Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn - Chương 1049
Chương 1049: Pháp Tắc Sinh Mệnh
Hóa ra là như vậy là, cuối cùng cũng coi như là ta làm được rồi.”
Trên đầu ngón tay của Mễ Linh có một đốm hỏa diễm đang xoay vòng, nó liên tục thay đổi hình dạng theo ý của Mễ Linh. Lát thì nó thay đổi thành hình hỏa long dài hơn chục mét, một lát lại biến thành hình một con phượng hoàng lửa. Trên mặt Mễ Linh nở nụ cười:
“Có lẽ nó cũng đã đạt tới mức độ có thể được pháp tắc công nhận rồi đó nhỉ. Nhìn Trần Lạc và Pháp Vương thành thần dễ dàng như thế, ta lại còn tưởng thành thần là một chuyện rất đơn giản cơ.”
Trần Lạc đang tĩnh tâm cảm ngộ pháp tắc, đột nhiên hắn cảm nhận được phía trên có một đạo pháp tắc hỏa diễm xuất hiện, nó đang bay vòng vòng quanh hắn. Người nào không biết mà thấy cảnh này có khi còn tưởng Trần Lạc lĩnh ngộ được pháp tắc hỏa diễm cơ đấy. Vẻ mặt Trần Lạc hiện lên vẻ vui mừng, chẳng nhẽ là? Mễ Linh đi ra khỏi không gian, pháp tắc hỏa diễm liền gấp gáp đi tới bắt đầu cải tạo Mễ Linh. Pháp tắc hồng liên bao vây lấy Mễ Linh, nhảy múa xung quanh cô. Trên mặt Mễ Linh cũng chẳng có bao nhiêu kích động vui mừng. Trong băng đảng của chúng ta, không phải, là trong đám mấy người chúng ta, tính ra thiên phú của ta là kém nhất ấy nhỉ?
Những người khác cũng nhanh chóng đi ra chúc mừng. Mễ Phạn bấm bấm ngón tay tính toán, chỉ còn thiếu mỗi Mễ Lạp nữa thôi, pháp tắc sinh mệnh là một loại pháp tắc rất khó, nó gần giống như pháp tắc không gian vậy, độ khó của nó chỉ thua mỗi pháp tắc thời gian mà thôi. Mễ Lạp vui vẻ nhìn Mễ Linh thành thần, nhưng thần sắc cô vẫn có chút ảm đạm. Bản thân cô còn thành bán thần trước cả chị gái, vậy mà tới bây giờ cô vẫn chưa thành thần. Có phải là do thiên phú của cô quá kém hay không? Vẻ mặt Hải Cơ buồn bực, chị vợ của em trai cũng đã thành thần rồi, vậy mà tới giờ ta vẫn chỉ là bán thần. Nếu như bà chị vợ này dám thái độ với em trai thì ta cũng chẳng phải là đối thủ của cô ấy.
Bạch Mộng Kỳ của bên bếp núc nhìn mà ngẩn ra. Yêu nghiệt thì lâu lâu mới có, nhưng năm nay lại có thể gặp được siêu nhiều. Đám người này mới ra khỏi Lam tinh không bao lâu đúng không, vậy tại sao cứ hết người này tới người kia thành thần thế kia. Nếu 1 người có thể thành thần trong vòng vài trăm năm thì đã tính là thiên tài lắm rồi, vậy còn đám người này thì sao, có người nào quá 30 tuổi không? Ừm, biết đâu, có lẽ ta hầu hạ Trần Lạc cho tốt thì ta cũng có thể thành thần. Dưới sự không ngừng cải tạo của pháp tắc hủy diệt, mặc dù quá trình nó rất đau đớn, nhưng nó lại khiến cho Pháp Vương tiến bộ cực kì nhanh.
Đồng thời với sự gột rửa, pháp tắc hủy diệt cũng khiến cho Pháp Vương có thể lĩnh ngộ pháp tắc 1 cách rất dễ dàng. Pháp tắc lôi điện là như thế nào, nguyên lý của nó ra sao, bây giờ Pháp Vương đã hiểu rất rõ rồi. Mà trừ Pháp Vương ra thì còn có Ngưng Sương cũng đang tiến bộ rất nhanh, dù sao thì cũng gần như là Ngưng Sương đang bật hack mà. Trước mắt Ngưng Sương đã có 3 đạo pháp tắc rồi, mà trình độ lĩnh ngộ của cô với 2 đạo pháp tắc đầu tiên cũng không tính là thấp. Ngưng Sương nắm chặt tay lại:
“Ta vẫn phải nỗ lực thêm chút nữa. Chỉ cần ta đủ mạnh mẽ thì sẽ không còn ai có thể ngăn cản việc ta trở thành cá muối được nữa. Vì thịt bò hầm cà chua, vì để có thể thành cá muối, ta phải nỗ lực hơn nữa!”
Nếu như đám nhân ngư đang bảo vệ Ngưng Sương mà biết suy nghĩ của Ngưng Sương thì có lẽ tất cả đều sẽ ngất đi luôn mất. Trần Lạc hít sâu một hơi, cuối cùng hắn cũng lấy lại được tất cả số thọ mệnh mất đi khi hái cánh hoa của hoa bỉ ngạn rồi. Hắn đã khôi phục lại 15 vạn năm thọ mệnh. Chỉ có thế thôi à? Đồ gà mờ, còn muốn gia tốc thời gian mất thọ mệnh của ta à. Ừm, quay ngược thời gian mới là pháp tắc thời gian trâu bò nhất, ta mà nắm giữ được nó thì đúng thật là không còn ai có thể đánh chết ta được nữa. Vẫn cứ là lấy quay ngược thời gian làm chủ để công kích đi.
Trần Lạc gãi gãi đầu, tại sao mà hắn có cảm giác sau khi thọ mệnh quay ngược lại thì quay ngược thời gian liền trở nên trì trệ không có tiếm triển gì nữa thế nhỉ? Là do nó mất đi động lực à? Trần Lạc đứng dậy, hắn định quay lại chỗ của hoa bỉ ngạn. Lần này hắn tới đó không phải để ngắt cánh hoa nữa mà là để tiến vào khu vực thời gian của nó, thử dùng quay ngược thời gian để đấu tranh lại với gia tốc thời gian. Cứ tới đó khoảng 1 tiếng trước đi, hắn có 135 vạn năm thọ mệnh bảo vệ, thế nên tùy hứng thế nào mà không được. Trần Lạc đang xây dựng thông đạo không gian thì viên đá màu tím trong túi của hắn bỗng nóng lên, đây là phản ứng khi có tin tức truyền tới.
“Hoa bỉ ngạn biến mất rồi, cái này có khả năng bất lợi với ngươi, mau mặc Sơn giáp vào rồi chạy đi.”