Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1119
Chương 1119: Vô Cùng Khó Hiểu
Pháp Vương di chuyển lặng lẽ không một tiếng động, đi đến cung điện của Asak.
Nhưng mục tiêu không có ở đó.
Nếu mục tiêu không có ở đây thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ được?
Tử vong bản nguyên nói:
“Nơi này có khí tức của hắn, ta vẫn còn nhớ khi chúng ta đến ở tạm nơi này, hình như có một nơi có khí tức của hắn, chúng ta đến đó tìm thử xem.”
Ngay lập tức, Pháp Vương biến mất và đi đến một tinh cầu.
Tinh cầu này đã tồn tại từ rất lâu, còn để lại những tàn tích, mục đích của Asak chính là nghiên cứu những tàn tích này và những cuốn sách còn sót lại trên tinh cầu.
Tìm xem có biện pháp để đối phó với thời không hay không.
Asak đang tập trung đọc một cuốn sách cổ vô cùng khó hiểu, Pháp Vương thấy vậy, trên mặt chó liền lộ ra một nụ cười.
Ánh mắt hủy diệt.
Bùm một tiếng, Asak liền nổ tung, mặc dù chưa nổ hết hoàn toàn, nhưng đầu của hắn cũng bị nứt ra, Pháp Vương dễ dàng cầm lấy tinh thể của Asak trong lòng bàn tay.
Chó sát thủ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, bắt đầu chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo.
Pháp Vương hành động rất nhanh, Asak đã bị giết chết, khi những người đi theo Asak nghe thấy tiếng động mà chạy đến thì chỉ còn sót lại thi thể của Asak.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Làm sao lại có thể xảy ra chuyện này được, tại sao Asak đại nhân lại chết rồi?”
“Làm sao có thể, dù sao thì Asak đại nhân cũng là chín đạo pháp tắc, còn chưa nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cho thấy có trận chiến xảy ra mà đại nhân đã bị giết chết rồi sao?”
Chẳng bao lâu sau, tin Asak chết đã được truyền đến chỗ Afra, Adolf không có ở đây vì hắn đang đi đến nơi mà hắn hy vọng có thể tìm ra cách đối phó với thời không.
Afra vẫn không thể tin nổi, chú Asak chết rồi sao?
Suy nghĩ đầu tiên của Afra chính là do Trần Lạc làm, nhưng mà với năng lực của Trần Lạc, sử dụng không gian không thể nào giết chết Asak ngay lập tức được, đúng chứ?
Mà khí tức còn lưu lại tại hiện trường cũng không phải là của năng lực không gian.
Càng không phải là năng lực thời gian.
Xem ra không phải do Trần Lạc làm, nếu vậy thì có thể là ai được chứ, ai mà lại có thể giết chết Asak ngay lập tức.
Ngay cả ông nội Adolf cũng không thể giết chết được một người có chín đạo pháp tắc chỉ trong nháy mắt như vậy.
Afra nghiến răng nghiến lợi, Trần Lạc, dù không phải ngươi thì cũng là ngươi.
Được rồi, Trần Lạc thay Pháp Vương đội nồi một lần.
Nửa tháng trước.
Vưu Kim đang đi đi lại lại trong phòng với vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
“Tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy được chứ, Bỉ Ngạn Chi Hoa không thể giết chết Trần Lạc, ngược lại là Lôi Tát Đức chết. Không được, ta phải trốn đi thôi, nếu như Trần Lạc biết Bỉ Ngạn Chi Hoa vẫn luôn được đặt ở chỗ ta, nếu không trốn kịp, sớm muộn gì ta cũng bị Trần Lạc giết chết.”
Người có thù với Trần Lạc, ai mà lại ngu ngốc đến mức ngồi im trong nhà chờ Trần Lạc đến giết chứ?
Vưu Kim gấp rút thu dọn hành lý của mình thành từng túi lớn nhỏ, những thứ có thể mang theo đều đặt vào trong không gian giới chỉ.
Một số hoa cỏ quý cũng được Vưu Kim đào lên để mang đi.
Để tránh chuyện mình chuẩn bị bỏ trốn bị rò rỉ, Vưu Kim dự định sẽ không mang người nào theo cùng.
Vưu Lý vẫn luôn chú ý quan sát nhất cử nhất động của Vưu Lý, phát hiện hai loại dược thảo quý giá đã biến mất, nhưng không thấy Vưu Kim ồm ào chửi mắng, chớp mắt liền chạy tới chỗ Vưu Kim.
“Cha, Trần Lạc kia thật là quá đáng, ngài hãy nhanh chóng tìm một nơi ẩn náu đi.”
Vưu Kim bất ngờ, khá lắm, cha nuôi định làm gì mà ngươi cũng đoán được.
Vưu Kim hừ lạnh một tiếng:
“Sợ cái gì chứ, ta đây tình nguyện đứng im chờ chết, dù sao thì ta cũng không phải kẻ tham sống sợ chết.”
Vưu Lý vẫn chưa từ bỏ, giả vờ rơi nước mắt mà khuyên nhủ:
“Cha, ngài đừng cứng đầu như vậy, giữ mạng sống của mình trước đã, để sau này còn có cơ hội báo thù, đế quốc đã cầu hòa rồi, ngài có trốn đi cũng không mất mặt đâu.”
Vưu Lý liền quỳ xuống:
“Cầu xin ngài đấy, cha, nghe ta khuyên một lần này, tạm thời tránh đi.”
Vưu Lý không ngừng dập đầu cầu xin:
“Xin ngài, xin ngài đấy.”
Vưu Kim ngây người, trong lòng có chút cảm động:
“Trước đó cha đối với con như vậy mà con không giận ta sao?”
Vưu Lý nghẹn ngào nói:
“Cha, ngài đang nói cái gì vậy, nếu như không có ngài, ta vẫn chỉ là một tên lính đánh thuê, ngày đêm giằng co giữa sự sống và cái chết, mọi thứ của ta đều là do ngài ban cho, lúc đó ta đã thề rằng sẽ dành cả đời này để phụng dưỡng ngài.”
Vưu Kim gật đầu nói:
“Được, cha nghe ngươi, ngươi và ta cùng nhau đi.”
Nửa tháng sau, Vưu Lý và Vưu Kim đi đến một tinh cầu giống như một khu rừng nguyên sinh để ẩn náu.