Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1081
Chương 1081: Bất Lực Không Nói Nên Lời
Ngưng Sương nằm lỳ trên giường không ngừng khóc, không có ức bò cà chua, cảm giác đồ biển cũng chẳng còn ngon nữa.
Ta nhớ nhà, ta muốn về nhà.
Đúng lúc này, đột nhiên có người xuất hiện từ phía sau nhẹ nhàng đá vào mông Ngưng Sương một cái.
Ngưng Sương giật nảy mình, vội vàng quay đầu, vẻ mặt lúc đầu là nghi hoặc, sau đó lại cực kỳ kinh ngạc.
Ngưng Sương kích động đến mức nói lắp bắp, chỉ vào Trần Lạc nói:
“Là ngươi, cà chua, ức bò.”
Là ngươi, ức bò cà chua.
Một màn này khiến Trần Lạc bất lực không nói nên lời, ta không phải là Trần Lạc sao?
Thế nhưng ức bò cà chua là món mà Ngưng Sương yêu thích nhất, Trần Lạc đến đây rồi không phải tức là ức bò cà chua cũng đến rồi sao?
Trần Lạc tặc lưỡi, bẹo mặt Ngưng Sương:
“Cuộc sống tạm bợ ở chỗ này xem ra không được, ngươi sụt cân rồi.”
Hai tay Trần Lạc ra sức nhào, làm cho mặt của Ngưng Sương không ngừng biến dạng.
Hừm, Ngưng Sương tham ăn này dù có thay đổi hình dạng thế nào vẫn rất đáng yêu.
Ngưng Sương cũng không có phản kháng, nói:
“Nếu như ngươi lại dám ức hiếp ta, ta sẽ bảo chị mau chóng cho ta ức bò cà chua.”
Trần Lạc hiếu kỳ nhặt trân châu mà lúc nãy Ngưng Sương khóc ra lên.
Trần Lạc đã đến trước đó, nhưng hắn không muốn mang Ngưng Sương rời đi trước mặt Nhân Ngư, sau khi Ô Phổ rời đi, hắn mới xuất hiện.
Trần Lạc đã sớm cảm giác được Ngưng Sương đã là cấp Thần, nhưng mà có mấy đạo pháp tắc thì lại không rõ lắm.
Hiện tại, Ngưng Sương là cấp Thần, nước mắt cấp Thần có tác dụng gì?
Thời điểm Ngưng Sương bị ném tới Nhân Ngư Tinh, Ngưng Sương mới chỉ ở giai đoạn đỉnh cao của cấp Đế, ngay cả Bán Thần cũng không phải.
Khi đó, nước mắt của Ngưng Sương đối với Trần Lạc một chút tác dụng cũng không có, nó thực sự quá nhỏ.
Khôi phục dị năng, đối với Trần Lạc mà nói, chuyện này chỉ giống như còn sót lại một hạt gạo trong bát cơm mà thôi.
Ngưng Sương có chút xấu hổ, nhưng sau đó kịp nhận ra, trước mặt các Nhân Ngư, ta phải nghiêm túc, nhưng Trần Lạc đã sớm biết ta là một cô nhóc hay khóc nhè.
Mặc kệ sự đời, muốn sao thì là vậy.
Trần Lạc thử hấp thu một ít nước mắt của Ngưng Sương, dịch chuyển không gian vừa mới sử dụng để đi đến đây đã nhanh chóng được khôi phục rất nhiều.
Trần Lạc vô cùng kinh ngạc, còn Ngưng Sương vẫn có chút mơ hồ.
Sắc mặt Trần Lạc lập tức thay đổi, nhìn về phía ngoài cửa, có người đang tới.
Lôi Tát Đức ra lệnh cho Lôi Tát Khôn đến mời Ngưng Sương về, lúc này Lôi Tát Khôn đã đến.
Lôi Tát Khôn cũng là mười đạo pháp tắc, thực lực so với Olivia yếu hơn một chút, sức mạnh của số lượng đạo pháp tắc giống nhau cũng sẽ có điểm khác biệt.
Trước mặt đại đế như Lôi Tát Đức hay Adolf, Lôi Tát Khôn không đáng chú ý, nhưng ở trước mặt người ngoài, hắn cũng là một người cực kỳ lợi hại.
Đồng thời, Lôi Tát Đức cũng là một nhân vật cấp Thân Vương trong Đế quốc Volsey, quyền cao chức trọng.
Sự xuất hiện của Lôi Tát Khôn khiến Nhân Ngư Tinh vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Sợ hãi là vì không biết mục đích Lôi Tát Khôn đến đây là gì, còn vui mừng là có thể duy trì mối quan hệ tốt với Đế quốc Volsey, Nhân Ngư Tinh sẽ mãi mãi thịnh vượng.
Sắc mặt Lôi Tát Khôn lạnh lùng nói:
“Nữ hoàng Nhân Ngư mới ở đâu? Theo mệnh lệnh của Đại Đế, xin mời cô ấy đến Đế Đô.”
Lôi Tát Khôn ném ra một không gian giới chỉ:
“Đây là phần thưởng của Đại đế dành cho Nhân Ngư Tinh.”
Ô Phổ với vẻ mặt nịnh nọt tiến đến tiếp nhận, ngoại trừ Ngưng Sương, địa vị của Ô Phổ cao hơn những người khác, bởi vì Ô Phổ là người duy nhất có ba đạo pháp tắc trên Nhân Ngư Tinh, ngoại trừ Ngưng Sương.
Một nữ Nhân Ngư cấp Thần do dự một chút, nói:
“Nữ hoàng đại nhân đang cảm ngộ truyền thừa, đột ngột thay đổi hoàn cảnh, ta sợ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc nữ hoàng đại nhân lĩnh ngộ?”
“Nếu không, đợi thêm mấy chục năm, ta nhất định sẽ để Nữ hoàng đến thăm hỏi.”
Sắc mặt Lôi Tát Khôn vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, nếu không mời được thì cưỡng ép mang về.
Lôi Tát Khôn còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng Ô Phổ đã trách mắng:
“Ngươi có nghe thấy gì không, là mệnh lệnh của Đại Đế, ngươi cũng dám phản kháng sao?”
Lôi Tát Khôn mỉm cười, tiểu tử này đúng là vẫn rất hiểu chuyện.
Ô Phổ nịnh nọt nói:
“Đại nhân, ta vẫn luôn phục vụ Nữ hoàng, ta xem như cũng hiểu biết về Nữ hoàng đem theo ta đi cùng cũng có thể tiếp tục phục vụ Nữ hoàng đại nhân.”
Lôi Tát Khôn mỉm cười, nói:
“Được.”
Ô Phổ trong lòng vui mừng, nếu như có thể nhân cơ hội chen chân vào bộ phận cấp cao của Đế quốc Volsey, vậy còn phải ở Nhân Ngư Tinh làm gì chứ?
Nữ Nhân Ngư còn muốn nói cái gì đó, lại bị một Nhân Ngư khác kéo lại, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Cho dù Nữ hoàng Olivia còn sống thì cũng không thể từ chối mệnh lệnh của Đại Đế.