Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1092
Chương 1092: Bạn Thân
Mà hắn cũng không nên gấp gáp quá, dù sao cũng mới chỉ vài ngày trôi qua mà thôi. Trần Lạc trầm ngâm 1 lát, bây giờ dị năng thời không của hắn đã hồi phục lại rồi, cũng tới lúc mà hắn nên đi tính sổ nốt với Lôi Tát Đức rồi. Để hắn xem thử xem rốt cuộc thứ gọi là bí mật của Lôi Tát Đức là cái thứ gì. Trần Lạc chủ động liên lạc với đế quốc Volsey.
“Mười ngày sau, gặp ở đế đô, ta hy vọng khi đó Adolf cũng có mặt ở đó.”
Sắc mặt Vân Sơ Dương cực kì khó coi, hắn chỉ vào mặt người đàn ông da xanh dương ở trước mặt:
“Hermann, ngươi thực sự là giỏi thật đấy. Chúng ta có giao tình vài chục vạn năm lận, trước giờ ta vẫn luôn coi ngươi là bạn tốt, vậy mà bây giờ ngươi lại đích thân tới đây để bắt ta ư?”
Ai lại không có vài người bạn thân cơ chứ? Thực lực của Vân Sơ Dương cũng không yếu, trước giờ hắn vẫn luôn hiền hòa với người khác, nhân duyên cũng tính là không tồi. Người tên Hermann đang đứng trước mắt hắn chính là bạn thân của hắn. Vân Sơ Dương biết bản thân chơi Lôi Tát Đức 1 vố thì chắc chắn đế quốc Volsey sẽ đi lùng sục khắp nơi để tìm hắn. Nhưng mà hắn không ngờ là bạn thân của hắn sẽ tới đây để bắt hắn. Hermann thở dốc, tức giận mắng:
“Con mẹ nó chứ, ngươi còn mặt mũi gọi là ta là bạn tốt nữa à. Vân Sơ Dương, ngươi giỏi lắm, bản thân ngươi đi đắc tội với Lôi Tát Đức thì thôi đi, vậy mà còn làm liên lụy tới cả ta. Ngươi có biết khi Lôi Tát Minh tìm tới ta, ta ngơ ra tới mức nào không hả? Ngươi nhìn những vết thương trên người ta đi, tất cả đều là do Lôi Tát Minh đánh ta đấy.”
Vân Sơ Dương ngẩn ra:
“Lôi Tát Đức nhẫn tâm tới mức đó cơ à, ta làm liên lụy tới ngươi rồi?”
Hermann hừ lạnh 1 tiếng:
“Ngươi cũng không nhìn lại xem ngươi đã làm ra trò gì. Ngươi dám chơi Lôi Tát Đức 1 vố, Vân Sơ Dương à, ta quen biết ngươi lâu như vậy rồi, tới tận bây giờ ta mới biết gan của ngươi to tới mức đó đấy, vào lúc quan trọng nhất còn dám chơi cho Lôi Tát Đức 1 vố.”
Đùa chứ, ta dũng cảm lắm đó. Vân Sơ Dương cười khổ 1 tiếng:
“Xin lỗi ngươi nhiều lắm, khi đó não ta nhất thời nóng lên, làm liên lụy tới ngươi rồi. Đúng rồi, lần này ngươi tới đây không phải là vì bắt ta, vậy là do Lôi Tát Đức thả ngươi ra à?”
Hermann lập tức thay đổi sắc mặt, trên mặt hắn lộ ra nụ cười lấy lòng:
“Sơ Dương à, ngươi phát tài rồi, không hổ là có đầu tư thì sẽ có thu về, bây giờ tới cả Lôi Tát Đức cũng phải cầu ngươi rồi đó.”
Vân Sơ Dương ngẩn ra, chuyện gì thế này, từ khi nào mà ta phát tài rồi? Vân Sơ Dương vẫn luôn trốn chạy, hắn cũng không dám gặp ai, hắn đóng hết tất cả các thông tin liên lạc lại, thế nên tới tận bây giờ hắn vẫn chưa biết bên ngoài kia có chuyện gì sảy ra. Hermann cười mắng:
“Giả vờ à, ngươi cứ tiếp tục giả vờ nữa đi. Không biết tên Trần Lạc ấy làm thế nào mà thực lực của hắn ta bỗng nhiên trở nên mạnh đột ngột, dọa tới mức Lôi Tát Đức phải xin cầu hòa. Theo như những gì ta quan sát, nếu như những gì hắn ta nói không có tác dụng thì rất có khả năng Trần Lạc sẽ không cho hắn ta mặt mũi. Thế nên hắn ta mới thả ta ra, để ta đi tìm ngươi, muốn ngươi làm người hòa giải, chỉ có mỗi ngươi mới có đủ mặt mũi để làm việc này thôi đó. Trần Lạc có phải là đệ tử của ngươi không? Mẹ nó chứ, đệ tử của ngươi sắp lật trời luôn rồi, ngươi còn nói là ngươi không phát tài ư?”
Thực lực của Trần Lạc tăng vọt lên ư? Hắn ta còn sống à? Khi đó Vân Sơ Dương làm như vậy, chỉ là do hắn muốn cho Trần Lạc 1 tia hy vọng sống sót trong hoàn cảnh như vậy mà thôi. Nếu Lôi Tát Đức đuổi tới nhanh quá thì Trần Lạc sẽ chẳng còn cơ hội sống nào cả. Trần Lạc bị trúng hoa bỉ ngạn, thế nên xác suất cao là hắn sẽ chết chứ nhỉ?
“Mẹ nó chứ, mẹ nó chứ, mẹ nó chứ.”
Chỉ thấy Vân Sơ Dương lập tức nhảy tít lên cao, khuôn mặt hắn đỏ rực lên.
“Trâu bò thật đấy.”
Chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt Vân Sơ Dương ngập tràn ánh xuân, hắn ta hưng phấn tới mức không ngừng xoa xoa tay. Thực lực của Trần Lạc tăng vọt lên, khả năng duy nhất chính là do thời gian của hắn cũng đã thành thần, quan trọng nhất là hắn ta đồng thời còn có cả thần không gian nữa nha. Đây chính là thời không đều thành thần mà trước giờ chưa từng nghe nói qua ư? Giờ bảo hắn ta đánh tới mức Lôi Tát Đức phải quỳ xuống xin tha, chẳng nhẽ còn là vấn đề à? Người trâu bò tới mức đó mà lại gọi ta là sư phụ, ta còn chẳng dám đáp ấy chứ, áp bức quá đi. Nếu như bây giờ hắn ta lại gọi ta thêm 1 tiếng như vậy thì chắc chắn ta sẽ đáp lời, như này thì cps chết cũng xứng đáng. Muốn ta làm người hòa giải ư? Mẹ nó, lại muốn đem ta ra làm công cụ à. Phì, để xem đồ đệ của ta muốn thế nào đã rồi chúng ta nói tiếp nhé.