Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 57
Chương 57
Phó Minh Thâm ở bên ngoài phòng nghỉ ngơi đợi đến mặt mày đầy lo lắng, cách âm của phòng nghỉ ngơi không tính quá tốt, tuy nghe không thấy người bên trong nói chuyện, nhưng thanh âm người bên trong khóc lớn sụp đổ vẫn là mang máng có thể truyền ra, anh mấy lần muốn phá cửa xông vào, cũng đều nhịn xuống.
Nửa tiếng sau, cửa phòng nghỉ ngơi mới mở ra, Lận Châu đi ra ngoài, mắt đỏ lên, rõ ràng đã từng khóc.
Phó Minh Thâm vô cùng đau lòng, ôm lấy cậu hỏi: “Sao rồi, không có chuyện gì chứ?”
Lận Châu lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cậu lại nhìn về phía Trương Tung: “Mẹ con bà ấy cảm xúc không ổn định, lúc này lại không muốn nhìn thấy con, trước nhờ ngài chăm sóc.”
Lận Châu vốn cho rằng sau khi nói ra, quan hệ hai người sẽ hòa hoãn lại, sự thật chứng minh là cậu quá lạc quan.
Cậu không những lớn lên giống người cậu kia của cậu, mà tính cách cũng giống ông, thậm chí ngay cả vẽ tranh điểm này, cũng rất giống với cậu cậu, mẹ cậu căn bản không có cách nào bình tĩnh hòa nhã đối diện với cậu.
Lận Châu đối với cái này cũng cảm thấy bất lực sâu sắc.
Nhưng người trần tục có thể quyết định tính cách bề ngoài của mình, cậu đều sẽ không lựa chọn lớn lên giống người là nguồn gốc phá vỡ gia đình cậu, cứ việc người đó là cậu của cậu.
Trương Tung liếc nhìn bụng cậu, vừa rồi Phó Minh Thâm đã nói với ông, ông dù sao cũng là người từng trải qua mưa gió, tuy kinh hãi, nhưng cũng rất nhanh tiếp nhận được sự thật một người đàn ông như Lận Châu sẽ mang thai.
Ông vỗ vỗ bả vai Lận Châu, trịnh trọng và nghiêm túc nói: “Mẹ con bà ấy không dễ dàng gì, đừng khiến bà ấy đau lòng.”
Lận Châu hơi rủ mắt, lúc Trương Tung đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi: “Chú đã biết bà ấy đau khổ, tại sao còn muốn để cho bà ấy làm người thứ ba?”
Trương Tung nghe vậy sững sờ: “Ai nói với con em ấy là người thứ ba?”
Lận Châu nói: “Con từng xem giấy đăng ký kết hôn của chú và vợ cũ, lúc chú và bà ấy yêu nhau, còn chưa ly hôn với bà ta.”
Giấy đăng ký kết hôn là Trương Dung cho cậu xem, cậu vĩnh viễn đều nhớ kĩ hai tờ giấy đỏ chói mắt kia, là chứng minh cậu ở Trương gia vĩnh viễn không ngước nổi đầu lên.
“Lúc chú và mẹ con yêu nhau, đã sống riêng với vợ cũ chú nhiều năm, hiệp nghị ly hôn cũng đã kí, cô ta không những đã có người mới, con đều có rồi, chỉ là do phân chia tài sản rất phiền phức, thủ tục ly hôn còn chưa làm xong.”
Lận Châu: “….”
Thực ra Lận Châu cũng có lẽ biết những nội tình này, chỉ là cậu không biết cái gọi là người thứ ba, là dính vào tình cảm người ta mới tính, hay là loại tình huống này cũng tính là vậy.
Cho nên Trương Dung bởi vì cậu nhỏ hơn Trương Trình và cô, cố ý gọi câu là Tam Nhi, thậm chí ở trước mặt cậu mắng mẹ cậu là người thứ ba hồ ly tinh, cậu mới không có sức phản bác.
“Hơn nữa, mẹ con lúc đó cũng không biết chuyện chú và vợ trước chưa ly hôn, muốn trách con cứ trách chú đi, mẹ con em ấy, em ấy không người thứ ba.”
Lận Châu thở ra một hơi dài.
Bỏ đi.
Chuyện cũ năm xưa sớm đã tính không rõ, cậu mệt mỏi tựa ở trên người Phó Minh Thâm vẫn luôn không nói chuyện, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Phó Minh Thâm ‘ừm’ một tiếng, đỡ cậu đi ra ngoài.
Trên xe, Lận Châu kể lại những chuyện cũ kia của mẹ cậu với Phó Minh Thâm.
“Đừng đau khổ.” Phó Minh Thâm thấy vành mắt cậu lại đỏ, an ủi cậu nói: “Không phải lỗi của em.”
“Nhưng, bà ấy không đồng ý chúng ta ở bên nhau, chỉ để cho em lựa chọn giữa cùng anh chia tay hoặc cùng bà đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, em…”
Lận Châu nghiêng đầu qua một bên, không có lại nói tiếp, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng.
Nếu không biết sự tình, cậu có thể dễ dàng lựa chọn Phó Minh Thâm.
Nhưng sau khi biết chân tướng, cậu căn bản làm không được loại lựa chọn này.
Phó Minh Thâm gần như là lập tức nắm lấy tay cậu: “Châu Châu, em nghe anh nói, mẹ em đây là vấn đề tâm lý, ngoại trừ em đời này đều không kết hôn, nếu không bà vĩnh viễn sẽ không đồng ý em và đàn ông ở bên nhau, tại sao không phải bà khắc phục, mà là em nhượng bộ?”
Lận Châu sững sờ nhìn anh.
Phó Minh Thâm trước giờ vững như núi thái sơn lúc này giọng điệu có chút nôn nóng: “Anh đã để cho cha dượng em đi làm công tác tư tưởng với bà ấy, một ngày không được thì hai ngày, một năm không được thì hai năm, chúng ta cùng nhau cố gắng, đừng lui bước được không?”
Lận Châu nghe xong, lại hì hì cười một tiếng.
Phó Minh Thâm: “?”
Lận Châu lại không có lập tức giải thích với anh nguyên nhân mình cười, trái lại hỏi: “Anh trước nói anh là như thế nào thuyết phục cha dượng em giúp anh nói chuyện.”
“Lợi ích.” Phó Minh Thâm nói.
Trương gia vẫn luôn muốn phát triển sự nghiệp đến thành phố này, trước đây bị Trương Dung làm đến rối loạn, Trương Dung gần như là bị cách chức tổng tài xám xịt rời đi, Trương gia lại phái một người chức nghiệp giám đốc tài giỏi đi qua quản lý công ty, nhưng dù sao cũng thiệt hại quá lớn, rất khó khôi phục.
Phó Minh Thâm đồng ý giúp Trương Tung một tay, Trương Tung cầu còn không được.
Trương Tung vốn không biết Lận Châu và Phó Minh Thâm ở bên nhau, thằng nhóc thối Trương Trình kia cũng không nói với ông, cho nên mới luôn muốn Lận Châu trở về, sau khi biết bạn trai cậu là Phó Minh Thâm, ngược lại thay đổi chủ ý.
Bởi vì đối với Trương gia mà nói, là trèo cao.
Trương Tung là đàn ông, nhưng hơn hết là người làm ăn, lợi ích đứng đầu, biết cái nào quan trọng hơn.
Hơn nữa Lận Châu cũng đã nói chỉ thích đàn ông, ngoại trừ đời này cậu đều không kết hôn, nếu không cho dù không có Phó Minh Thâm, cũng có Triệu Minh Thâm Lý Minh Thâm, kia còn không bằng Phó Minh Thâm loại người có thể mang đến trợ giúp cho sự nghiệp của Trương gia.
Trương Tung là người rất biết xem xét thời thế, cho nên giao dịch giữa họ, đều không cần Phó Minh Thâm phí sức nói gì, Trương Tung liền đồng ý.
“Cho nên, em cười cái gì?” Phó Minh Thâm giải thích xong, hỏi Lận Châu.
Lận Châu chơi đùa ngón tay anh, nói: “Em cũng đã nói với mẹ em, cùng anh chia tay là chuyện không thể nào.”
Lúc đó, sau khi mẹ Lận kể với cậu xong chuyện giữa bà cùng với cha cậu và cậu cậu, lại lần nữa nhấn mạnh bà sẽ không đồng ý chuyện cậu và Phó Minh Thâm ở bên nhau, trừ khi đoạn tuyệt quan hệ với bà.
