thường xuyên nướng loại thịt đó, mùi vị thịt đó nướng ra cũng đều là mùi bị biến dị mất rồi. Có 1 thành viên hét to:
“Chị đại, có mùi thịt. Chúng ta mau tới đó xem thử xem.”
Câu này đại ý ngầm chính là tới xem ai đang nướng thịt, chúng ta đi đánh cướp của hắn ta. Mễ Linh cảnh giác nói:
“Dừng xe lại, các ngươi canh phòng ở đây, để ta đi xem xem.”