Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1131
Chương 1131: Trần Lạc Vẫn Chưa Chết Ư
Lúc bắt đầu không phải là vì để đối phó với Trần Lạc, mà chiêu này họ dùng để kiềm chế lẫn nhau, kiếm một điểm cân bằng. Ngươi dám bắt nạt nói đế quốc ta không có đại đế, nhân tài hiếm hoi, dám bắt nạt ta quá ác thì chúng ta sẽ cùng nhau diệt vong.
Bất kể là đế quốc nào đi chăng nữa thì cũng đều có năng lực tự bạo. Nếu như việc chỉ đơn giản như giết Adolf là có thể giải quyết xong thì Trần Lạc còn chẳng cần động tay, hắn chỉ cần phái cẩu sát thủ ra tay là được rồi. Trần Lạc chỉ liếc mắt 1 cái đã có 1 số lượng lớn phi thuyền nổ tung. Chỉ trong chớp mắt, Trần Lạc đã đi tới trước mặt bọn họ, hắn nhàn nhạt nói:
“Cút xa ra một chút.”
Một bóng người từ trong phi thuyền hiện ra, không ngờ đó là Albert. Vẻ mặt hắn ta lạnh lùng, hắn ta đưa cho Trần Lạc một cái máy truyền tin:
“Đây là thỉnh cầu từ đại đế Adolf, hy vọng ngươi nhận lấy. Việc này có lợi đối với cả đôi bên chúng ta.”
Adolf đi ra khỏi vùng đất của bản nguyên, trong lòng hắn ta tràn đầy oán độc. Không ngờ Trần Lạc lại đánh cho quang ám bản nguyên bị thương. Thời gian mới trôi qua có bao lâu đâu mà hắn đã có thể làm như vậy rồi. Nếu như cứ tiếp tục kéo dài thời gian để cho Trần Lạc lớn mạnh thêm thì sợ rằng sau này tới bản nguyên cũng chẳng phải là đối thủ của hắn nữa, cứ thế mà bị hắn xóa đi luôn. Không thể để cho Trần Lạc tiếp tục trưởng thành. Ta đã bị vận mệnh bản nguyên chúc phúc, sống cũng không được bao lâu nữa cả, vậy thì ngươi cũng đừng hòng mà sống nổi. Chúng ta cùng nhau đi đời đi.
Lôi Tát Đức tình nguyện vì đế quốc mà hy sinh bản thân, bảo toàn chúng sinh, để lại chút hy vọng. Nhưng không phải ai cũng là Lôi Tát Đức. Adolf chính là một ví dụ cực đoan ngược lại. Ta thà rằng ta đi bắt nạt cả thế gian, còn hơn là để người trong thế gian này bắt nạt ta. Sau khi ta chết đi thì có hồng thủy ngập trời ta cũng không quan tâm. Tất cả đừng ai mong được sống sót. Nhưng mà trước tiên hắn phải xác nhận thử xem Trần Lạc đã chết hay chưa đã. Nếu chết rồi thì đó là tốt nhất. Còn nếu như hắn chưa chết thì xin lỗi, Adolf ta phải đắc tội với tất cả mọi người rồi. Kết quả là Adolf vừa ra khỏi vùng đất của bản nguyên thì hắn ta liền nhận được tin tức về Trần Lạc, hạm đội phi thuyền bắt gặp Trần Lạc ở trong vũ trụ. Adolf mắng to:
“^÷<#…%<×&, Trần Lạc vẫn chưa chết ư.”
Trần Lạc tốn khá nhiều thời gian là liên quan tới việc hắn ở trong khu vực thời gian. Trần Lạc nhàn nhạt nhận lấy máy truyền tin, hắn muốn xem thử Adolf sẽ nói gì. Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo ác độc của Adolf truyền lại từ phía đối diện:
"Trần Lạc, ngươi đúng là được lắm đấy. Quang ám bản nguyên cùng nhau liên thủ mà cũng không đánh chết được ngươi, ngược lại còn làm chính bản thân bị thương. Sự trưởng thành của ngươi làm cho ta cảm thấy sợ hãi. Trần Lạc, đừng nói rằng ta không cho ngươi cơ hội. Bây giờ, ngươi ngay lập tức hủy đi tinh thể thời gian và không gian của ngươi đi cho ta, ngay lập tức. Nếu không thì ta sẽ lập tức tự bạo, ta sẽ không cho ngươi thêm thời gian để ngươi trưởng thành nữa.”
Trần Lạc không hiểu, chuyện khi nãy vừa sảy ra làm sao mà Adolf lại biết được. Nhưng mà trong lòng Trần Lạc thầm cười lạnh, câu ngươi nói nghe trâu bò thật đấy. Mấy câu ngươi nói là câu người nói ra được đó à? Trần Lạc nói với giọng u ám:
“Nếu như ngươi đã biết rằng quang ám bản nguyên bị thương là do bị ta đánh vậy thì làm soa ngươi dám xác định rằng các bản nguyên dám cùng nhau tới đây để loại bỏ ta? Có cho bọn chúng thêm 1 lá gan nữa thì bọn chúng cũng chẳng dám đâu. Nếu như bọn nó dám liên thủ lại thì lúc đó không biết ai loại bỏ ai đâu.”
Adolf gào thét nói:
“Vậy thì ngươi cứ thử mà xem.”
Adolf giống như một con bạc đã đi tới ngõ cụt, bây giờ hắn đã không cong đường nào để đi nữa rồi, chỉ còn duy nhất 1 con đường là liều mạng mà thôi. Trần Lạc hừ lạnh 1 tiếng:
“Thử thì thử.”
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, sắc mặt cuẩ Albert lập tức biến đổi, cả người hắn ta run lên:
“Thật sự phải đi tới bước đường này hay sao. Trần Lạc, chúng ta cũng coi như là có quen biết, có thể nói chuyện đàng hoàng với nhau được không.”
Albert đau khổ nhắm mặt lại, hắn ta còn có vợ và con gái yêu, liệu có cần phải hủy diệt tất cả như thế hay không? Trần Lạc nhàn nhạt nói:
"Không phải là ta muốn hủy diệt thế giới này. Ngươi phải hiểu cho rõ, hắn ta lấy sự hủy diệt của thế giới ra để uy hiếp ta, muốn ta tự phế bản thân mình đi. Xin lỗi, ta không phải là loại người cao thượng tới như thế.”
Albert tự lẩm bẩm 1 mình:
“Cái này không phải là do Adolf tự mình nói là được, quá trình này ít nhất cũng phải có sự đồng ý của vài người. Nếu không thì nếu như vị đại đế nào đó nghĩ không thông, tâm trạng không tốt, vậy chẳng phải là cả thế gian này đều phải đi theo bồi táng hay sao? Vẫn còn 1 ngày để xoay chuyển.”