Lận Châu tuy rất đau lòng với cảnh ngộ của mẹ cậu, nhưng cũng không bởi vậy thay đổi lập trường của mình.
Cậu hiểu rõ sự tổn thương của bà, nhưng loại chuyện này, chỉ có thể dựa vào bản thân bà mà thoát ra ngoài, mà không phải áp đặt đau khổ cho đời sau.
“Hơn nữa…” Lận Châu cúi đầu sờ sờ bụng: “Em không muốn bé sinh ra thì đã mồ côi cha.”
Bản thân cậu ăn đủ khổ của gia đình mồ côi cha, càng hy vọng cho đứa nhỏ được một gia đình toàn vẹn.
Phó Minh Thâm ôm lấy cậu, ở bên tóc mai hôn lại hôn, nhỏ giọng nói: “Sẽ không, anh sẽ cho em một gia đình hoàn chỉnh.”
Lận Châu: “Ừm.”
Trải qua thời gian sống chung như vậy, cậu sớm đã hiểu rõ Phó Minh Thâm.
Anh thật sự có chút giống mẹ Phó, nhận định rồi thì sẽ bằng bất cứ giá nào muốn cùng đối phương ở bên nhau.
“Em nghỉ ngơi một lát đi, đến rồi anh gọi em.” Phó Minh Thâm thấy nét mặt Lận Châu mệt mỏi, đau lòng nói.
Trải qua một phen giày vò như vậy, Lận Châu xác thực rất mệt, Phó Minh Thâm nói như vậy, cậu mơ màng ở trong lòng anh ngủ mất.
Đợi lúc cậu tỉnh lại, lại phát hiện họ không có về nhà, họ còn ở trên xe, tài xế không biết đi chỗ nào rồi, cậu gối đầu ở trên đùi Phó Minh Thâm, trên người đắp một cái thảm mỏng.
Bên ngoài sắc trời đã tối đen.
“Tỉnh rồi?”
Phó Minh Thâm đang nhìn điện thoại, thấy cậu tỉnh, đặt điện thoại xuống, hai tay nắm lấy vai cậu, giúp cậu ngồi dậy.
“Đây là chỗ nào?” Lận Châu nhìn xung quanh, rất xa lạ.
“Chỗ bán em đi.” Phó Minh Thâm nói giỡn, lại khom người xuống, từ ghế trước xách lên một cái hộp: “Trước ăn chút gì đó, đợi lát nữa dẫn em xem một thứ rất vui.”
“Ồ….”
Lận Châu xác thực rất đói, liền trước ăn đồ ăn, bây giờ lượng cơm của cậu không nhỏ, những đồ ăn Phó Minh Thâm chuẩn bị bao gồm đồ ăn và điểm tâm sau bữa cơm, toàn bộ đều bị cậu lấp vào bụng.
Sau khi ăn no, cậu hỏi Phó Minh Thâm: “Cho nên, anh muốn cho em xem cái gì?”
“Đi, xuống xe.”
Hai người xuống xe, Lận Châu lúc này mới phát hiện, vị trí của họ là ở vùng ngoại ô.
Chỗ họ ở vừa vặn chỉ có một ngọn đèn đường, nhưng cũng chỉ có thể chiếu đến một tấc vuông đất, cũng không biết Phó Minh Thâm dẫn cậu đến chỗ này làm gì.
Nên không phải chuyện rất kích thích gì chứ, dù sao Phó tổng cũng sợ ma.
Lận Châu nghĩ như vậy, mong chờ nhìn Phó Minh Thâm, xem trong hồ lô của anh rốt cuộc bán thuốc gì.
Phó Minh Thâm dùng điện thoại gửi ra tin nhắn gì đó, tiếp đó đi qua, ôm lấy eo cậu, ôm cậu vào trong lòng, sến súa hôn lên gò má cậu.
“….” Đệch, người này sẽ không phải là do lần trước ăn cơm dã ngoại, còn muốn lại đến một lần nữa chứ.
Nhưng xung quanh đây trống trải, hơn nữa cũng không phải hoàn toàn không có dân cư, Lận Châu đang muốn đẩy ranh ra, bỗng nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng ‘bùm’.
Là pháo hoa.
Lận Châu kinh ngạc vui vẻ từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong bầu trời đêm trong veo, một chùm pháo hoa rực rỡ chói lọi.
Tiếp đó là chùm thứ hai thứ ba.
Vô số pháo hoa xinh đẹp bùng nổ ở trong bầu trời đêm, cảnh tượng thậm chí so với tiết mục bắn pháo hoa trong đêm xuân còn đẹp hơn.
Pháo hoa bắn đủ mười lăm phút, mới ngừng lại.
“Đẹp không?” Phó Minh Thâm hôn lên đỉnh đầu cậu, hỏi.
“Ừm.” Lận Châu xoay đầu nhìn anh, mắt sáng lấp lánh: “Anh chuẩn bị lúc nào?”
Nhìn cái này không giống là bỗng nhiên nghĩ ra.
Quả nhiên, Phó Minh Thâm nói: “Chuẩn bị mấy ngày rồi, thiếu chút nữa cho rằng hôm nay phải xem không được nữa, không ngờ đến vẫn là đuổi kịp.”
“Sao anh bỗng nhiên chuẩn bị cái này?” Lận Châu tò hỏi mỏi.
Thực ra Phó Minh Thâm không tính là người có bao nhiêu lãng mạn, cho nên thấy anh dẫn mình đi xem pháo hoa, cậu còn rất kinh ngạc vui vẻ.
Phó Minh Thâm ở trên eo cậu nhéo nhẹ một cái: “Em quên hôm nay là ngày gì rồi?”
Ngày gì? Sinh nhật Phó Minh Thâm? Còn chưa đến, họ quen nhau một năm? Còn chưa đến, sinh nhật mẹ tổ quốc? Qua rồi.
Phó Minh Thâm thấy cậu nét mặt mù tịt, nhéo nhéo mũi cậu nói: “Ngày 11 tháng 11.”
Ồ, hai cái 11 à.
Cái này không phải lễ độc thân sao.
Phó Minh Thâm còn rất biết chọn ngày để chơi lãng mạn.
Vào lúc cậu nghĩ như vậy, Phó Minh Thâm bỗng nhiên buông cậu ra, giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Châu Châu.”
“Hửm?” Lận Châu xoay người nhìn anh, lại thấy Phó Minh Thâm cũng không biết từ chỗ nào lấy ra một bó hoa hồng, trên hoa hồng có có một hộp nhẫn được mở ra, trong hộp là hai chiếc nhẫn.
Phó Minh Thâm cầm hoa hồng, quỳ xuống một chân.
“Châu Châu, cùng anh kết hôn nhé.”
Lần cầu hôn này đến quá bất ngờ, Phó Minh Thâm che giấu quá kĩ, cậu hoàn toàn không nhận ra.
Cho nên khoảng khắc này, trong đầu cậu đều là bối rối.
“Em…” Cậu há há miệng, cũng không biết dây thần kinh nào bị lỗi, nói: “Nhưng sổ hộ khẩu của em ở chỗ mẹ em.”
Mẹ cậu tạm thời không thể nào đồng ý họ ở bên nhau, cho nên kết hôn gì đó, đoán chừng trong thời gian ngắn cũng không cần nghĩ nữa.
Phó Minh Thâm cũng sững sờ, tiếp đó cười nói: “Không có chuyện gì, có thể nhờ bác trai giúp trộm đi.”
Lận Châu: “….”
Trộm cái từ này dùng đến rất vi diệu.
Trương Tung nghe đoán chừng sẽ đánh người.
“Cho nên,” Phó Minh Thâm ánh mắt sáng quắc nhìn cậu: “Đồng ý không?”
Lận Châu giơ tay ra, lại phát hiện tay mình có hơi run rẩy, cậu nhận lấy hoa trong tay Phó Minh Thâm, nhỏ giọng nói: “Được.”
Phó Minh Thâm lộ ra nụ cười vui vẻ, đứng lên, ôm lấy cậu, cho cậu một cái hôn.
“Anh yêu em.” Anh nói: “Vĩnh viễn đều là như vậy.”
NGOẠI TRUYỆN 1
Chuyện sinh đứa nhỏ, tuy bác sĩ luôn nói với Lận Châu, đàn ông đẻ thường và phụ nữ là giống nhau, nhưng Lận Châu trước sau như một không thể nào vượt qua cửa tâm lý này, cuối cùng vẫn là lựa chọn đẻ mổ.
