Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1087
Chương 1087: Dã Thú
Ở đế đô không hề có ăn mày, Lôi Tát Đức đã đặc biệt chuẩn bị riêng 1 số tên ăn mày, đó là những tên ở tầng lớp thấp kém nhất trong xã hội để tới sỉ nhục Tử La Lan. Trùng hợp là trong đám ăn mày này có cả Thời Tố.
Đám ăn mày xoa xoa tay, cùng nhau xông lên. Người Thời Tố hận nhất trên đời này chính là Tử La Lan. Nếu như không phải tại cô ta thì hắn ta sẽ không bao giờ có kết cục như ngày hôm nay. Khi xưa Thời Tố còn âm thầm đắc ý, Tử La Lan nhìn trúng hắn ta. Nhưng thật không ngờ chẳng qua là do Tử La Lan rảnh rỗi nhàm chán, cô ta chỉ muốn kiếm 1 tên đen đủi để cô ta trêu đùa mà thôi. Mặc dù Thời Tố đã mất đi sức mạnh, nhưng mà hắn ta vẫn mạnh hơn đám ăn mày này rất nhiều. Hắn ta gạt đám ăn mày này ra, trực tiếp bổ thẳng vào trên người của Tử La Lan. Hắn ta cứ thế cắn đứt 1 miếng thịt trên mặt Tử La Lan xuống. Cảnh tượng hung hãn này khiến cho những tên ăn mày khác ngẩn hết ra. Tên này đói tới mức này cơ à? Tử La Lan kêu lên thảm thiết, cô ta rên rỉ:
“Chúng ta có thù có oán gì mà ngươi lại cắn ta như thế?”
Thời Tố nghiến chặt răng nói:
“Ta chính là Thời Tố, ngươi không ngờ tới có đúng không?”
Trăm ngàn nguyên nhân nhất định sẽ có kết quả của chính nó, báo ứng mà ngươi phải chịu chính là ta. Tử La Lan không thể ngờ rằng nhân quả cuối cùng của cô ta phải nhận lại là Thời Tố. Tử La Lan hoàn toàn sụp đổ. Trên đường phố ồn ào truyền tới âm thành hai người họ tương thân tương sát. Không biết đã bao lâu trôi qua, thi thể hai người quấn lấy cùng 1 chỗ bị 1 con dã thú nuốt lấy.
…
“Có ngạc nhiên không, có bất ngờ không?”
Trên phi thuyền, Trần Lạc cười chào hỏi với Hoàng Nghiêu và Hoàng Lê. Sau khi giải quyết xong việc ở Xà tinh, Trần Lạc để Mễ Phạn cảm nhận thử xem vị trí của Hoàng Nghiêu và Hoàng Lê đang ở đâu, sau đó hắn ta chạy tới chỗ của Hoàng Nghiêu. Xem ra cuộc sống của Hoàng Nghiêu và Hoàng Lê dạo gần đây cũng không tồi lắm. Giống như những gì Lôi Tát Đức nói, hắn ta dường như đang thể hiện thành ý trong việc cầu hòa, thế nên hắn ta cũng không hề làm khó dễ gì bạn bè của Trần Lạc cả. Hoàng Lê kêu lên 1 tiếng, cô ấy nghẹn ngào chạy tới, mở rộng vòng tay ra:
“Chú Trần, ta nhớ ngươi lắm. Suýt nữa thì ta tưởng rằng ta không thể gặp lại ngươi nữa rồi.”
Trần Lạc cười như không cười, thứ ngươi nhớ là bản thân ta hay là ngươi đang nhớ tiền của ta? King kong barbi đi ra đi, muốn lợi dụng sàm sỡ ta à? Hoàng Nghiêu cười khổ nói:
“Đại ca, ngươi trâu bò thật đấy, trâu bò tới mức suýt nữa thì giết chết ta luôn rồi. Những ngày tháng này thật sự là lên voi xuống chó quá, trái tim của ta chịu không nổi đâu.”
Trần Lạc thở dài một hơi, hắn vỗ vỗ vào bả vai của Hoàng Nghiêu:
“Xin lỗi nha, làm liên lụy tới ngươi rồi, mọi thứ đều qua hết cả rồi.”
Hoàng Nghiêu cười hi hi nói:
“Đúng vậy, đại ca à, không ngờ hai đại đế quốc lại chủ động cầu hòa với ngươi, đây đúng là việc nằm ngoài dự đoán của ta.”
Khi bọn họ mới quen biết, Hoàng Nghiêu đều gọi Trần Lạc là lão đệ. Sau này Trần Lạc không ngừng lĩnh hội thêm pháp tắc, thế nên Hoàng Nghiêu quyết định đổi luôn cách gọi hắn thành đại ca luôn. Nhưng mà nói thật lòng, tính cách của Hoàng Nghiêu tương đối trầm ổn, nếu như hắn ta biết Trần Lạc sẽ nhảy lung tung như vậy, gan hắn lớn tới như vậy, vậy thì có lẽ hắn ta sẽ không lựa chọn kết thân với Trần Lạc. Lúc này, một tiếng kêu vui mừng vang lên:
“Ta tìm thấy cà chua rồi.”
Ngưng Sương lục lọi trên phi thuyền một hồi, cuối cùng cô ấy cũng tìm thấy cà chua, trên xà tinh không hề trồng cái thứ này. Ngưng Sương ôm lấy thùng cà chua, cô ấy tỏ ra cực kì vui vẻ, cảnh này khiến mọi người nhìn vào cảm thấy rất cạn lời. Mấy tên cấp thần đi cùng với Hoàng Nghiêu đứng hết ở 1 góc, nhìn Trần Lạc với ánh mắt kiêng kị. Trần Lạc đột nhiên xuất hiện dọa cho bọn họ giật mình, bọn họ hoàn toàn không dám làm ra hành động gì bất kính cả. Mặc dù bọn họ không biết thực lực của Trần Lạc ra sao, nhưng mà có thể khiến cho cả hai đại đế quốc đều đi cầu hòa thì chắc chắn thực lực của Trần Lạc ở mức mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
Trần Lạc liếc mắt nhìn bọn họ 1 cái, hắn cũng không làm khó gì bọn họ cả, hắn chỉ đưa Hoàng Nghiêu và Hoàng Lê rời đi. Cuối cùng Ngưng Sương cũng ăn được món thịt bò hầm cà chua mà cô ấy tâm tâm niệm niệm mãi, cô ấy vui vẻ tới mức thổi ra bong bóng. Trần Lạc thầm nghĩ, để như này thì không được rồi, con cá muối này đã đạt được mục tiêu của mình, vậy thì cô ấy sẽ chẳng còn ước mơ, mong muốn gì nữa cả mất.