Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1101
Chương 1101: Khôi Phục Sinh Mệnh Và Trật Tự
Trần Lạc nhẹ gật đầu:
“Buổi trưa chúng ta đến chỗ chị Ngọc của ngươi ăn cơm, chúng ta tự mình nhìn xem.”
Người đến người đi, Lam Tinh đã khôi phục sinh mệnh cùng trật tự, tâm trạng của Trần Lạc cũng rất tốt.
Hùng Văn Huệ thế mà thật sự bắt đầu bán hoa quả.
Điều nổi bật ở lối vào cửa tiệm là một hàng dưa hấu.
Trong cửa hàng, một người đàn ông cao gầy đang quỳ gối trên mấy trái cây mọc đầy gai với vẻ mặt đau khổ.
Hùng Văn Huệ có dáng người cường tráng, hùng hùng hổ hổ chửi mắng:
“Sao ngươi lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt trước mặt ta? Có phải là vì ta không thể thỏa mãn được cho ngươi không?”
Người đàn ông kêu lên, oan ức nói:
“Ta không phải như vậy, ta chỉ nhìn thoáng qua thôi, thật đấy, xin hãy tha thứ cho ta một lần, để tối nay ta về nhà rồi quỳ được không?”
Hùng Văn Huệ hừ lạnh một tiếng:
“Xem lần sau ngươi còn dám hay không, nếu còn dám nữa, ta sẽ bóp nát ngươi…”
Mễ Phạn chớp chớp mắt, tinh nghịch nói:
“Bà chủ, dưa này của ngươi chín chưa vậy?”
Không ngờ, Hùng Văn Huệ lại quay người hét lớn:
“Mẹ nó, ngươi muốn đến đây gây chuyện phải không?”
Mễ Phạn ngơ ngác, sao ngươi không cư xử giống như trước vậy?
Tính tình của Hùng Văn Huệ vẫn luôn nóng nảy, từ khi cô bắt đầu bán dưa, rất nhiều người đã quen nói đùa với cô như vậy, nếu như tâm tình tốt thì cô sẽ hợp tác một chút.
Trần Lạc cười nói:
“Lão Hùng, tính tình của ngươi vẫn như xưa nhỉ.”
Hùng Văn Huệ đứng chống nạnh:
“Ngươi là ai, lão Hùng là để cho ngươi gọi…”
Hùng Văn Huệ chợt nhận ra Trần Lạc, sắc mặt trong nháy mắt liền thay đổi, vô cùng kích động lao tới.
“Ha ha, thủ lĩnh, nhớ chết lão Hùng ta rồi.”
Trần Lạc còn không cao bằng Hùng Văn Huệ, bị cô gắt gao ôm chặt.
Trần Lạc cười khổ, cũng may Hùng Văn Huệ rất an toàn, an toàn hơn Triệu Tử Ý rất nhiều, Mễ Lạp cũng sẽ không nghĩ nhiều.
Trần Lạc cảm thán nói:
“Mới rời đi chưa được một năm, đến khi quay lại đã có thể nhìn thấy ngươi và Triệu Tử Ý kết hôn rồi.”
Hùng Văn Huệ ồ lên một tiếng:
“Lẽ nào ta giống Thư… gấp đôi nhân khẩu, đáp lại lời kêu gọi và sinh thêm nhiều con.”
Trần Lạc liếc nhìn người đàn ông của Hùng Văn Huệ với ánh mắt thương hại, người gì mà gầy như vậy? Không phải là bị Hùng Văn Huệ đè bẹp đấy chứ.
Trần Lạc hỏi:
“Đúng rồi, Mộng Âm đâu, Mộng Âm cũng kết hôn rồi phải không?”
Hùng Văn Huệ vui vẻ nói:
“Không phải, Mộng Âm hiện tại rất lợi hại, là tiến sĩ Mộng Âm, nhà thiên nhiên cấp cao của Lam Tinh.”