Cái hôm đẻ mổ, Phó Minh Thâm so với Lận Châu còn căng thẳng hơn, thấy cậu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cả người liền bắt đầu căng thẳng bất an, nôn nóng đi tới đi lui.
Dì Lưu ở bên ngoài phòng phẫu thuật đợi chung với Phó Minh Thâm, bà lần đầu tiên thấy Phó Minh Thâm lâu nay thành thục ổn trọng không bình tĩnh như thế, an ủi nói: “Không có việc gì đâu, bác sĩ không phải nói rồi sao, cục cưng rất khỏe mạnh, hơn nữa phẫu thuật đẻ mổ nguy hiểm rất nhỏ, yên tâm đi.”
Phó Minh Thâm tự nhiên cũng biết những cái này, nhưng anh chính là không bình tĩnh nổi.
Nghĩ nghĩ còn có chưa được một tiếng, anh thì làm cha rồi, có thể bình tĩnh sao.
Hơn nữa, cho dù không có nguy hiểm, cũng là động dao ở trên bụng, anh không cách nào không đau lòng Lận Châu gặp phải tội này.
Cuối cùng, trong sự chờ đợi nóng nảy của Phó tổng, cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá ôm đứa nhỏ ra, cười nói: “Chúc mừng, phẫu thuật rất thuận lợi, cục cưng rất khỏe mạnh, là bé trai, nặng 3 kí 2.”
Phó Minh Thâm cũng là lần đầu tiên thấy trẻ mới sinh, nhìn vật nhỏ trong lòng y tá, lập tức có chút sững sờ.
Quá….quá xấu.
Là thật sự xấu, một cục nhăn nhúm đỏ hồng, hoàn toàn nhìn không ra giống ai.
Nhưng, Phó Minh Thâm vẫn là rất kích động, hai tay thả ở bên người có hơi run rẩy, dì Lưu nhắc nhở anh, anh mới đưa tay anh, đi ôm đứa nhỏ.
Anh căn bản không biết ôm đứa nhỏ, còn may y tá thấy nhiều ông cha như họ, không ngại phiền hà nói cho Phó Minh Thâm ôm như thế nào, đợi Phó Minh Thâm ôm đứa nhỏ, trên đầu vậy mà chảy ra từng giọt mồ hôi dày đặc.
Vật nhỏ chỉ là một cục tròn nho nhỏ, ôm ở trên tay rất nhẹ, nhưng Phó Minh Thâm lại như ôm xx, thân thể cứng ngắt, chỉ sợ bản thân dùng lực quá nhiều, làm đau thằng nhóc mặt còn không bằng độ rộng ba ngón tay anh.
Y tá còn phải mang bảo bảo đi tim vắc xin trẻ sơ sinh, Phó Minh Thâm để dì Lưu đi theo, bản thân còn trông giữ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, đợi một cục cưng khác của anh ra ngoài.
Lận Châu còn phải may vết mổ, Phó Minh Thâm đợi hồi lâu, cửa phòng mổ cuối cùng lại lần nữa mở ra, y tá và bác sĩ đẩy giường di động ra ngoài, Lận Châu nằm ở trên giường, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Phó Minh Thâm lập tức đi qua, nắm lấy tay cậu: “Đau không?”
Thuốc tê còn chưa hết, Lận Châu không cảm thấy đau, cậu lắc đầu, buồn bực nói: “Em nhìn thấy rồi, rất xấu á.”
Cậu thực sự buồn rầu, rõ ràng cậu và Phó Minh Thâm đều đẹp trai, sao sinh con trai xấu như vậy.
Lẽ nào là đột biến gen.
Khụ, thực ra phản ứng đầu tiên của Phó tổng cũng là xấu.
Nhưng dù sao đó cũng là con của mình, vẫn là Lận Châu vất vả cực khổ mang thai mười tháng sinh ra, bộ lọc có thể dày 100 mét, nhìn nhiều vài lần thì cảm thấy rất dễ thương.
“Dì Lưu nói đợi qua mấy ngày nữa lớn lên thì đẹp.”
Lận Châu dùng ánh mắt anh không cần lừa em nhìn anh.
Phó Minh Thâm xoa xoa đầu cậu: “Là thật, không lừa em.”
Rất nhanh, y tá ôm đứa nhỏ trở về, Lận Châu lại lần nữa nhìn thấy đứa nhỏ, vẫn là cảm thấy bé xấu, xấu đến mức cậu không đành lòng nhìn lần hai.
Không sai, cậu chính là nhan khống.
Hơn nữa sau khi hết thuốc tê, miệng vết thương co giật từng cơn đau rất khó chịu, còn may cậu không cần đút sữa, so với mẹ mới sinh lại nhẹ nhàng hơn nhiều, cậu nhìn đứa nhỏ một lát, chống đỡ không được liền ngủ mất.
Cha Phó mẹ Phó cũng vẫn luôn quan tâm tình hình bên này, nghe nói đã sinh cháu trai mập mạp vô cùng vui vẻ, lập tức gọi video call đến muốn xem.
Phòng bệnh Lận Châu ở là kiểu phòng đơn, những người có tiền đáng chết này cực kì biết hưởng thụ, cho nên đóng cửa phòng lại, gọi điện thoại cũng không sợ ồn tỉnh bệnh nhân đang nghỉ ngơi.
Phó Minh Thâm nhận video, liền nghe thấy thanh âm hưng phấn của mẹ Phó: “Cháu trai nhỏ của mẹ đâu, nhanh cho mẹ xem xem!”
“….” Phó Minh Thâm điều chỉnh camera đến phía sau cho bà nhìn.
Dì Lưu đang đút sữa cho cục cưng, vật nhỏ ngậm núm vú cao su, rõ ràng mắt đều chưa mở ra, lại ngậm núm vú cao su đến vui vẻ.
Phó Minh Thâm đưa camera đối diện với vật nhỏ, ánh mắt đầu tiên mẹ Phó nhìn thấy bé, cả người đều sắp bị dễ thương chết rồi, che ngực nói: “A a a a, cháu trai nhỏ của bà sao dễ thương như vậy chứ!”
Phó Minh Thâm: “….”
Bộ lọc này còn dày hơn anh.
“Cho anh xem xem.” Cha Phó sáp đến, cũng là nét mặt hiền từ nhìn chằm chằm cháu trai mình, bình luận: “So với lúc Phó Minh Thâm ra đời còn đẹp hơn.”
Phó tổng: “….”
Phó tổng cảm thấy, cha anh nhất định là đang vu khống anh.
Mẹ Phó cũng phụ họa: “Đúng, Phó Minh Thâm lúc vừa ra đời thật sự quá xấu, lúc y tá bế cho em, em bị dọa đến thiếu chút nữa run tay, trực tiếp ném đi.”
Phó Minh Thâm: “….”
Đây thật sự là mẹ ruột.
“Anh còn đặt biệt đi hỏi y tá, phải hay không bế nhầm rồi.” Cha Phó lại bổ thêm một dao.
Dì Lưu nhịn cười nhịn đến bình sữa đều cầm không vững.
Phó Minh Thâm nghe đến mặt không cảm xúc: “Đã nhìn thấy rồi, con tắt máy.”
“Đừng tắt đừng tắt, chúng ta không nói nữa còn không được sao.” Mẹ Phó vội vàng ngăn cản, lại oán giận: “Con cái người này sao còn nhạy cảm vậy chứ.”
Phó Minh Thâm không muốn cùng người mẹ ruột giống như mẹ kế này của anh nói chuyện.
Mẹ Phó sợ con trai bà thật sự tắt video call, không dám nói chuyện lúc anh ra đời, bà ôm trái tim thiếu nữ nhìn vật nhỏ uống sữa, nhìn bộ dáng quả thực hận không thể xuyên qua màn hình điện thoại trực tiếp hôn hôn ôm ôm cháu trai nhỏ của bà.
Qua một lát, Phó Minh Thâm cảm thấy bả chắc cũng xem đủ rồi, nói: “Được rồi, về rồi lại xem tiếp, con tắt đây.”
“Đợi đã.” Mẹ Phó còn chưa xem đủ, nghĩ rồi nghĩ: “Ông ngoại con chắc ngủ trưa dậy rồi, con cho ông ấy xem một cái rồi lại tắt.”
Nói xong, bà dặn dò với người giúp việc Philippines một câu, bảo bà ta đi xem thử ngài Phó tỉnh chưa.
