Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1102
Chương 1102: Phục Hay Không Phục
Từ phía xa bên ngoài thành vang tới từng âm thanh gầm rú. Trần Lạc phát hiện ra ở đó tập trung một số lượng lớn dị năng giả. Mộng Âm đang nằm trong lòng Mễ Lạp, cô ấy nói:
“Đó là anh Đại Tráng, hắn ta ở đó huấn luyện dị năng giả.”
Đại Tráng ư?
“Anh Đại Tráng biến lại từ tang thi về thành người rồi, bây giờ hắn ta là tổng giáo quan của hơn 30 vạn dị năng giả đó.”
Tổng giáo quan? Mẹ ơi, từng người 1 trong số họ đều thay đổi quá nhiều so với trong quá khứ. Không ngờ bây giờ Đại Tráng lại trở thành tổng giáo quan dị năng giả của Lam tinh cơ đấy. Trần Lạc lập tức bước nhanh hơn, để ta xem xem tên đàn em đặc biệt khi xưa của ta nào. Chỉ thấy vẻ mặt Đại Tráng tuấn lãnh, hắn ta chắp 2 tay ở sau lưng.
“Khi an bình cũng phải biết nghĩ tới hiểm nguy chứ. Đại biến mới qua có 1 năm thôi đó, thế nào hả, chỉ mới có vậy mà các ngươi đã muốn buông lỏng cảnh giác rồi hay sao? Nếu như giờ đổi lại là khi lão tử còn là tang thi thì ta chỉ cần há miệng 1 cái là đã ăn hết các ngươi rồi. Đứng cũng không ra đứng, ngồi cũng không ra ngồi, ẻo lả, thực lực thì không ra sao cả, vậy mà tới dũng khí liều mạng mà các ngươi cũng chẳng có nốt. Một ngàn tên đứng cuối cùng trong buổi kiểm tra đâu, mau đứng ra đây. Kinh Cức, hành hình đi.”
Đứng đối diện Đại Tráng là khoảng 5 vạn thanh niên trai tráng đang đứng hàng lối chỉnh tề. Đây không phải tất cả dị năng giả của Lam tinh, đây chỉ là 1 phần nhỏ mà thôi. Còn lại những dị năng giả khác ở những thành phố xung quanh đây, Đại Tráng đều huấn luyện từng nơi một. Trong lòng những dị năng giả ở đây đều âm thầm kêu khổ trong lòng. Ai cũng thầm mắng câu biến thái ở trong lòng, có cần phải nghiêm khắc tàn khốc tới thế không hả. Nhưng mà giáo quan của bọn họ trâu bò thật sự, lần trước hơn 30 vạn người cùng nhau chém hắn, vậy mà vẫn không thể chém chết hắn ta thật. Vợ của Đại Tráng là Kinh Cức cũng chẳng phải kiểu người lương thiện gì. Cô ấy cười duyên, nhưng lại triệu hồi ra một số lượng lớn bụi gai khiến người ta vừa nhìn đã run hết cả da đầu, sau đó quất hết vào những tên dị năng giả không chịu nỗ lực. Đại Tráng lạnh giọng nói:
“Bây giờ ta nghiêm khắc với các ngươi vẫn tốt hơn là để các ngươi chết trên chiến trường vào 1 ngày nào đó trong tương lai.”
Trần Lạc bật cười, đúng thật là có vài phần phong thái của 1 giáo quan sắt thép máu lạnh. Đôi mât của Đại Tráng cũng không đỏ lên nữa, xem ra hắn ta thật sự biến lại từ tang thi, về thành nhân loại bình thường rồi. Hạ Hạo Nhiên ngồi dưới 1 gốc cây, trong miệng hắn ngậm 1 cọng cỏ, đắc ý ngồi xem. Đại Tráng là tổng giáo quan, còn Hạ Hạo Nhiên là giáo quan của chủ thành. Cũng chẳng có gì là phục hay không phục, trước mắt thực lực của Đại Tráng cũng xếp thứ nhất thứ hai trong Lam tinh, là một đại lão cấp đế, có biệt hiệu là Thiết Tráng. Tới Thư Vân- người lịch luyện bên ngoài trở về cũng chẳng phải là đối thủ của Đại Tráng. Trần Lạc xuất hiện ngay bên cạnh Hạ Hạo Nhiên, hắn cười nói:
“Xem ra cuộc sống của mọi người trôi qua cũng không tồi nha.”
Hạ Hạo Nhiên bị dọa cho giật mình, sau đó hắn ta kêu lên với giọng vui mừng khó tả xiết:
“Ngươi về rồi à, đại ca.”
Đại Tráng cảm nhận được bỗng nhiên có thêm sự xuất hiện của 1 người, hắn ta nhìn về hướng Trần Lạc, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, ngũ vị loạn trần. Năm xưa hắn suýt nữa bị đại ca chơi cho mất mạng. Đại Tráng vội chạy lại, hắn ta nịnh nọt nói:
“Đại ca, ta nhớ ngươi muốn chết đi được.”
Trần Lạc cười nói:
“Ngươi làm tốt lắm, Đại Tráng.”
Câu khen này làm Đại Tráng vô thức nhớ về khi xưa, mỗi khi hắn tìm thấy tinh thể tốt về hay là đem theo những đại lão thể đột biến về, đại ca đều sẽ khen hắn ta như thế. Kinh Cức vừa nhìn thấy Trần Lạc, nụ cười trên mặt cô ấy lập tức biến mất, trên mặt vô thức mà xuất hiện vẻ sợ hãi. Cũng biết sao được, cẩu vương để lại ấn tượng quá sâu sắc trong đầu cô ấy mà. Kinh Cức tiến lên, nói với vẻ câu nệ:
“Chào đại ca.”
Trần Lạc chậc chậc nói:
“Hạo Nhiên à, không phải ngươi vẫn còn độc thân đó chứ?”
Hạ Hạo Nhiên cười nói:
“Không đâu, ta có vợ rồi. Cô ấy cũng đã có thai được nửa năm, sắp sinh rồi.”
Trần Lạc cảm thấy buồn bực, ta và Mễ Lạp vẫn chưa có gì cả, chắc chắn là do ta chưa đủ nỗ lực. Tin tức mấy người Trần Lạc đã quay về rất nhanh truyền đi khắp nơi. Trần Quang- hiện đang làm đội trưởng đội tuần tra- đem theo 3 đứa nhóc mập mạp tới, cả Long Vũ cũng mang theo 1 đôi long phượng tới đây. Trần Lạc trực tiếp quay về nơi Mã Ngọc đang ở. Mã Ngọc đang ôm 1 đứa trẻ trong tay, vẻ mặt mỉm cười chào hỏi:
“Về rồi đó à.”
Nụ cười này khiến đám người Trần Lạc đều cảm thấy rất thân thuộc. Ngưng Sương là người đầu tiên xông lên phía trước, cô ấy ôm lấy cánh tay của Mã Ngọc:
“Chị Ngọc, ta nhớ ngươi chết mất.”
Mã Ngọc trêu ghẹo nói:
“Rốt cuộc là nhớ ta hay là nhớ món nạm bò hầm cà chua?”