…
Tiến sĩ Mộng Âm? Dựa theo địa chỉ mà Hùng Văn Huệ nói, Trần Lạc tìm thấy Mộng Âm ở bên trong 1 cái vườn thực vật chiếm diện tích rất lớn bên ngoài thành. Chớp mắt 1 cái mà Mộng Âm từ 16 tuổi, giờ đac thành 22 tuổi rồi. Nhìn Mộng Âm của hiện tại, Trần Lạc cảm thấy có chút giật mình, khi xưa Mộng Âm mới chỉ là một đứa nhóc con mà thôi. Thế mà bây giờ Mộng Âm đã trở thành 1 đại cô nương rồi, vẻ mặt tràn đầy sự tài trí, trên người cô mặc áo Blouse, trong tay cầm theo sổ ghi chép, xung quanh cô có rất nhiều học sinh vây quanh. Mộng Âm gật đầu nói:
“Ghi lại đi, tăng độ ẩm và nhiệt độ lên, xem xem liệu chúng nó sẽ thay đổi như thế nào.”
Một Miêu nhĩ nương đeo kính mắt đáp:
“Vâng, thưa cô Mộng Âm.”
Mễ Lạp không dám tin vào mắt mình:
“Mộng Âm có phong thái thật đấy, thật sự là khó có thể tin nổi.”
Còn không phải à, Mễ Lạp còn nhớ cảnh tượng khi xưa, lúc Trần Lạc đưa Mộng Âm về, Mộng Âm còn la hét nói ta Mộng Âm Âm dù có phải chết đói thì cũng không ăn một miếng nào của ngươi hết. Bây giờ cô ấy đã trở thành nhà tự nhiên học đứng đầu của Lam tinh rồi. Dù sao thì Mộng Âm cũng có thiên phú trồng trọt ở trong hệ tự nhiên, cô ấy cũng tính là người đứng đầu Lam tinh. Đám người Trần Lạc đột nhiên xuất hiện làm cho cả 1 hàng người bên Mộng Âm vô thức nhìn về phía Trần Lạc. Trần Lạc trêu ghẹo hỏi:
“Tiến sĩ Mộng Âm, ta có 1 vài chỗ chưa hiểu lắm, làm thế nào để biến đổi giữa hình người và hình thỏ thế nhỉ? Sau khi ta biến thành thỏ thì sẽ không thể biến về được nữa, ngươi có thể dạy ta hay không?”
Có ngươi nói với giọng chỉ trích:
“Tới cả loại năng lực thấp kém này mà ngươi cũng không biết, xin ngươi đừng có làm lãng phí thời gian của tiến sĩ Mộng Âm nhà chúng ta, ngươi đi hỏi người khác đi.”
Giọng nói của Trần Lạc vẫn không thay đổi, thế nên vừa nghe thấy thì Mộng Âm đã làm rơi luôn cuốn sổ ghi chép trong tay xuống đất, trên mặt cô ấy nở nụ cười tươi rói.
“Đại ca.”
Ầy, tướng mạo của ngươi không an toàn chút nào cả nha. Trần Lạc cười hỏi:
“Tới bây giờ chắc ngươi sẽ không có chuyện vẫn chưa nắm vững được cách biến tử thỏ về laih thành người chứ nhỉ?”
Mộng Âm biến 1 cái, cô trực tiếp biến thành 1 con thỏ trắng. Cả đám người xung quanh trợn mắt há mồm, hắn ta vừa bảo cô biến là cô biến liền hả? Trần Lạc nở nụ cười xấu xa, hắn xách tai Mộng Âm lên, trực tiếp xách cô lên. Khi xưa, lúc hắn đưa Mộng Âm về thì hắn cũng xách tai cô đem về như vậy. Ừm, còn có cả Tiểu Hồng nữa. Tay trái ta xách 1 con gà, tay phải ta xách 1 con thỏ. Mộng Âm giả bộ giãy giụa:
“Đồ khốn kia, thả ta ra mau.”