Người giúp việc Philippines trả lời xong liền đi, Phó Minh Thâm chỉ đành nhịn xuống tính tình, cầm điện thoại cho mẹ anh xem cháu trai nhỏ của bà.
Vật nhỏ lúc này đã uống no sữa, bẹp bẹp môi nhỏ hai cái, liền ngủ mất.
Hai cái móng vuốt non mềm nắm lại, giơ ở hai bên, dễ thương đến mức khiến người nhịn không được muốn nhéo nhéo ôm ôm, đối với mẹ Phó lại là một trận bạo kích, thật sự thật sự quá dễ thương rồi.
Lúc này, người giúp việc Philippines về đến, nói với bà ngài Phó đã thức dậy rồi, mẹ Phó liền cầm điện thoại lên, đi đến phòng của cha bà.
Ngài Phó cũng mới hơn 70 tuổi, do duyên cớ bị bệnh lâu, cả người đều rất ốm yếu, trán ông và Phó Minh Thâm rất giống, hơn nữa tính cách cũng rất ít cười, gương mặt cứng ngắc rất có thể dọa người, khó trách mẹ Phó lúc trẻ sợ ông.
Sau khi ông bị trúng gió, dù cho vẫn luôn ở nước ngoài hưởng thụ đội ngũ bác sĩ điều trị kiêm điều dưỡng tốt nhất, suy cho cùng tuổi đã lớn, bây giờ chỉ có thể ngồi trên xe lăn, thân thể tê liệt một nửa, chỉ có một tay còn có thể động đậy.
“Cha, Châu Châu sinh cho ngài một đứa chắt trai, ngài xem.” Mẹ Phó sáp đến, đưa điện thoại cho ông xe.
Con ngươi ngài Phó vốn tịnh lặng như nước giờ như mặt nước nổi sóng, tuy ông đã già, nhưng thị lực còn rất tốt, lúc này cánh tay còn có thể động lẩy bẩy giơ lên, nhận lấy điện thoại trong tay mẹ Phó, sáp đến gần xem.
Nhìn thấy chắt trai ngủ đến mặt mày thơm ngon, trên gương mặt phủ đầy nếp nhăn của ngài Phó lộ ra nụ cười, giọng nói không nhỏ nói: “Ược, ược dóng bo bo xúc nhỏ.”
Phó Minh Thâm rất dễ dàng nhận rõ ông nói là được được, giống cha nó lúc nhỏ.
Cái này quá đáng rồi.
Rõ ràng mấy năm đầu anh ra đời ông ngoại rõ ràng đều không có mặt!
Nhưng, nhìn thấy tinh thần ông ngoại ổn, trong lòng Phó Minh Thâm vẫn là rất vui vẻ.
Anh mở miệng nói: “Ông ngoại, người lúc nào về, ôm chắt trai của người.”
“Ây dờ.” Ngài Phó nghĩ, bỗng nhiên nó: “Xa i zờ ở ề, ờ ôm ắt ai, a zề a ăm ắt zai.”
Câu này tương đối khó nhận ra, nhưng Phó Minh Thâm vẫn là nghe ra ý của ông là bây giờ về, cho rằng ông ngoại anh chỉ là đang nói giỡn, trước nay ông cũng từng nói như vậy, nhưng bác sĩ bên đó cùng ông nói kiên trì điều trị, còn có thể khôi phục đến tốt hơn, lại cắn răng tiếp tục kiên trì.
Ông cụ mạnh mẽ một đời, không ngờ già rồi ngay cả nói chuyện đều mơ hồ không rõ.
Nhưng lúc này, ông cụ giống đã hạ quyết tâm, kiên trì phải trở về, ngay cả Phó Minh Thâm nói đợi Lận Châu qua tháng mang đứa nhỏ theo đi thăm ông cũng không có tác dụng.
Cha Phó mẹ Phó không có cách nào, liền sắp xếp thủ tục về nước cho ông.
Thực ra họ cũng muốn gặp cháu trai của họ.
Nhưng ông cụ về nước không có thuận tiện như vậy, quá trình điều trị này còn có hai mươi mấy ngày nữa mới kết thúc, như vậy thì, đoán chừng phải đợi trước lúc đầy tháng mới có thể về được.
Mà Lận Châu ở bệnh viện một tuần thì xuất viện, cậu còn trẻ, thân thể hồi phục rất nhanh.
Sau khi cục cưng nhỏ trải qua một tuần, cuối cùng cũng trắng hơn một chút, tuy còn có khoảng cách chênh lệch với cục tuyết trong tưởng tượng, nhưng chung quy không khó xem nữa.
Hơn nữa, sau khi bảo bảo mở mắt, cặp mắt vừa to vừa tròn, ngập nước đừng nói có bao nhiêu đáng yêu, Lận Châu tràn ra tình cha đến trễ, cuối cùng cảm thấy thằng nhóc này thuận mắt hơn.
Vú nuôi sớm đã mời xong, lại có dì Lưu giúp đỡ chăm sóc, căn bản không cần Lận Châu và Phó Minh Thâm nhọc lòng, ngày tháng của người ta đều là nửa đêm mỗi ngày bị đứa nhỏ ồn đến không thể ngủ ngon, nửa đêm còn phải bò dạy đút sữa đổi tã, Lận Châu chính là mỗi đêm đều thoải mái, Phó tổng cấm dục hơn nửa năm, bây giờ nhìn chung vật nhỏ trở ngại kia không còn nữa, anh mỗi đêm đều bắt đầu không thành thực.
Nếu không phải bác sĩ dặn dò phải qua một tháng, đợi vết thương và tử cung của Lận Châu hoàn toàn khôi phục xong, mới có thể làm chuyện kia, anh đoán chừng sớm làm Lận Châu.
Ngày này, Phó Minh Thâm lại lần nữa không thành thực, trêu Lận Châu ra lửa, Lận Châu tựa trong lòng anh, thở dốc, dùng chân đạp anh: “Anh không thể kiềm chế chút à.”
Hại cậu cũng khó chịu theo.
Hơn nữa cũng không biết phải hay chăng nguyên cớ cậu làm xong sinh sản, chỗ đằng sau kia lúc này bị Phó Minh Thâm trêu chọc liền rất khó chịu, luôn cảm thấy có chất dịch tràn ra, khiến cậu rất khó nhịn.
Khó trách rất nhiều 1 có thể làm 0, nhưng hiếm khi có 0 có thể làm 1, bởi vì sau khi trải qua mùi vị kia, sẽ ghiền.
Phó Minh Thâm hôn tóc mai cậu, khàn giọng nói: “Ngoan, anh nhanh một chút.”
Lận Châu im lặng trợn trắng mắt, nhanh một chút của Phó tổng và nhanh một chút của người khác đó không phải một cấp bậc.
Nhưng đã đến bước này, Lận Châu nhắm mắt, hưởng thụ sự phục vụ của Phó Minh Thâm.
Phó Minh Thâm lại nhướng người từ tủ đầu giường lấy thứ gì đó xé ra, nhét vào trong tay Lận Châu, Lận Châu nhìn thứ đồ chơi kia, nhướng mày: “Làm gì?”
“Giúp anh mang lên.” Phó Minh Thâm nói: “Trước thích ứng một chút, sau này đều dùng, không muốn lại cấm dục một năm nữa.”
Lận Châu: “….”
Cái này chính là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng sao?
Lận Châu cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lại rất tán thành cách nghĩ này của Phó Minh Thâm, cậu cũng không muốn lại sinh đứa nữa.
Quá mệt.
Đặc biệt là mấy tháng cuối, động đậy không tiện, thân thể sưng vù, mỗi ngày đều đau eo nhức lưng, ngồi cũng không thoải mái, đứng cũng khó chịu, cậu lại không muốn sinh đứa thứ hai.
Lận Châu xoay người, vén chăn ra, tuy không phải lần đầu tiên nhìn, nhưng Lận Châu vẫn là nhịn không được mặt đỏ tía tai.
Hai người đều là lần đầu tiên dùng thứ này, cậu làm rất lâu, mới giúp Phó Minh Thâm đeo lên, sớm nhịn không nổi nữa, phủ chăn lên đè cậu xuống, trải qua một đêm không hoàn mỹ nhưng tuyệt vời.
Chớp mắt, vật nhỏ sắp đầy tháng.
Phó Minh Thâm và Lận Châu bàn bạc một phen, không che giấu sự thật họ có đứa với bên ngoài, bởi vì đứa nhỏ khẳng định là giấu không được, so với bị người lấy ra ở sau lưng thảo luận đến thảo luận đi, không bằng hào phóng thừa nhận sự thật có đứa nhỏ, dù sao họ tra không được ‘mẹ đẻ’ sinh ra đứa nhỏ thực ra là Lận Châu, để cho họ đoán thì được rồi.
