Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1103
Chương 1103: Nụ Cười Ngốc Nghếch Đặc Trưng
Ngưng Sương cười hi hi:
“Ta nhớ hết, chị Ngọc à, hôm nay nhất định phải nấu món nạm bò hầm cà chua nhé, làm 5 phần.”
Trần Lạc và Mễ Phạn tiến lên phía trước, nhìn vào đứa trẻ trong lòng Mã Ngọc. Mã Ngọc cười nói:
“Đây là Tô Tiểu An, nó được 3 tháng rồi, sắp biết gọi chú rồi đó.”
Tô Tiểu An tò mò nhìn về phía Trần Lạc, vừa nhìn 1 cái sau đó lại cu rụt vào trong lòng của Mã Ngọc, đôi mắt nho nhỏ âm thầm đánh giá Trần Lạc. Trần Lạc giơ tay ra nói:
“Để ta ôm cái nào.”
Nhưng làm thế nào Tô Tiểu An cũng không nghe, Mã Ngọc bất lực cười nói:
“Là lạ người thôi, quen thuộc hơn là sẽ không như vậy nữa.”
Mễ Phạn gào thét nói:
“Ta muốn ăn cá, cá hấp ấy.”
Trần Lạc hỏi:
“Đại Trụ đâu?”
Mã Ngọc nói:
“Hắn đi bảo dưỡng cho cây thế giới, vừa mới thông báo cho hắn rồi.”
Trần Lạc và Tô Đại Trụ ôm lấy nhau. Dáng vẻ của Đại Trụ trở nên ổn trọng hơn rất nhiều, nhưng mà vẫn còn nụ cười ngốc nghếch đặc trưng của bản thân. Mã Ngọc đưa đứa trẻ cho Đại Trụ bế, cô nói:
“Ta đi chuẩn bị nấu cơm đây.”
Tô Đại Trụ nói với vẻ hơi lo lắng:
“Đại ca, không có chuyện gì chứ?”
Trước đây Tô Đại Trụ và Trần Lạc thường gặp nhau trong game, chỉ là do gần đây Trần Lạc không online, nhưng mà Tô Đại Trụ vẫn có chút biết về tình hình của Trần Lạc. Trần Lạc cười nhạt nói:
“Không sao cả, có muốn diệt bọn chúng hay không thì chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của ta mà thôi.”
Mã Ngọc thò đầu ra nói:
“Liên lạc với Tương Báo, nói với hắn ta là Hải vương đại nhân nhà hắn ta muốn ăn cá.”
…
Trong tay Tương Báo đang cầm một con cá biển dài hơn 1 mét, hắn dùng tốc độ 85 ngàn kilomet trên 1 giờ để di chuyển. Người còn đi với tốc độ nhanh hơn cả Tương Báo chính là Ngân Linh.
“Sư phụ.”
Không gian xung quanh chấn động, bỗng nhiên có 1 cái thông đạo không gian xuất hiện, Ngân Linh gấp gáp không đợi nổi mà lao thẳng vào lòng Trần Lạc. Trần Lạc cười nói:
“Đồ đệ bảo bối của ta. Ừm, cũng không tồi đâu, xem dáng vẻ này thì cũng sắp tới bán thần rồi đó.”
“Hải vương đại nhân, mập của ngươi trở về rồi.”
Phát âm của Tương Báo cũng không tiêu chuẩn cho lắm, hắn vừa nhìn thấy Trần Lạc thì kích động tới mức quỳ luôn xuống, hai tay còn ôm lấy con cá, nói lắp ba lắp bắp không thành câu. Mã Ngọc cười nhận lấy con cá, nếu cô không nói là do Hải Vương đại nhân muốn ăn cá thì chắc chắn tốc độ của Tương Báo sẽ không thể nhanh tới mức đó được. Bây giờ Tương Báo cũng là cấp hoàng rồi, hiếu tâm có dư. Trần Lạc cười nói:
“ Ngươi đứng dậy đi.”
Ầy, bây giờ kể cả hắn có nói với đám sinh vật biển này rằng bản thân hắn không phải là Hải vương thì bọn nó cũng chẳng tin. Hơn nữa chẳng nhẽ ta không xứng làm Hải Vương ư? Tương Bảo ngốc nghếch hỏi:
“Có cần thông báo cho những người khác cùng nhau tới bái kiến Hải Vương không?”
Trần Lạc lắc đầu nói:
“Không cần đâu, ăn xong cơm là ta sẽ đi xem thử xem sao.”
Tương Báo ồ một tiếng, hắn lại chạy về biển, sau đó mang về theo 1 con tôm biển lớn, dài khoảng 2 mét và cả 1 con cua lớn đem về. Hai con vật này không ngừng kẹp lấy Tương Báo, Tương Báo chỉ vào bọn chúng mắng:
“Đồ không biết tốt xấu, các ngươi được hải vương đại nhân ăn đó chính là phúc phần mà các ngươi tích từ kiếp trước đó.”
Trần Lạc để ban bếp núc đi ra giúp đỡ Mã Ngọc xử lý đồ ăn thức uống, còn nấu thì vẫn sẽ do Mã Ngọc nấu, chỉ có thế mới có thể ăn được món ăn có mùi vị do chính tay Mã Ngọc nấu. Trong lúc Mã Ngọc đang bận rộn, Trần Lạc đi nói chuyện phiếm với đám người. Tô Tiểu An và đám trẻ nhỏ nhà Trần Quang và Long Vũ chạy khắp nơi trong sân viện, Trần Lạc nhìn bọn chúng mà mỉm cười, dáng vẻ rất ôn nhu dịu dàng. Tiêu Vũ cũng tới rồi, bây giờ Tiêu Vũ đang mở một quán cà phê. Cẩm Nguyên Giang, Từ Thanh và cả Triệu Tử Thần cũng tới nơi. Chỉ một lát sau, cơm nước cũng đã nấu xong. Rõ ràng là ngồi 1 bàn không đủ, Trần Lạc ngó trái ngó phải một hồi.
Trước đây nếu gặp tình trạng như thế này thì đều để cho Triệu Tử Ý, Mộng Âm qua bên bàn trẻ con ngồi ăn. Nhưng mà bây giờ tất cả đều đã trưởng thành hết rồi. Trong lòng Trần Lạc thầm nghĩ, nếu như có thể thì hắn muốn vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này thôi, mọi thứ sẽ tốt đẹp biết bao. Ta có thể buông bỏ hết tất cả thù hận xuống, sẽ không đấu sống đấu chết với hai đại đế quốc nữa, tất cả chỉ muốn vì sự bình yên đẹp đẽ như này mà thôi. Nhưng Trần Lạc không dám cược vào 1 tương lai không chắc chắn. Mà kể cả ta có chủ động nói ra thì có lẽ hai đại đế quốc cũng sẽ không đồng ý đâu. Trần Lạc hít sâu một hơi, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
“Nạm bò hầm cà chua tới rồi đây.”
Hai mắt Ngưng Sương sáng rực lên, cô nhìn nó chằm chằm, nhưng mà bây giờ các món còn chưa lên đủ, mọi người đều chưa bắt đầu động đũa, thế nên cô cũng chỉ biết nhìn chằm chằm nó mà thôi. Mễ Phạn nhẹ giọng nói:
“Một, hai, ba.”