Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1120
Chương 1120: Phương Thiên Họa Kích
Vưu Lý liền tìm cơ hội thông báo vị trí cho Trần Lạc.
Vưu Lý lạnh lùng nhìn, trong lòng tức giận, đây chính là thời khắc Vưu Lý ta báo thù.
Pháp Vương vô cùng thuận lợi tìm được Vưu Kim, người này là một hệ tự nhiên, mặc dù có chút yếu đuối, nhưng Bỉ Ngạn Chi Hoa lại được đặt ở chỗ hắn.
Hắn chính là kẻ đáng chết nhất.
Trước đó, khi Asak bị giết, tinh thể của Asak gần như vỡ vụn, Pháp Vương cảm thấy mình nên ra tay nhẹ hơn một chút, dù sao thì Vưu Kim này cũng mới chỉ là năm đạo pháp tắc.
Pháp Vương cẩn thận từng li từng tí, nhưng Vưu Kim lại không chết ngay lập tức.
Vưu Kim ra sức che chắn vết thương đang rỉ máu trên ngực, không thể tin nhìn Pháp Vương, hơi thở yếu ớt, nói:
“Ngươi là do Trần Lạc phái tới đúng không, nhưng làm sao ngươi biết ta ở đâu?”
Lúc này, một cây Phương Thiên họa kích cắm vào trong ngực Vưu Kim, Vưu Kim khó nhọc quay người lại:
“Là ngươi, ta là cha nuôi của ngươi mà.”
Vưu Lý căm giận nói:
“Phương Thiên họa kích, dùng để đâm cha nuôi.”
là cây kích đầu vuông có lưỡi dao bán nguyệt với những hoa văn và dây tua đỏ gắn trên cán.
*là cây kích đầu vuông có lưỡi dao bán nguyệt với những hoa văn và dây tua đỏ gắn trên cán.
…
“Chó trưởng lão, à không phải, chó thủ lĩnh, nơi này là ở đâu?”
Pháp Vương đã hoàn thành nhiệm vụ và thu được hai tinh thể cấp Thần cao cấp, đương nhiên muốn quay về đưa cho Trần Lạc.
Vưu Lý làm sao có thể không biết Pháp Vương, hắn không có khả năng ở một mình trong rừng rậm nguyên sinh này, liền cầu xin Pháp Vương mang hắn trở về.
Vưu Lý đến Lam Tinh, Lam Tinh đã thay đổi rất nhiều, Vưu Lý đành phải thuận theo tự nhiên, gặp người nói tiếng người, gặp chó nói tiếng chó, dùng vài ba câu để nịnh nọt Pháp Vương.
Pháp Vương thích nhất khi được người khác gọi là chó thủ lĩnh.
Trần Lạc bước tới, vừa kịp để lắng nghe không sót một lời nào của Vưu Lý.
Chậc lưỡi nói:
“Đây không phải là Vưu Lý đứng ăn khoai tây sao? Khá lắm, cha nuôi của ngươi đã chết, trong chuyện này công lao của ngươi đúng là không thể bỏ qua.”
Trần Lạc lòng dạ hẹp hòi, lập tức buông lời trào phúng.
Không ngờ Vưu Lý lại tỉnh bơ như không, nói:
“Thật ra ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng mà ta dù sao cũng là người của Lam Tinh, vì Lam Tinh, danh dự của bản thân có tính là gì chứ?”
Trần Lạc khẽ cười:
“A, đúng rồi, khi nào Pháp Vương ra ngoài hành động lần nữa thì mang theo Vưu Lý, để hắn trà trộn vào Đế quốc Volsey, vì Lam Tinh.”
Vưu Lý mang theo tiếng khóc nức nở rời đi:
“Khi ta trở về phải sắp xếp cho ta hai Miêu Nhĩ Nương đấy.”
Hừ, chó thủ lĩnh mà ngươi cũng dám gọi.
Trần Lạc xoa xoa hai tinh thể, người phù hợp với hai tinh thể này cũng đã được chọn xong.
Hệ tự nhiên đương nhiên là đưa cho Mộng Âm, Mộng Âm là người đứng đầu hệ tự nhiên ở Lam Tinh, cô không chỉ có thiên phú mà còn có tinh thần chịu khó học tập, nghiên cứu.
Hệ kim loại giao cho Long Vũ, Long Vũ cũng rất có thiên phú trong việc chế tạo kim loại, thực ra có rất ít nhân tài như này, khi đến tinh tế, bị người ta phát hiện ra, nhất định sẽ được dốc sức bồi dưỡng.
Trước đó, Trần Lạc đã sắp xếp hai người tiến vào khu vực thời gian để tiến hành thăng cấp, đạt đến Bán Thần càng sớm càng tốt, thời gian trôi qua ở bên ngoài là một ngày thì tương đương với sáu năm ở trong khu vực thời gian.
Mộng Âm chính là Mã Tử trung thành của Trần Lạc, cô đương nhiên không có ý kiến gì.
Long Vũ lại không nỡ phải nói lời chia tay với gia đình và hai đứa con.
Chuyện này không đơn giản, được sắp xếp đi vào cùng nhau, nhưng không có nghĩa là không thể đi ra.
Trần Lạc hứa với Long Vũ, sau này sẽ bồi dưỡng vợ và con của hắn đạt đến cấp Thần.
Long Vũ lập tức vui vẻ đồng ý.
Trần Lạc sử dụng những tài nguyên tốt nhất để hỗ trợ Mộng Âm và Long Vũ, nửa ngày sau Mộng Âm đã đạt đến Bán Thần, còn Long Vũ chậm hơn hai tiếng.
Trần Lạc lập tức đưa cho bọn họ hai tinh thể cấp Thần để bọn họ hấp thu, bằng cách này có thể giúp bọn họ lĩnh ngộ được pháp tắc bên trong.
Trà ngộ đạo cũng đã uống, đến cả đồ ăn cũng là trứng luộc nước trà.
Trần Lạc tính toán trong đầu, đừng nói là ở bên trong khu vực thời gian nửa năm mới có thể đạt tới cấp Thần đấy.
Ưu điểm của khu vực thời gian là thời gian được kéo dài ra rất nhiều nhưng nhược điểm chính là nhàm chán.
Vân Sơ Dương đã quen với cuộc sống như vậy, còn Ngưng Sương lại không nhịn được nữa mà mấy lần lén lút chạy ra ngoài ăn trộm.
Phần lớn thời gian Trần Lạc cũng ở bên trong khu vực thời gian này để quen thuộc với dị năng thời không.
Ngay cả khi không có đám người Mễ Linh, bản nguyên ở đây cũng vẫn phát triển từng chút một, sự tăng trưởng của bản nguyên đã mang lại phản ứng ngược cho Trần Lạc.
Chị Hải Cơ cũng đã thành Thần, mang lại cho Trần Lạc Hắc Ám bản nguyên, chẳng bao lâu sau, Quang Minh bản nguyên cũng xuất hiện.
Không có ánh sáng thì bóng tối còn có ý nghĩa gì chứ?
Dị năng của Trần Lạc tăng hơn 30% một chút.
Nửa ngày trôi qua, Mộng Âm và Long Vũ vẫn chưa thành Thần.
Mộng Âm chán nản nói:
“Thành Thần khó như vậy sao?”
Long Vũ cảm giác dường như ba năm đã trôi qua, lẩm bẩm nói:
“Cứ ba năm này rồi lại đến ba năm tiếp, ta cảm thấy bản thân đã có tiến bộ rất lớn.”
—
👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH FULL): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