Hơn nữa, từ sau khi Phó Minh Thâm tuyên bố với bên ngoài Lận Châu là bạn đời của anh, suy nghĩ lệch lạc của người Phó gia vẫn luôn chưa từng ngừng lại, trăm phương ngàn kế nhét đứa nhỏ cho họ, như vậy sau này, cũng có thể khiến cho những người kia giảm bớt sức lực.
Cha Phó mẹ Phó cũng đồng ý với quyết định của Phó Minh Thâm, họ đưa ông cụ Phó trở về, vừa vặn kịp tham gia tiệc đầy tháng.
Tiệc đầy tháng là dùng hình thức tiệc rượu tổ chức, Phó Minh Thâm mời người Phó gia, người Kỷ gia và bạn bè thân thiết của anh, tuy đều chỉ mời thân thiết nhất, nhưng cộng lại cũng đủ ba mươi mấy bàn, rất sôi nổi.
Sau khi mọi người nghe nói Phó Minh Thâm tuyên bố người yêu mình là đàn ông, mấy tháng ngắn ngủi vậy mà làm ra đứa nhỏ, còn là con ruột, đều kinh ngạc không thôi, chỉ cần Phó Minh Thâm gửi thiếp mời, toàn bộ có rảnh hay không rảnh, đều muốn xem thử con trai anh rốt cuộc là cái gì.
Vật nhỏ bị mọi người tò mò đã hoàn toàn nảy nở, nhóc thừa hưởng gen xuất sắc của hai cha, bé sinh ra không thể nào sẽ kém hơn, sau khi này nở bé giống như một cục gạo nếp, vừa trắng vừa đáng yêu, Lận Châu mỗi lần nhìn thấy bé, đều nhịn không được muốn bế bế thơm thơm bé.
Nhưng bây giờ cậu căn bản bế không được, hai hôm trước mẹ Phó từ nước ngoài trở về, hận không thể 24 tiếng ôm cháu trai nhỏ của mình, ông cụ Phó cũng rất thích bé, lần đầu tiên gặp mặt còn nhét cho Lận Châu một bao lì xì to, làm đến mức khiến Lận Châu có hơi xấu hổ.
Đầy tháng hôm nay, như thường lệ buổi sáng những người thân thiết nhất kia đến xem đứa nhỏ trước, đến trưa dời bước đến khách sạn ăn tiệc.
Phần lớn đến thăm đứa nhỏ là gia quyến nữ, chen ở trong phòng của mẹ Phó trò chuyện nhìn bảo bảo, người cha ruột là Lận Châu vừa xuất hiện thì sẽ gặp phải các loại ánh mắt đồng tình, làm đến mức khiến cậu dở khóc dở cười, dứt khoát ngồi ở trong sân tắm nắng.
Bây giờ đang là ngày đông, ánh mặt trời ấm áp khiến người vô cùng thoải mái.
Lận Châu được tắm đến mơ màng muốn ngủ, giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ, cậu nghe thấy tiếng động có người đi đến.
Cậu mở mắt ra, híp mắt nhìn về phía người đến, lại phát hiện là một nam sinh xa lạ trẻ tuổi đẹp trai.
Cậu ngáp một cái, ngồi dậy, hỏi: “Xin hỏi cậu là?”
Chỗ này thuộc về vườn sau Phó gia, vốn nó đã khá bí mật, khách bình thường sẽ không dời bước đến chỗ này.
Cậu trai quan sát đánh giá cậu một phen, tiếp đó kiêu căng hất hàm: “Anh chính là Lận Châu?”
“Ừm, là tôi.”
“Cũng không thế nào cả, ngoại trừ đẹp một chút, không hề có gì đặc biệt.” Cậu trai hừ khẽ một tiếng, trong giọng điệu mang theo xem thường.
Lận Châu cau mày, đây là ai vậy.
Liền nghe thấy cậu trai nói: “Cũng không biết anh Phó xem trọng anh cái gì.”
Lận Châu: “….”
Giọng điệu chua chua này, sao giống như lúc Phó tổng ăn giấm vậy nhỉ.
Cộng thêm giọng điệu không tính thân thiện của đối phương, Lận Châu gần như có thể khẳng định, đây là người mến mộ Phó Minh Thâm.
Thực ra người mến mộ Phó Minh Thâm không ít, dù sao Lận Châu cũng biết một vài người, nhưng cậu luôn xử lý rất tốt, ngoại trừ ở tiệc sinh nhật lần trước của cậu gặp được vị Tần tiểu thư kia, Lận Châu chưa từng gặp được người nào đến trước mặt cậu chán ghét cậu.
Sao bỗng nhiên xuất hiện một cái, còn là nam, Lận Châu còn rất hiếm lạ.
Cậu thấy hưng phấn, thu lại nét mặt lười biếng, ngồi thẳng người, cố ý thở dài nói: “Tôi cũng không biết, có thể anh Phó của cậu anh ấy thích loại đàn ông vô vị bình thường giống như tôi đi.”
Cậu trai: “….”
Cậu trai bị nghẹn một lát, nét mặt lập tức trở nên khó coi.
Tiếp đó, cậu ta lại lộ ra nét mặt châm chọc, nói: “Đắc ý cái gì, anh có được anh ấy có tác dụng gì, anh ấy còn không phải vì đời sau, cùng người phụ nữ khác sinh con, ha ha, khó trách một mình trốn ở chỗ này tắm nắng, trong lòng không thoải mái, còn phải ở trước mặt người khác giả vờ rộng lượng, làm ra bộ dáng không để ý, thực ra trong lòng sớm sắp ói máu rồi.”
Lận Châu: “….”
Lận Châu không hề tức giận, thậm chí muốn cười.
NGOẠI TRUYỆN 2
Đối phương thấy Lận Châu không nói chuyện, cho rằng nói trúng chỗ đau của cậu.
Hắn thừa thắng xông lên: “Hơn nữa, anh ấy lựa chọn sinh đứa nhỏ, mà không phải cùng anh kết hôn trước, là bởi vì anh ấy muốn chuyển tài sản dưới tên mình cho đứa nhỏ của anh ấy, như vậy sau khi anh ấy kết hôn với anh, anh chỉ là nở mày nở mặt ở bên ngoài, thực ra trên bản chất vẫn là kẻ nghèo hèn.”
Lận Châu cảm thấy đường về não của anh em này còn rất thú vị, rất muốn hỏi người anh em này, cậu không suy xét đến việc đi viết tiểu thuyết sao?
Tình tiết này, không thua kém gì bá đạo tổng tài yêu tôi?
Lận Châu đợi hắn nói xong, sướng rồi, mới chậm rãi mở miệng, nói: “Cậu sao biết, đó là con ruột của Phó Minh Thâm, mà không phải con ruột của tôi?”
Cậu trai: “???”
“Không thể nào!” Cậu trai lập tức phủ nhận;
Hắn vừa rồi nhìn thấy, cha Phó mẹ Phó thậm chí ông cụ Phó, cực kì thích đứa nhỏ kia, đặc biệt là mẹ Phó, đều tự mình thay tã cho cục cưng, rửa mông gì đó cho bé, chẳng hề ngại dơ.
Nếu không phải con ruột của Phó Minh Thâm, mà là con ruột của Lận Châu, còn là cùng người phụ nữ khác sinh, họ sao có thể lòng không có bất cứ khúc mắc gì?
“Anh ít lừa tôi?”
“Tôi lừa cậu làm gì, cậu không tỉ mỉ nhìn đứa nhỏ sao, mắt, miệng, không thể nói rất giống tôi, chỉ có thể nói y sì đúc.”
“….”
Hắn xác thực chỉ là nhìn lướt qua, bởi vì vừa nghĩ đến đó là đứa nhỏ của Phó Minh Thâm, bất kể anh là cùng người phụ nữ nào sinh, đều khiến sinh lý của hắn không khó chịu.
Bây giờ Lận Châu nói với hắn, đó không phải con ruột của Phó Minh Thâm.
Nhưng hắn không có bởi vậy mà dễ chịu, trái lại càng khó chịu hơn.
