Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1097
Chương 1097: Hắc Ám Bản Nguyên
Những kẻ hành quyết trên các tinh cầu cũng phải gánh chịu những cái chết bi thảm.
Lôi Tát Đức đã chết rồi, nếu như hắn chưa chết, sợ là hắn cũng sẽ bị lọt vào tầm ngắm phản phệ của vận mệnh bản nguyên.
Cơ thể của Adolf không ngừng run rẩy, ta không biết gì hết, không phải do ta làm, ta cái gì cũng không biết.
Hóa ra, dưới bàn tay của pháp tắc bản nguyên, tất cả đều chỉ là sâu kiến.
Trong dị năng không gian, Mễ Phạn run lẩy bẩy, lộ ra vẻ mặt đầy sợ hãi.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng Mễ Phạn vẫn cảm thấy sợ hãi khi mọi chuyện xảy ra.
Mễ Phạn run rẩy nói:
“Không phải do ta làm.”
Suy cho cùng, Mễ Phạn cũng chỉ là một Miêu Nhĩ Nương nhỏ tuổi.
Hình như không ra tay với Mễ Phạn, Trần Lạc nheo mắt lại rồi biến mất.
Theo sau vận mệnh như hình với bóng, trong đầu Trần Lạc hiện lên một tin nhắn:
“Thả cô ấy ra, ta sẽ kết án đối với cô ấy.”
Trần Lạc không biết bản thân đã chiến đấu với Hắc Ám bản nguyên như thế nào, nhưng Hắc Ám cấp Thần vẫn không mất đi sức mạnh.
Nếu như vận mệnh bản nguyên bị tiêu diệt thì sức mạnh vận mệnh của Mễ Phạn vẫn sẽ còn tồn tại phải không?
Ta sẽ đánh nổ ngươi, để xem ngươi còn có thể tuyên án như thế nào.
Thân thể màu đen của pháp tắc vận mệnh xuất hiện một chút màu trắng.
Trước tiên cứ xem nó kết án Mễ Phạn như thế nào, dù sao thì vận mệnh bản nguyên vẫn là ở trên Hắc Ám, Thời Gian bản nguyên còn phải để lại mặt mũi cho Mễ Phạn chứ đừng nói đến vận mệnh bản nguyên.
Mễ Phạn run lẩy bẩy đi ra, Trần Lạc nắm lấy tay cô, sử dụng dị năng thời không của mình để bảo vệ cô.
Mễ Phạn giải thích:
“Ngươi có lý một chút đi, không phải do ta làm, tại sao lại đổ lên đầu ta?”
Trong đầu Mễ Phạn vang lên một giọng nói:
“Nếu như không phải ngươi đã khiến người người phẫn nộ và oán hận thì sao có thể như thế này? Cái chết của bọn họ không phải do ngươi gây ra, mà là vì ngươi mà tạo thành.”
“Thần Vận Mệnh vốn dĩ không nên tồn tại, từ nay trở đi, sẽ không bao giờ có thêm bất kỳ một Thần Vận Mệnh nào được ra đời.”
Lại một lời nhắn khác xuất hiện trong tâm trí Mễ Phạn:
“Vận mệnh có thể ưu ái những sinh vật may mắn, nhưng không thể đi quá xa, nếu như ngươi quá xem trọng người trước mặt, còn hắn lại dựa vào đó mà làm tổn thương người khác thì ngươi sẽ không thể thoát khỏi nhân quả.”
“Nhưng nói ngươi giết chết số lượng lớn sinh vật thì lý do này lại quá gượng gạo, vận mệnh không nên xuất hiện loại nhược điểm như này, nói chính xác hơn, đây là nhược điểm do các loại vận mệnh bản nguyên khác nhau tạo ra, không nên tính lên mình ngươi.”
“Nếu không phải vận mệnh bản nguyên có những hình thái khác biệt, cũng sẽ không bao giờ tồn tại loại nhược điểm như này, những sinh vật khác cũng sẽ không lợi dụng nhược điểm này.”
“Số lượng lớn sinh vật chết đi một phần là do ngươi, nhưng phần lớn là do vận mệnh bản nguyên.”
“Những kẻ dám ác ý chống đối với vận mệnh, toàn bộ đều đã bị phản phệ, về phần ngươi, lần sau sẽ không thể giải quyết như thế này nữa.”
Lần sau sẽ không giải quyết như thế này nữa sao?
Trên mặt Mễ Phạn lộ ra vẻ vui mừng, nhưng trước khi bản thân kịp nhận ra thì vận mệnh bản nguyên lại lần nữa trở thành màu đen, màu trắng trước đó đã biến mất.
“Ta sẽ tuyên án đối với ngươi, thu hồi lại sức mạnh vận mệnh của ngươi, đây đã là cách làm nhân từ nhất của vận mệnh rồi.”
Mễ Phạn giật mình, đã hiểu được cái gì gọi là đủ loại hình thái của vận mệnh.
Nó cũng được chia thành vui vẻ, bình tĩnh, đau buồn và tức giận.
Hình dạng màu đen chính là tức giận, còn hình dạng màu trắng vừa rồi chính là bình tĩnh.
Trong trạng thái bình tĩnh, vận mệnh sẽ đưa ra phán quyết công bằng, nhưng trong trạng thái tức giận, nó sẽ tràn ngập ác ý.
Vận mệnh bản nguyên trước đó đã nói, Thần Vận Mệnh không nên tồn tại, chuyện này hẳn là khi vận mệnh bản nguyên có màu đỏ đã đưa ra quyết định, đến lúc màu đen lại không chịu thừa nhận.
Đại lượng sinh vật phẫn nộ trực tiếp biến vận mệnh bản nguyên thành màu đen, lúc này một chút đạo lý nó cũng không muốn nói.
Các hình thái vận mệnh bản nguyên khác không thể xuất hiện và chỉ có màu đen đưa ra quyết định.
Nếu một người mắng ngươi có bệnh, ngươi có thể bỏ qua, nếu người người nhà nhà mắng ngươi có bệnh, vậy chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy tức giận.
Vận mệnh bản nguyên trực tiếp bị hắc hóa, đây chính là hình thái khác biệt dẫn đến nhược điểm trí mạng của Thần vận mệnh.
Trần Lạc nhìn vẻ mặt sợ hãi của Mễ Phạn, đã bắt đầu chuẩn bị cho việc triệu hồi thời không.
Không cần phải sợ.
Mục đích của việc có sức mạnh không phải là để bảo vệ những người xung quanh sao, nếu như không phải thì ta còn cần sức mạnh này làm gì?
Trần Lạc chỉ vào vận mệnh bản nguyên màu đen mà nói:
“Cho Trần Lạc ta chút mặt mũi, ngươi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được không?”
Nếu như không phải vì nể mặt, Trần Lạc đã muốn nói ngươi đừng có không biết tốt xấu.
Lúc này Mễ Phạn mới khôi phục lại bình tĩnh:
“Không cần, không cần cũng được.”