Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1098
Chương 1098: Pháp Tắc Vận Mệnh
Người ta thường nói, vận mệnh vô thường, tạo hóa trêu ngươi.
Khi vận mệnh vui vẻ sẽ nhẹ nhàng vuốt ve mặt của ngươi, còn khi không vui sẽ là một cái bạt tai lớn, vô duyên vô cớ tát vào mặt ngươi.
Hỉ nộ ái ố thất thường và khó đoán.
Vận mệnh bản nguyên giống như căn bệnh tâm thần phân liệt, ngươi sẽ hoàn toàn không biết được nó đang có suy nghĩ gì.
Mễ Phạn mặc dù là Thần Vận Mệnh, nhưng ở trước mặt vận mệnh bản nguyên cũng không thể làm chủ được vận mệnh của chính mình.
Hình thái của vận mệnh bản nguyên cũng khiến Mễ Phạn cảm thấy không thích, hắn hoàn toàn là một người bị bệnh thần kinh.
Trần Lạc cũng không còn cần đến năng lực của mình nữa, vậy tại sao Trần Lạc lại chiến đấu với vận mệnh bản nguyên vì sức mạnh không cần thiết này chứ?
Mễ Phạn bóc ra pháp tắc vận mệnh ra khỏi cơ thể rồi nói:
“Trả lại cho ngươi.”
Lúc này Mễ Phạn đương nhiên cảm thấy không vui, màu sắc của pháp tắc vận mệnh đã chuyển sang màu xám.
Pháp tắc màu xám bao quanh Mễ Phạn nhưng lại không có cách nào rời khỏi năng lượng thời không của Trần Lạc.
Trần Lạc kinh ngạc liếc nhìn Mễ Phạn, sau đó mỉm cười, không hổ là Mễ Phạn, sức mạnh vận mệnh, nói không cần thì chính là không cần.
Như Mễ Phạn đã nói, không cần cũng được.
Trần Lạc vừa tạo ra một lỗ hổng, pháp tắc vận mệnh liền trực tiếp tiến thẳng vào trong thân thể của năng lượng bản nguyên vận mệnh.
Mễ Phạn đã mất đi pháp tắc vận mệnh, mặc dù Mễ Phạn không muốn nhưng ở trong đó cũng có yếu tố áp bức từ vận mệnh bản nguyên.
Trần Lạc nắm chặt tay, dám ức hiếp Mễ Phạn của ta sao?
Mễ Phạn lắc lắc tay Trần Lạc, ý muốn nói là không nên đánh nhau với nó.
Trong đầu Trần Lạc hiện lên một lời nhắn:
“Sinh vật bên ngoài vận mệnh, Hắc Ám bản nguyên rơi vào trạng thái ngủ sâu có liên quan tới ngươi, ngươi hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của bản nguyên.”
Nói xong, vận mệnh bản nguyên dần dần biến mất vào trong hư vô.
Sắc mặt Trần Lạc trở nên nghiêm túc, Hắc Ám bản nguyên quả nhiên không có thật sự bạo phát đến chết.
Trần Lạc đã đoán sai, những thứ bản nguyên này căn bản không thể giết chết được, cùng lắm cũng chỉ là bị suy yếu nên chìm vào giấc ngủ say, một khi bóng tối vẫn tồn tại thì Hắc Ám bản nguyên không bao giờ biến mất.
Cuối cùng, Trần Lạc vẫn không chọn ra tay chống lại vận mệnh bản nguyên, cho dù có thắng, đó cũng chắc chắn là một chiến thắng thảm bại, bởi vì tinh thể có thể sẽ bị vỡ vụn.
Cũng không phải chỉ tồn tại một loại bản nguyên, có thể có hơn mười mấy bản nguyên cùng tồn tại, nếu như tinh thể bị vỡ vụn mà bản nguyên khác xuất hiện thì sẽ xong đời.
Vì Mễ Phạn, Mễ Lạp, Mễ Linh, chị Hải Cơ và những người khác, ta không thể bốc đồng.
Trần Lạc nắm tay Mễ Phạn, tinh thần Mễ Phạn có vẻ sa sút.
Trần Lạc cười nói:
“Không phải ngươi nói không cần sao? Vẫn còn không nỡ à? Không sao, sau này nếu muốn thì ta chế tạo một cái cho ngươi.”
Đôi mắt to tròn dễ thương của Mễ Phạn dần đỏ hoe, nước mắt trực trào ra.
Trần Lạc ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi:
“Làm sao lại khóc rồi?”
Mễ Phạn nghẹn ngào, nức nở nói:
“Ta đã không còn pháp tắc vận mệnh nữa, sau này ta hoàn toàn không thể giúp gì được cho ngươi, một chút sức mạnh cũng không có, giống như Ngưng Sương trước đây, trở thành một cái thúng cơm suốt ngày chỉ biết ăn, ngươi có phải sẽ không thích ta nữa đúng không?”
“Có phải sẽ ghét bỏ ta vì làm vướng víu ta chân ngươi không?”
Trần Lạc bật cười:
“Làm sao có thể như vậy được, lúc trước khi sức mạnh vận mệnh của ngươi một chút cũng không có biểu hiện ra, ta chẳng phải vẫn rất thích ngươi, thường xuyên ôm ngươi sao?”
“Thật lòng mà nói thì ta càng thích ngươi bây giờ hơn, trước đây ta không dám nói ngươi có vận mệnh, mọi việc đều trong tầm kiểm soát nên lúc nào cũng mang dáng vẻ cằn nhằn khó chịu, còn bây giờ ngươi thích khóc thích cười, ta cảm thấy đó mới là dáng vẻ nên có của một cô bé bình thường.”
Mễ Phạn nín khóc và mỉm cười:
“Ôm một cái đi.”
Trần Lạc mỉm cười, ôm Mễ Phạn lên, để Mễ Phạn ngồi lên cổ mình.
Chỉ cần là Mễ Phạn, dù cô ấy có trở thành hình dạng nào cũng đều có thể ngồi trên cổ ta.
Trần Lạc bước đi chầm chậm, để cho Mễ Phạn cảm nhận được làn gió nhẹ thoảng qua mà vui vẻ nở nụ cười.
Trần Lạc hỏi Mễ Lạp và Mễ Linh:
“Chúng ta quay trở về Lam Tinh đi, nhìn xem Lam Tinh như thế nào, đi phiêu bạt bên ngoài vẫn luôn không có cảm giác như ở nhà.”
Trở lại Lam Tinh cũng có thể giúp bản thân được tĩnh tâm và khám phá thời không.
Dù sao để trở về cũng chỉ là vấn đề dịch chuyển không gian.
Mễ Lạp vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói:
“Được.”
Không ai phản đối, ngay cả Ngưng Sương cũng rất mong chờ.
Trần Lạc nắm chặt tay, Lôi Tát Đức, được lắm, vừa mới cầu hòa, sau khi thương lượng xong lập tức giết chết hắn.
Thật không hổ là ngươi.
Ngươi chắc chắn rằng cho dù ta biết cũng không dám ra tay phải không?
Ngươi có muốn ta cũng giết luôn Adolf không?