Vừa nghĩ đến Lận Châu cùng người phụ nữ khác sinh đứa nhỏ, Phó Minh Thâm chẳng những không để ý, còn cùng người nhà coi đứa nhỏ kia thành con ruột, thậm chí còn dùng danh nghĩa Phó thị, làm tiệc đầy tháng cho đứa nhỏ, cái này phải có bao nhiêu yêu Lận Châu, mới có thể bao dung đến vậy.
Cậu trai mất hồn mất vía rời đi.
Lận Châu thiếu chút nữa cười chết, đến trước mắt cậu tự tìm phiền phức, hứ!
Phó gia bao cả khách sạn, dùng để làm tiệc đầy tháng, trong đại sảnh khách sạn đặt một tấm hình bảo bảo từ lúc sinh ra đến mỗi ngày trong 30 ngày này, giống như hành lang trưởng thành, ghi chép lại cục cưng từ vịt con xấu xí dúm dó biến hóa thành cục tuyết xinh đẹp, quả thực giống như ma thuật, khách nhìn thấy không khỏi bày tỏ thần kì.
Tấm hình cuối cùng là một nha ba người, Lận Châu ôm đứa nhỏ, Phó Minh Thâm ôm Lận Châu, giá trị nhan sắc của một nhà ba người này cực cao, tấm hình này so với hình nghệ thuật của minh tinh còn muốn đẹp hơn, quả thực là quá bổ mắt.
Nhưng, các khách mời phát hiện, họ đều lặng lẽ cho rằng đứa nhỏ này là Phó Minh Thâm cùng người phụ nữ khác sinh, nhưng đứa nhỏ này không giống Phó Minh Thâm, trái lại càng giống Lận Châu hơn?
Đặc biệt là trên tấm hình một nhà ba người này, rất là rõ ràng, vừa nhìn qua, tuyệt đối là con ruột của Lận Châu không cần nghi ngờ.
Vốn mọi người còn đang đồng cảm với Lận Châu, tìm một bạn trai hào môn, còn chưa kết hôn, trước đã bức ép cậu làm ‘mẹ kế’.
Chỉ có thể nói, hào môn không dễ gả.
Nhưng bây giờ xem ra, là mẹ kế hay là cha kế, thật sự không dễ nói.
Dựa theo lễ nghi, Phó Minh Thâm và Lận Châu phải ở cửa tiếp đãi khách, nhận lì xì.
Châu Ý thích chỗ sôi nổi đã đến sớm nhất, y hôm nay vẫn mặc đồ nữ trang điểm rất xinh đẹp diễm lệ, đến chỗ thang máy, nhân viên dẫn đường mặt đều đỏ lên, đều không dám nhìn thẳng y.
Y là bạn tốt của Lận Châu, tuy coi Phó Minh Thâm là nam thần, nhưng đối với hành vi anh chưa kết hôn với Lận Châu, mà đã làm ra đứa nhỏ rất là giận, cho dù là nam thần cũng không thể tha thứ.
Y hùng hổ muốn đến giúp Lận Châu chống lưng lấy lại thể diện, kết quả nhìn thấy tấm hình một nhà ba người kia, im lặng.
“Cậu sao vậy?” Phó Minh Thâm và Lận Châu đứng ở bênh cạnh tấm hình kia đón khách, nhìn thấy y đứng ngây ngốc ở chỗ đó, Lận Châu hỏi.
“Đệch…” Châu Ý muốn bùng nổ, nhưng thấy Phó Minh Thâm ở chỗ không xa, lại nuốt xuống, y cười gượng: “Không, tớ cảm thấy, cả nhà các cậu hạnh phúc, hình thật sự đẹp.”
Nói xong, y lại liều mạng ném cho Lận Châu ánh mắt ra hiệu, Lận Châu không rõ cho nên, đi qua.
“Có chuyện gì sao?” Cậu hỏi.
“Đệch, chị em cậu trâu bò, vậy mà sinh đứa nhỏ để nam thân tớ nuôi cho cậu, còn để cho anh ta thừa nhận là đứa nhỏ của Phó gia, được hưởng quyền thừa kế, cậu như thế nào làm được?”
Lận Châu: “…”
Lời nói ý nghĩa sâu sắc của này của Châu Ý, ai ya, bị người ta thương tiếc đồng cảm cả buổi sáng, ngày cậu trở mình cuối cùng đến rồi.
Cậu ho một tiếng, nói: “Cái này gọi là phương pháp dạy chồng hiểu không.”
Châu Ý mắt lấp lánh nhìn Lận Châu, quỳ lễ nói: “Phương pháp dạy chồng thế nào, tớ cảm thấy cấp bậc này của cậu ít nhất là cấp bậc vương giả, nhanh chia sẻ cho chị em, tớ muốn đi tạo phúc càng nhiều hơn cho các chị em muốn gả vào hào môn.”
“Câu.” Lận Châu nói luyên thuyên: “Không cần biểu hiện quá mức chủ động, phải lòng thì muốn mà miệng thì từ chối, chậm rãi vạch kế hoạch, lúc thích hợp cho một chút ngon ngọt.”
“Ồ ồ ồ, còn nữa không còn nữa không?”
“Còn có chính là…”
Xong rồi, biên không ra được nữa.
Cậu và Phó Minh Thâm bên nhau, cơ bản đều là Phó Minh Thâm chủ động, cậu chỗ nào có thủ đoạn gì chứ.
Lận Châu gãi gãi má, nói: “Chỉ những cái này thôi.”
Không thể dẫn người ta đi sang con đường lệch lạc.
Châu Ý thở dài, vỗ vỗ bả vai Lận Châu: “Chị em, cái này của cậu không gọi là có phương pháp dạy chồng, cái này của cậu gọi là được cưng chiều mà kiêu ngạo.”
Lận Châu: “…”
Không thể để cậu giả vờ trâu bò một chút sao?
Đám bạn cùng phòng đại học Lận Châu cũng đều đến rồi, họ nghe nói Phó Minh Thâm có con, thiếu chút nữa tức chết.
Đặc biệt là Tào Tuấn Duật, cho rằng nhóc con nhà hắn bị uất ức, hôm nay phải đến đòi công bằng cho cậu.
Sau đó họ nhìn thấy tấm hình kia, sắc mặt trở nên rất phức tạp.
Nhưng hắn không dám ở trước mặt Phó Minh Thâm châm chọc cái gì, sau khi vào đến ở nhóm kí túc xá điên cuồng @ Lận Châu.
Tào Tuấn Duật: @ Lận Châu, đệch, nhóc con, tớ vốn còn nói cậu và Phó Minh Thâm ở bên nhau chịu uất ức rồi, bây giờ xem ra là cậu khiến anh ta chịu uất ức rồi.
Lận Châu: ….
Tào Tuấn Duật: Trong lòng ba rất là mừng vui thanh thản, cháu trai ngoan của tớ, ba ba như thế nào không nhìn thấy.
Lận Châu: Ồ, cháu trai ngoan của cậu ở chỗ cha mẹ Phó Minh Thâm, tớ dẫn cậu đi nhìn?
Tào Tuấn Duật: ….
Tào Tuấn Duật: Không không, ha ha ha.
Nói giỡn, Phó Minh Thâm đã đáng sợ như vậy, cha mẹ anh há không phải càng khủng bốn hơn, hắn mới không cần tìm tội cho mình.
Vương Văn Viễn Trần Nghệ: Đệch!
So với Lận Châu, Phó Minh Thâm càng thảm hơn nhiều.
Những người bạn này của cậu đều cảm thấy anh làm ra chuyện quá mức khiến người kinh hãi, tình yêu và người thừa kế hai thứ đều có được, kết quả nhìn thấy tấm hình kia, đều im lặng.
Tạ Khải một trong những anh em của anh đi đến, đưa lì xì cho Lận Châu, vỗ bả vai Phó Minh Thâm: “Anh em, phải kiên cường.”
Phó Minh Thâm: “….”
Lận Châu thiếu chút nữa cười chết.
Sau đó là Hàn Đông Vũ trợ lý của anh, sau khi hắn nhìn thấy tấm hình kia cũng ngây ngốc.
Nhưng hắn không dám giống như Tạ Khải bảo sếp phải kiên cường, ngược lại sợ biết được bí mật của sếp bị diệt khẩu, sau khi cho xong lì xì gần như kẹp đuôi đi vào.
Còn có cháu trai của Phó Minh Thâm, là bạn trai cũ của Lận Châu Kỷ Lâm, gã và cha mẹ gã cùng nhau đến, Kỷ Minh Sâm nhìn thấy tấm hình, nấm đấm thả lỏng rồi lại siết chặt, siết chặt lại thả lỏng.
