Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1104
Chương 1104: Tốc Độ Tăng Trưởng Tăng Nhiều Lần
Hốc mắt của Ngưng Sương bất giác trở nên ướt đẫm, nhìn dáng vẻ như muốn khóc tới nơi. Đối với Trần Lạc bây giờ mà nói, nước mắt của Ngưng Sương rất có tác dụng. Thực lực cô ấy càng mạnh thì nó càng có thể giúp đỡ cho Trần Lạc nhiều hơn nữa, mà Ngưng Sương vẫn còn rất nhiều không gian để có thể phát triển. Ngưng Sương cũng biết điều này, dựa vào câu nói của Mễ Phạn và cả nạm bò hầm cà chua trước mặt, cô có thể khóc một cách rất dễ dàng. Nhưng bây giờ Ngưng Sương mới phản ứng lại. Ở đây đông người như thế, có rất nhiều người mà ta không quen, chẳng nhẽ ta không cần mặt mũi nữa à? Trần Lạc cười nói:
“Mộng Âm à, mọi người trong chúng ta đều rất nhớ giọng hát của ngươi, bây giờ ngươi hát 1 bài cho mọi người nghe đi, thế nào hả?”
Mộng Âm bất giác đỏ mặt, cô ngúng nguẩy 1 lúc rồi mở miệng.
“Ta là 1 chú vịt con, cạp cạp cạp cạp.”
Bữa ăn này kết thúc trong tiếng cười nói vui vẻ, Trần Lạc lại đi dạo quanh 1 vòng Lam tinh với vẻ rất vui mừng. Buổi tối, Trần Lạc bắt đầu dốc hết sức tạo ra một khu vực thời gian, cuối cùng hắn cũng tạo ra 1 khu vực có thời gian gấp 142 lần bên ngoài. Thế giới bên ngoài trôi qua 1 ngày thì bên trong khu vực đó đã 142 ngày trôi qua rồi. Bây giờ vẫn chưa tới lúc để có thể thả lỏng cảnh giác, Trần Lạc bắt đầu tiếp tục tìm tòi để hiểu thêm về dị không thời không. Bên trong thế giới thời không, sự phát triển của nó vẫn chậm như lúc mới bắt đầu. Kể cả là thời gian gia tốc cộng thêm cả khu vực thời gian thì Trần Lạc cũng không biết phải cần bao lâu mới có thể khiến cho không gian bảo nguyên của hắn lớn mạnh giống như không gian bản nguyên mà hắn từng trông thấy.
Trần Lạc thử dùng dị năng thời không để thay thế cho dị năng thời gian, sau đó sử dụng gia tốc thời gian. Quả nhiên, không biết hiệu quả của thời gian gia tốc tốt hơn gấp bao nhiêu lần trước đó, nhưng mà tốc độ này so với thế giới thời không dài đằng đẵng thì nó vẫn nhỏ bé tới mức không đáng nhắc tới. Thế giới bên ngoài qua 1 ngày, nhưng trong thế giới của Trần Lạc đã nửa năm trôi qua. Cuối cùng thời gian bản nguyên cũng được sinh ra, nó cũng yếu đuối giống y hệt như khi không gian bản nguyên mới được sinh ra vậy. Bây giờ thời gian bản nguyên cũng chẳng mạnh tới đâu nổi.
Nhưng mà có chuyện mà Trần Lạc không ngờ tới đã sảy ra. Sự ra đời của thời gian bản nguyên khiến cho tốc độ tăng trưởng của không gian bản nguyên tăng lên rất nhiều lần. Trần Lạc mở to mắt nhìn, vì sao lại như vậy cơ chứ? Nếu như ở trong không gian không có cái gì cả, vậy thì rốt cuộc ý nghĩa tồn tại của không gian là gì? Sau khi có thời gian, như có một cái gì đó, vậy nên lúc này sự tồn tại của không gian mới được xem như là có ý nghĩa ư? Vậy thì đối với thời gian thì như thế nào? Nếu như chỉ có mỗi thời gian, vậy thì tốc độ thời gian trôi có nhanh hay là chậm, hoặc là nó có dừng luôn thì căn bản cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, có đúng không?
Muốn tốc độ phát triển của thời gian bản nguyên trở nên nhanh hơn nữa thì cách tốt nhất chính là cho sự tồn tại của không gian 1 cái khái niệm. Trần Lạc thử để cho ý thức của Mễ Linh tiến vào trong thế giới thời không của hắn. Mễ Linh thả ra chút lửa vào trong thế giới thời không. Trần Lạc bỗng giật mình giống như bị sét đánh vậy, sự yếu ớ của thế giới thời không bên trong hắn vượt qua sức tưởng tượng của hắn, có lẽ là do đây là lửa của thế giới bên ngoài đem vào cũng nên.
“Đau, ngươi nhẹ tay 1 chút.”
“Ừm, được.”
Mễ Linh không ngờ rằng chỉ từ một cái động tác nhẹ nhàng của mình vậy thôi mà khiến Trần Lạc đau tới mức như vậy, cô cẩn thật từng chút một, chỉ dám thả ra 1 đốm lửa nho nhỏ ở đầu ngón tay mà thôi. Đúng như những gì Trần Lạc nghĩ, kể cả không có sự giúp đỡ của gia tốc thời gian thì thời gian bản nguyên và không gian bản nguyên cũng trở nên lớn mạnh hơn với tốc độ rất nhanh, tốc độ này nhanh hơn khi để 1 mình nó phát triển rất nhiều. Trần Lạc nói:
“Ngươi sử dụng hồng liên chi hỏa thử xem đi.”
Mễ Linh khống chế lấy hồng liên chi vật của bản thân, soi sáng thế giới thời không của Trần Lạc trong 1 thời gian dài. Hỏa chi bản nguyên liền được sinh ra. Trần Lạc cảm thấy rất vui vẻ, hắn đoán thử, chẳng nhẽ là kiểu chỉ cần có người ở bên cạnh đem nguyên lý của hỏa tái hiện lại trong thế giới thời không thì thế giới thời không liền có thể dễ dàng học theo ư? Dù sao thì để thế giới thời không của hắn tự tìm tòi, nghiên cứu ra lửa cũng là 1 chuyện rất khó. Trần Lạc lập tức bảo Mễ Linh lại phóng ra 1 loại hỏa diễm khác. Mễ Linh mới chỉ nắm được pháp tắc hồng liên, những loại hỏa diễm khác thì cô biết dùng nhưng mà nó vẫn chưa đạt tới mức độ để có thể nhận được sự công nhận của pháp tắc.