Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1080
Chương 1080: Chia Ra Hành Động
Cho nên lúc ấy khi Adolf nhìn thấy Tử La Lan nói chuyện rất nhỏ nhẹ, cũng cảm thấy Tử La Lan không có lá gan chọc đến bọn hắn.
Lôi Tát Đức có lá gan đấu lại Tử La Lan sao?
Không, là do Lôi Tát Đức đoán được Thần Vận Mệnh đang ở bên cạnh Trần Lạc, bản thân hắn hận không thể giết chết Tử La Lan, Thần Vận Mệnh có thể dễ dàng tha thứ sao?
Hiện tại, sợ là Tử La Lan đã bị Thần Vận Mệnh giải quyết.
Lôi Tát Đức và Adolf cũng chia nhau ra hành động.
…
Trần Lạc hỏi:
“Vậy Thần Vận Mệnh ngươi cũng quá kém cỏi rồi, chỉ tùy tiện giết mấy cái sinh mệnh bình thường, ngươi cũng trở nên vô dụng sao?”
Mễ Phạn không phục, nói:
“Nói như vậy cũng không đúng, nếu dám làm điều này, tất cả những người liên quan đều phải chết.’
Mễ Phạn thờ ơ nói:
“Dù sao, hiện tại ta cũng không có cách nào cảm ứng được ngươi có gặp nguy hiểm hay không, vất vả lắm mới tạo ra được thời gian chi linh, ngươi cũng không thích, có phải Thần Vận Mệnh hay không cũng không quan trọng nữa.”
Trần Lạc nói:
“Chuyện này ngươi sớm đã biết trước, trước tiên chúng ta tiêu diệt đối phương không phải là tốt hơn sao?”
Mễ Phạn lắc đầu:
“Không được, chờ dị năng thời không của ngươi khôi phục, phát triển thời không đến mức tốt nhất mới là điều quan trọng.”
Adolf và Lôi Tát Đức nghĩ cách muốn kéo dài thời gian, đồng thời tìm cách phá giải thời không, vậy Trần Lạc không cần thời gian để khám phá bí ẩn của dị năng thời không sao?
Mễ Phạn cảm thấy nếu như ra trước với Lôi Tát Đức, có thể dẫn đến chó cùng rứt dậu().
()Chó cùng rứt dậu: Xử sự liều lĩnh, làm bậy khi bị đẩy đến bước đường cùng.
(*)Chó cùng rứt dậu: Xử sự liều lĩnh, làm bậy khi bị đẩy đến bước đường cùng.
Có một điều Mễ Phạn không nói, hoàn toàn có thể loại bỏ Lôi Tát Đức trước khi hắn ra tay, nhưng khiến cho Lôi Tát Đức, một vị đại đế chết đột ngột như vậy sẽ khiến đế quốc Volsey rơi vào tuyệt vọng, bọn họ có thể sẽ lựa chọn quyết cùng sống chết với mình.
Trần Lạc, hiện tại ngươi cần thời gian để nắm vững thời không, ta có mất đi pháp tắc vận mệnh cũng không sao cả.
Mễ Phạn cười nói:
“Đi thôi, chúng ta đi đến chỗ Ngưng Sương, mang cá ướp muối Ngưng Sương này trở về.”
Ngưng Sương sao, đúng là đã lâu không gặp cá ướp muối này rồi, Trần Lạc vẫn còn có điều cần suy nghĩ.
Sau cùng, Trần Lạc nhẹ gật đầu, mặc dù dị năng thời không tạm thời không thể sử dụng, nhưng thời gian đã là cấp Thần, không gian cũng là cấp Thần, vẫn mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Tại Nhân Ngư Tinh.
Một bàn đồ ăn được bày trước mặt Ngưng Sương, đây đều là những món được xem như là mỹ vị của Nhân Ngư Tinh, nhưng lại không có ức bò cà chua.
Ngưng Sương buồn bã, nhàm chán nói:
“Đều dọn hết xuống đi, ta không muốn ăn.”
Một Nhân Ngư phụ họa nói:
“Đúng vậy, ăn uống là lãng phí thời gian, ngài vẫn nên dành nhiều thời gian hơn để tiếp nhận truyền thừa.”
Sau khi nữ nhân ngư kia rời đi, Ngưng Sương liền trốn vào một góc, sau đó bật khóc.
Đây có còn là ngôn ngữ của loài người nữa không? Ăn uống là chuyện đáng giá nhất trên đời này, vậy mà lại bị nói là lãng phí thời gian.
Ta đã 2 tháng 12 ngày 8 tiếng 53 phút liên tiếp không được ăn ức bò cà chua rồi.
Ngưng Sương buồn chán muốn chết, nước mắt không cần tiền vẫn biến thành trân châu.
Ta là cá ướp muối, ta không cần mặt mũi.
…
“Ngưng Sương, ta mang đồ ăn ngon đến cho ngươi.”
Cấp Thần nam duy nhất Ô Phổ bưng một mâm thức ăn tinh xảo màu trắng như tuyết trông giống như một chiếc bánh kem tiến đến gõ cửa phòng Ngưng Sương.
Ô Phổ đã sớm nhìn ra Ngưng Sương là một người ham ăn, muốn chiếm được sự ưu ái của Ngưng Sương trước hết phải thu phục được dạ dày của Ngưng Sương.
Ô Phổ đắc ý suy nghĩ, ta đây tâm lý như vậy, lại còn là nam Nhân Ngư cấp Thần duy nhất, Ngưng Sương không có lựa chọn nào khác, đối tượng kết hôn chỉ có thể là ta.
Vừa nghĩ tới cảnh bản thân ôm Ngưng Sương trong lòng, Ô Phổ kích động đến mức tay chân run lên.
Ngưng Sương đã nhiều lần muốn ăn ức bò cà chua, nhưng Ô Phổ đều không cho.
Đừng hỏi tại sao, bởi vì theo như Ô Phổ, cho nữ thần ăn thịt bò, vậy chẳng khác gì ăn tỏi sao?
Ngươi cho nữ thần ăn tỏi?
Ô Phổ nghĩ tới đây, Ngưng Sương phương diện nào cũng rất tốt, duy chỉ có thói quen này là không tốt, nhất định phải giúp Ngưng Sương bỏ đi thói quen xấu này.
Từ giờ trở đi không được ăn tỏi, nếu không thì Ô Phổ ta cũng không thể chấp nhận được.
Ngưng Sương khách khí nói:
“Không cần, ta không đói, ta đang cảm ngộ, nếu như ngươi không có việc gì thì đừng quấy rầy ta.”
Ngưng Sương căn bản không có hứng thú với Ô Phổ, hơn nữa, bản thân cô còn đang trong bộ dạng khóc lóc, làm sao có mặt mũi mà đi gặp người khác chứ?
Ô Phổ ồ lên một tiếng, dù sao thì Ngưng Sương cũng là món ăn trên mâm của mình, cứ từ từ tiếp cận cũng được.
Sau khi Ô Phổ rời đi, Ngưng Sương lại tiếp tục khóc thút thít.
—
🔥GIA GIA TẠO PHẢN TẠI DỊ GIỚI, TA LIỀN VÔ ĐỊCH TẠI ĐÔ THỊ – FULL: Hài hước, sảng văn, trang bức…🔥