Nhưng ông lại không có lập trường nói Phó Minh Thâm, chỉ có thể dùng nét mặt hận không thể mài sắt thành thép nhìn Phó Minh Thâm.
Trái lại với ông, phản ứng của Kỷ Lâm thẳng thắn hơn nhiều, từ sau khi gã nghe những lời chú nhỏ gã nói kia, thì biết anh còn thích Lận Châu nhiều hơn so với trong tưởng tượng của gã, nhưng cũng không ngờ đến anh thích cậu đến mức này.
Lúc này, gã trái lại có chút may mắn, lúc đầu không có cưỡng ép Lận Châu lên giường với gã.
Bằng không sợ là… Kỷ Lâm rùng mình một cái.
Lận Châu nhìn người Kỷ gia nét mặt kì dị đi vào, đằng sau tạm thời không có khách đến, sáp đến bên tai Phó Minh Thâm, nói: “Bí mật động trời của hào môn, gia chủ Phó gia vậy mà nuôi con của người khác, là nhân tính vặn vẹo hay là không còn đạo đức, để chúng ta phỏng vấn đương sự một chút, Phó tổng, xin hỏi ngài bây giờ tâm tình như thế nào?”
Phó Minh Thâm nhìn nét mặt chỉ sợ thiên hạ không loạn của cậu, buồn cười nói: “Tâm tình rất tốt.”
Lận Châu cố ý chế giễu anh: “Ở trước mặt em không cần giả vờ kiên cường.”
“Không phải giả vờ kiên cường.” Phó Minh Thâm sờ đầu cậu: “Bằng không thừa nhận những cái này chính là em.”
Thực ra cũng chỉ người thân thiết hoặc bạn bè Phó Minh Thâm dám đùa giỡn với anh, người khác kinh ngạc thì kinh ngạc, ở trước mặt Phó Minh Thâm biểu hiện vẫn là rất quy củ.
Về phần họ ở sau lưng nói cái gì, Phó Minh Thâm không để ý.
Nhưng Phó Minh Thâm cũng không bằng lòng Lận Châu thừa nhận những cái này, cho nên bây giờ như thế rất tốt.
Lận Châu nghe thấy lời giải thích vượt qua bất kì lời ngon ngọt nào, vui vẻ hôn một cái lên mặt Phó Minh Thâm, nói: “Anh thật tốt.”
Phó Minh Thâm đưa tay ôm lấy cậu.
Đúng vào lúc này, cậu trai sáng nay ở trước mặt Lận Châu diễu võ dương oai đi vào, nhìn thấy một màn này, mặt lập tức xanh lại, thiếu chút nữa xoay người rời đi.
Nhưng hắn nhịn xuống, đi qua, đưa lì xì trong tay cho Phó Minh Thâm, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Chúc mừng anh Phó.”
Vừa rồi lúc Phó Minh Thâm nói chuyện với Lận Châu, trên mặt còn có nụ cười dịu dàng, nhìn thấy hắn, lại nhanh chóng trở nên lạnh lùng, nhận lấy lì xì đưa cho Lận Châu, lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Cậu trai bởi vị thái độ này của anh hiển nhiên có hơi tổn thương, trong nụ cười của hắn mang theo một chút buồn thương, nói: “Đã lâu không gặp như vậy, anh vẫn cứ lạnh lùng như thế.”
Lận Châu: “….”
Buổi sáng ở trước mặt tôi cậu không phải như thế này!
Hay cho một đóa hoa sen trắng.
Đáng tiếc Phó tổng không thích kiểu này, anh hỏi ngược lại: “Ngày đầu tiên cậu quen tôi?”
Cậu trai: “…”
Lận Châu thiếu chút nữa cười chết.
Không hổ là anh, Phó tổng!
Đợi sau khi cậu trai rời đi, Lận Châu không nhịn được nói: “Thủ đoạn độc ác tàn phá hoa nha Phó tổng.”
“Cậu ta là em trai của một người bạn tốt khác của anh.” Phó Minh Thâm chủ động giải thích với cậu: “Gần đây mới từ nước ngoài trở về, anh cùng cậu ta đã lâu không gặp rồi.”
Lận Châu đương nhiên là tin tưởng Phó Minh Thâm, cũng không cùng anh nói đến chuyện xảy ra ở trong vườn sáng nay với anh.
Dù sao cậu bây giờ mới là bên thắng, không quan tâm người qua đường nói những lời tào lao.
Sau khi đón xong khách, Lận Châu không có chuyện gì nữa, cậu duỗi duỗi cái chân hơi nhức mỏi, đi đến phòng nghỉ ngơi bên cạnh thăm bảo bảo.
Cậu không cần phải đút sữa, bản thân không chăm theo đứa nhỏ, thỉnh thoảng phát ra một chút tình cha sứt sẹo, nhưng cục cưng nhỏ vẫn là thân với cậu nhất, cụ thể chính là biểu hiện bé có lúc cáu giận người khác dỗ thế nào cũng không dỗ được, nhưng Lận Châu vừa ôm thì được rồi, Lận Châu đút sữa cho bé cũng mút đến vô cùng vui sướng, dường như sữa qua tay Lận Châu thơm ngon hơn.
Lận Châu vừa mở cửa phòng nghỉ ngơi ra, thì cảm giác trước mặt bổ đến một luồng sát khí, cậu theo bản năng trốn đi, tiếp đó, chỗ cậu đứng đợi, có một dòng nước tiểu bắn qua—là nước tiểu của con trai cậu bắn qua.
Mẹ Phó và dì Lưu nhìn bé tiểu đều cười ha ha.
“Ái chà, cục cưng nhỏ của bà, con thật giỏi, thiếu chút nữa bắn lên người cha cháu rồi.”
Mẹ Phó cúi đầu hôn trán vật nhỏ, vui vẻ nói, giống như bắn nước tiểu xa là chuyện gì đó rất đáng để kiêu ngạo.
“Vậy mà tiểu xa như vậy.” Lận Châu đi qua, nhìn nhóc con đôi mắt to tròn, khom lưng xuống bắt lấy móng vuốt nhỏ của bé, nói: “Làm dơ thảm khách sạn người ta rồi, thế chấp con ở chỗ này đền cho người ta.”
Nhóc con bây giờ đừng nói nghe hiểu lời câu, thậm chí ngay cả nhận người đều con không biết, nhưng con mắt ngập nước không chớp một cái nhìn Lận Châu, tay nhỏ nắm chặt ngón tay Lận Châu.
Lận Châu sắp bị bé làm cho tan chảy, hận không thể ôm bé lên hôn cho mấy cái.
Nhóc con tiểu xong, mẹ Phó muốn thay quần bỉm cho bé, Lận Châu thấy mẹ Phó thuần thục để cho nhóc con ở trên chân bà mặc vào cho bé, nhịn không được hỏi: “Mẹ, Minh Thâm lúc nhỏ ngài phải hay không cũng là thường xuyên thay quần bỉm cho anh ấy.”
“Không có, nó lúc nhỏ rất quý giá, mẹ nói với con.”
Nói đến lịch sử đen của lúc nhỏ của Phó Minh Thâm, mẹ Phó lập tức tràn đầy hứng thú: “Mặc quần bỉm thì nổi mẩn dị ứng, không chỉ thế, mặc quần cho nó, một ngày đổi mười mấy cái quần, mẹ phải mời nhiều hơn người khác một bảo mẫu để trông nó, người ta còn oán giận mệt với mẹ.”
Lận Châu nghe xong nhịn không được muốn cười, hóa ra Phó tổng lúc nhỏ là đái trong quần.
Còn nói bản thân không có lịch sử đen, lịch sử đen này đều sắp có thể đựng một sọt rồi.
Mẹ Phó thay xong bỉm cho bảo bảo, Lận Châu bế bé lên, vật nhỏ có lẽ biết cha của mình đang bế bé, con mắt ngập nước nhìn chằm chằm Lận Châu, Lận Châu cố ý đưa tay ra chặn tầm mắt bé, bé vẫn là mở mắt nhìn, đáng yêu đến mức khiến người muốn hôn bé.
Lận Châu khom lưng, ở trên gò má cục cưng hôn một cái, nhìn thấy vật nhỏ hé miệng ra cười một cái.
“Ơ, bé cười rồi.” Lận Châu kinh ngạc vui mừng nói.
Cái này còn là cậu lần đầu tiên thấy vật nhỏ cười.
