Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1141

  1. Home
  2. Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn
  3. Chương 1141
  • 10
Prev
Next

Chương 1141: Năm Thứ 4 – 2

Mễ Linh nhìn bộ dáng trẻ tuổi của Trần Lạc, có tay có chân, tuổi lại còn trẻ, mà bản thân thay vì đi đánh nhau lại đi tới ăn xin, làm sao có thể cho được.

Mễ Linh cười nhạo, nói:

“Nếu nói như vậy, năm ngày trước đó ngươi đã ăn thứ gì?”

Trần Lạc ngây người, lời nói thanh lịch tao nhã như vậy làm sao có thể được thốt ra từ miệng Mễ Linh ngươi chứ?

Trần Lạc đi ngang qua và cũng muốn gặp cặp chị em nổi tiếng trong tận thế này.

Bọn họ tính ra cũng là hàng xóm, bởi vì trước tận thế, nhà của bọn họ cách không xa lắm.

Sóng nhiệt của Mễ Linh bắt đầu tăng lên dữ dội, những người sống sót cấp 4 đã bị làm cho nóng đến đến mức đau đớn không chịu nổi, da dẻ nứt nẻ hết cả.

Nếu như các ngươi vẫn còn tiếp tục muốn chờ, vậy nhất định sẽ có người chết.

Mễ Linh đúng là thật sự dám giết người, những người sống sót còn lại chửi bới, nói:

“Không cho thì thôi đi, ngươi lại còn giết người, thật là quá ác độc.”

Mễ Linh căn bản không phản bác chút nào:

“Đúng đúng đúng, ta chính là độc ác như vậy đấy, tiểu Ly, nếu lần sau có người cản đường, ngươi không cần dừng lại, cứ trực tiếp đám thẳng vào.”

Trần Lạc nhìn đoàn xe của Mễ Linh rời đi, tay đưa lên vuốt cằm, ừm, tính cách rất thú vị, mục tiêu tiếp theo chính là ngươi.

Trần Lạc không tích trữ vật tư, vậy nên cực kỳ nghèo, bản thân lại không có căn cứ, cũng không thể trồng trọt ra lương thực, mà tận thế năm thứ tư rất khó tìm được nguồn vật tư.

Không còn cách nào khác ngoài việc tập trung vào một số căn cứ lớn và trộm nguồn vật tư của bọn họ.

Ta sinh ra chính là để làm việc này, ta chỉ có hư không đi lại, muốn đánh chính diện là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không có khả năng đấy.

Trần Lạc xoa xoa bụng, chuẩn bị ban đêm lẻn vào căn cứ của Mễ Linh thám thính một chút.

“Chị, chị đã về rồi.”

Mễ Linh không phải buổi sáng ra ngoài, buổi tối liền trở về, mà là cô đi ra ngoài hơn mười ngày, đi đến các nơi xa để tìm kiếm vật tư.

Mễ Linh mỉm cười gật đầu, nhìn Lộ Thiên Trúc, lập tức hỏi:

“Việc trồng trọt của chúng ta thế nào rồi?”

Trên mặt Lộ Thiên Trúc lộ ra vẻ vui mừng, có chút kích động, nói:

“Lần này, chúng ta thành công trồng rau củ.”

Không phải chỉ có dị năng giả hệ tự nhiên mới có thể trồng được, mà còn có phương pháp gieo trồng, thời gian trôi qua, những phương pháp trước cũng dần trở nên vô hiệu.

Mễ Linh vui mừng nói:

“Mau dẫn ta đi nhìn xem.”

Mễ Linh vô cùng kích động khi nhìn thấy ​​dưa chuột, cà chua, khoai tây, khoai lang đã được thu hoạch.

Mễ Linh nói:

“Làm tốt lắm.”

Mễ Linh lấy ra hai viên tinh thể cấp 10:

“Lần này đi ra ngoài không tìm được vật tư, nhưng lại thu được hai viên tinh thể cấp 10, Thiên Trúc, ngươi dùng nó để hấp thu đi, một khi ngươi đạt đến cấp Vương, sẽ càng có ích cho việc gieo trồng hơn.”

Lộ Thiên Trúc khẽ gật đầu.

Nhìn hơn mười cân rau củ, Mễ Linh xoa xoa tay, đây quả thực là bảo bối.

Nếu như chỉ cho Mễ Linh và Mễ Lạp ăn thì ít nhất cũng có thể tồn tại được mười ngày, nhưng Mễ Linh là thủ lĩnh nên tất nhiên cô sẽ không làm như vậy.

Mễ Linh nghĩ, tối mai sẽ tập hợp một số thành viên cốt lõi lại và cùng chia cho mọi người.

Mễ Linh thở dài một tiếng, cô cũng muốn tất cả mọi người đều có đồ ăn, nhưng cung cấp đủ cho mỗi người là chuyện không thể nào, chỉ có thể phải đợi đến khi trồng trọt được số lượng lớn.

Tất nhiên, những vật phẩm quý giá như vậy phải được đặt ở trong phòng của Mễ Linh, luôn nằm trong tầm mắt của cô.

Danh tiếng của Quân Vương Hư Không Trần Lạc đã được lan truyền rộng rãi, nhưng Mễ Linh cảm thấy bản thân không đến mức xui xẻo như vậy, Trần Lạc có khả năng đang lang thang ở đâu đó.

Không ngờ lại bị Trần Lão Lục nhắm tới.

Vào ban đêm, Trần Lạc từ trên không trung quan sát căn cứ của Mễ Linh, cẩn thận quan sát từng phòng một.

Nhìn xem cái nào là nhà kho.

A, ở ngay tại khu vực trung tâm.

Trần Lạc lập tức sử dụng hư không đi lại, lặng lẽ tiến vào nhà kho nơi có thể chứa vật tư.

Nhưng lại không có gì.

Trần Lạc liền để mắt tới căn phòng của Mễ Linh và Mễ Lạp, Trần Lạc sớm đã quen với việc những thứ tốt thường được đặt trong phòng của thủ lĩnh.

Đêm khuya, Mễ Linh vẫn còn tỉnh, đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ, lập tức mở mắt ra.

Ngay cả trong đêm tối không đèn, Mễ Linh vẫn có thể nhìn thấy một bóng người trong phòng của mình.

Nếu là người phụ nữ bình thường hẳn sẽ hét lên sợ hãi, nhưng Mễ Linh lại nhanh như chớp vồ lấy bóng người đó.

Bóng người quay đầu lại, nở một nụ cười thô bỉ với Mễ Linh, sau đó biến mất ngay lập tức.

Hệ không gian?

Hư không đi lại!

Loại năng lực thần kỳ này, Mễ Linh chỉ nghe nói có Quân Vương Hư Không Trần Lạc biết.

Dù chỉ là trong nháy mắt nhưng Trần Lạc khả năng đã có thể đi xa hàng trăm dặm, căn bản không thể nào đuổi kịp.

Mễ Linh ngây người một lúc, rồi nhìn về phía bàn, hoảng sợ kêu lên:

“Đồ ăn của ta đâu rồi?”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 1141"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online