Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1086
Chương 1086: Không Chống Đỡ Được Nữa
Lôi Tát Đức không gấp gáp động tay với Tử La Lan, trước tiên hắn ta nhét cho cô ta 1 đống thực phẩm bổ dưỡng giúp gia tăng sức mạnh sinh mạng, khiến cô ta không dễ dàng chết được. Tử La Lan cũng không từ chối, cô ta như phát điên phát rồ mà tự rót vào miệng mình. Đây chính là kiếp nạn của chính ta, chỉ cần ta chống chọi qua được nó thì ta sẽ trở thành vận mệnh. Lôi Tát Đức vẫy vẫy tay:
“Sắp xếp tất cả các loại cực hình cho cô ta đi.”
Khuôn mặt khi nãy còn đang cười điên cuồng của Tử La Lan, giờ đây đang phát ra từng tiếng kêu thảm thiết. Lôi Tát Đức nhận được tin tức nói Trần Lạc xuất hiện ở Nhân Ngư tinh và Xà tinh. Tin tức về cái chết cỉa Lôi Tát Khôn khiến cho Lôi Tát Đức càng điên cuồng trút hết phẫn nộ lên người của Tử La Lan. Hắn nhất định phải diệt trừ được thần vận mệnh bên cạnh Trần Lạc đi, nếu không thì sẽ giống như Lôi Tát Khôn, Trần Lạc chắc chắn sẽ đi tới trước mặt hắn, mang nữ hoàng nhân ngư- người ban đầu tới để đối phó với Trần Lạc- đi mất.
Năm ngày sau, Afra đem người đi tới. Lần này mục đích vô tới đây chính là để dày vò Tử La Lan. Artis chết rồi, hắn ta chết trong tay Trần Lạc, nhưng mà Afra không thể làm gì Trần Lạc được cả. Artis chính là em trai ruột của Afra đó, từ trước đến nay Afra luôn coi Artis là niềm tự hào, là sự kiêu ngạo của cô, tình cảm chị em của hai người là rất tốt. Mà Tử La Lan chính là kẻ đầu sỏ, từng cố ý chỉ dẫn nói Trần Lạc là kiếp nạn của Artis, thế nên bây giờ cô ta trở thành đối tượng để Afra dày vò. Sau khi trải qua vô số chuyện lớn nhỏ, bây giờ Afra đã không còn là một cô công chúa mang nét mặt bình tĩnh, thi thoảng còn mỉm cười nữa rồi.
Lần này Afra tới đây còn mang theo các loại cực kì của riêng đế quốc Dryman tới cùng. Một khi phụ nữ đã trở nên ác độc thì đúng là không còn đất diễn cho đàn ông nữa. Lôi Tát Đức đứng ở 1 bên, hắn ta híp mắt nhìn. Tử La Lan cũng không cười nổi nữa, thật không ngờ trên thế gian còn có loại cực hình như thế này. Tử La Lan khóc như quỷ khóc sói gào:
“Giết ta đi, mau giết ta đi, ta cầu xin các ngươi đó, xin hãy giết ta đi.”
Bây giờ Tử La Lan đã không còn muốn vượt qua kiếp nạn trong suy nghĩ của cô ta nữa, bây giờ cô ta chỉ muốn chết đi cho giải thoát mà thôi. Hu hu. Tử La Lan thậm chí còn muốn tự sát. Tự sát là điều cấm kỵ to lớn nhất đối với nhân quả, tuyệt đối không được tự sát. Nhưng Tử La Lan không chống đỡ được thêm nữa rồi. Lôi Tát Đức nhận ra, hóa ra cực hình mới là cách đối phó với nhân quả tốt nhất. Vậy có thể làm như thế này đối với hệ vận mệnh không? Không, hệ nhân quả thì còn có thể làm bị thương, mặc dù sau khi xong chuyện sẽ bị phản phệ từ nhân quả. Nhưng mà hệ vận mệnh thì có muốn cũng chẳng thể làm nó bị thương được. Trước đây có hệ vận mệnh từng có thể hóa thân mình thành hư vô, sau đó tùy ý xuất hiện ở bất cứ vị trí nào mà bản thân muốn. Ánh mắt Afra trở nên ác độc, căn phòng nơi Tử La Lan đang ở máu đã chảy thành sông rồi. Lại 10 ngày nữa trôi qua, Afra nói:
“Nghe nói con người của Tử La Lan trước giờ đều rất kiêu ngạo, cô ta coi thường tất cả mọi người, nhất là những người ở tầng lớp thấp kém. Bây giờ chúng ta đã dùng hết tất cả mọi loại cực hình 1 lượt rồi, thế nên giờ ta muốn đưa cô ta đi diễu hành. Đại đế, ngươi cảm thấy thế nào?”
Lôi Tát Đức gật đầu:
“Được thôi.”
Tử La Lan bị nhốt bên trong xe tù, áo rách quần manh, cô ta bị đưa đi diễu hành trên đường phố rộng rãi. Vô số trứng thối, rau cải hỏng, gạch đá ném liên tục vào Tử La Lan. Chỉ trong chốc lát, Tử La Lan đã bị dìm chết trong đống đồ đó. Lôi Tát Đức đi đằng sau đích thân trị liệu, cho Tử La Lan đủ mặt mũi. Tử La Lan kêu lên với giọng thê lương:
“Lũ người ngu ngốc bẩn thỉu các ngươi, hôm nay các ngươi dám đối xử với ta như thế này, sau này chắc chắn các ngươi sẽ phải nhận lấy sự trừng phạt thích đáng từ nhân quả.”
Đáp lại Tử La Lan chính là sự công kích còn mạnh mẽ hơn nữa. Dần dần, giọng điệu của Tử La Lan càng ngày càng nhỏ đi, cô ta nhỏ giọng nỉ non:
“Sao các ngươi có thể làm như vậy được chứ, làm sao các ngươi dám làm như vậy được. Pháp tắc nhân quả của ta, pháp tắc nhân quả của ta đâu rồi?”
Có nhân chắc chắn sẽ có quả, nhân quả của ngươi sẽ trả lại hết cho ngươi. Cái kết của Thời Tố trở nên thảm như vậy cũng chính là do Tử La Lan ban tặng. Một ngày trước, Trần Lạc nghe theo ý kiến của Mễ Phạn, mở não của Thời Tố ra. Thời Tố chưa hề chết, nhưng hắn ta đã mất đi thực lực của bản thân. Mễ Phạn đổi cho Thời Tố một khuôn mặt khác rồi ném hân ta về đế quốc Volsey. Bây giờ Thời Tố chính là 1 tên ăn mày bẩn thỉu.