“Thật hay giả, nhỏ như vậy thì biết cười?” Mẹ Phó nhanh chóng sáp qua: “Nào, bảo bảo, cười một cái với bà nội.”
Bảo bối nhỏ lại chỉ là mở mắt nhìn cha bé, không cười.
Mẹ Phó lại lấy ra trống bỏi, ở bên tai bé đung đưa, nhóc con lại không cảm kích bà nội bé, vú nuôi bên cạnh cười nói: “Phải ba bốn tháng mới biết cười, bây giờ cười đều là vô ý thức.”
Vú nuôi nói như vậy, mẹ Phó mới buông trống bỏi xuống, tuy là vô ý thức, Lận Châu vẫn là rất vui vẻ, lần đầu tiên nhóc con cười là cười với cậu, không uổng công cậu mang thai mười tháng sinh thằng nhãi này ra.
Lúc Phó Minh Thâm đi vào, vừa nghe thấy lời của vú nuôi, hỏi: “Ai cười.”
“Con trai anh.” Lận Châu nói: “Bé vừa rồi cười với em, có điều nói là vô ý thức.”
Phó Minh Thâm vừa nghe con trai anh cười, khom lưng bế đứa nhỏ qua, chọc bé.
Nhưng nhóc con rõ ràng không cho người cha này của bé mặt mũi, anh vừa bế qua chưa đến một phút, nhóc con liền mếu miệng, oa oa khóc lên.
Phó Minh Thâm dỗ bé một lát, đứa nhỏ trái lại khóc đến càng hăng, anh chỉ đành trả bé lại lần nữa cho Lận Châu.
Mẹ Phó trừng anh: “Thằng nhãi con nói coi làm cái gì vậy, nhìn con hung dữ như vậy, dọa đến cháu trai nhỏ của mẹ rồi.”
Phó Minh Thâm: “….”
Phó tổng tủi thân, nhưng Phó tổng không thể nói.
Lận Châu bế bảo bảo đứng lên, cậu không quen chăm đứa nhỏ, một tháng qua, miễn cưỡng học được bế đứa nhỏ, nghiệp vụ không thuần thục bằng Phó Minh Thâm.
Nhưng thằng nhóc này chính là thích cậu, không bao lâu thì không khóc nữa.
Cậu vui vẻ liếc nhìn Phó Minh Thâm, trong mắt đầy là khoe khoang.
Phó Minh Thâm: “….”
Anh cảm thấy anh bị cái nhà này bài xích.
Anh buồn bực, cùng là làm cha, sao chênh lệch lại lớn như vậy.
NGOẠI TRUYỆN 3
Tiệc đầy tháng này, vốn người Phó gia là ôm chê cười đến xem Lận Châu, kết quả họ lại cười không nổi.
Đầu tiên là đứa nhỏ giống Lận Châu, nhìn Phó Minh Thâm vì bé không kiêng nể làm tiệc đầy tháng, nhìn cha Phó mẹ Phó yêu thích đứa nhỏ, hoàn toàn là ở trước mặt mọi người nói, cho dù đứa nhỏ này là của Lận Châu, không có bất kì quan hệ huyết thống gì với Phó gia họ, họ vẫn như cũ sẽ đối đãi với đứa nhỏ của cậu như của nhà mình.
Nếu như thái độ này còn không đủ, ông cụ Phó bỗng nhiên xuất hiện ở trên tiệc đầy tháng, thì cho họ một kích chí mạng.
Sau khi ông cụ Phó bị trúng gió, thì đã mờ dần trong tầm mắt mọi người, nhưng mọi người sẽ không quên người đã từng đứng đầu gia tộc nói một không nói hai, đanh thép uy nghiêm, cho dù ông bây giờ ngồi xe lăn, nói chuyện không lưu loát, nhưng không ít người thế hệ đi trước khi nhìn thấy ông, vẫn là sẽ phản xạ có điều kiện tim đập nhanh.
Ông cụ này, lúc đầu thế nhưng có thể bởi vì không đồng ý chuyện con gái mình và Kỷ gia, trực tiếp cùng bà đoạn tuyệt quan hệ, diễn vai hung ác mấy năm không qua lại.
Thế mà, trên tiệc đầy tháng, ông lại vui vẻ hòa nhã với Lận Châu, cũng rất yêu thương với đứa nhỏ, còn đích thân đặt tên cho đứa nhỏ của cậu.
Họ Phó.
Như vậy thì, đồng nghĩa với thừa nhận với mọi người rằng đây là đứa nhỏ của Lận Châu và anh, cùng với tuyên bố thái độ và bảo vệ của họ với Lận Châu.
Vốn những người đợi xem chuyện cười Lận Châu mặt đều đau rát, tiệc đầy tháng còn chưa kết thúc, liền xám xịt rời đi.
Lận Châu trái lại không chú ý những người trong lòng tính toán này, cậu và họ vốn không có giao tiếp, cũng lười để ý họ nghĩ thế nào về cậu, sau khi kết thúc ở cử, cậu cuối cùng lại lấy được tự do, có thể muốn làm gì thì làm nấy.
Thời kì cậu mang thai thì liên lạc với một vài bạn học đại học, dự tính làm một phòng làm việc gia công mỹ thuật, nhận tranh minh họa, vẽ tay, thiết kế bảng vẽ mặt phẳng, ảnh gốc game và phương diện nghiệp vụ khác.
Phó tổng bỏ vốn, cậu làm ông chủ.
Đây là phần sự nghiệp đầu tiên của Lận Châu, cậu làm đến rất hăng hái, gần như đến tình trạng quên ăn quên ngủ.
Phó tổng vốn cho rằng sau khi hết ở cử, anh có thể hằng đêm hát ca, ngày ngày lên bờ.
Kết quả, Lận Châu so với anh còn bận hơn, tăng ca thì thôi được rồi, hiếm khi về sớm, không phải ở với bảo bảo, chính là quấn lấy anh hỏi một vài chuyện phương diện kinh doanh công ty, sự nghiệp của vợ không thể không ủng hộ, anh chỉ đành nhịn xuống xung động lên bờ, nhẫn nại nói cho Lận Châu về quản lý phương diện kinh doanh, đợi nói xong, Lận Châu sớm đã buồn ngủ đến mở mắt không ra, anh chỗ nào còn nỡ giày vò cậu.
Cứ như vậy, Phó tổng cảm thấy mình cũng sắp nhìn thành ninja rùa rồi.
Hôm nay là thứ sáu, Phó Minh Thâm và Lận Châu đều tan làm sớm, hiếm khi hôm nay Lận Châu không có bất kì chỗ nào muốn xin chỉ dạy, tâm tư nhỏ của Phó tổng lại nhảy nhót lên.
Thế nhưng, bảo bảo có lẽ cũng là một ngày không thấy cha, rất nhớ, vẫn luôn dính ở trên người Lận Châu, ai ôm cũng không được.
Bé bây giờ đã sáu tháng, rất biết nhận người, hơn nữa có thể nghe hiểu tiếng người.
Bé thích nhất chính là cha Lận Châu, thứ hai và ông bà nội và bà nội Lưu, cũng chính là dì Lưu, ông cố hơi nghiêm túc, hơn nữa bởi vì nguyên nhân thân thể, không thể ôm bé, cho nên ông cố và cha Phó Minh Thâm xếp ở sau cùng, chỉ có khi bốn người trước đều không ở, mới sẽ miễn cưỡng để cho họ ôm.
Ngoại trừ lúc này, người khác đều đừng nghĩ bế bé, đụng vào bé một cái liền oa oa khóc lớn.
Đối với cái này, Phó Minh Thâm vừa tức vừa buồn cười, vật nhỏ này, hoàn toàn là đến để khắc anh.
“Bảo bảo, cha đi tắm, con chơi với cha lớn một lát được không?” Lận Châu dỗ dành bé.
Bé vùi đầu ở trong lòng Lận Châu, không.
Lận Châu và Phó Minh Thâm nhìn nhau, Phó Minh Thâm vỗ mông nhỏ của bé: “Cha lớn mang con ra ngoài chơi.”
Mông bảo bảo nhúc nhích.
“Đi thăm mèo nhỏ.”
Bảo bảo lập tức từ trong lòng Lận Châu thò ra, mắt sáng lấp lánh nhìn Phó Minh Thâm.
Vật nhỏ này cũng không biết di truyền ai, giống như chó, vừa nghe đến ra ngoài chơi, thì sẽ chộn rộn.
Trước đây Lận Châu bọn họ có cứu một ổ mèo nhỏ, sau này dì Lưu và tài xế cùng nhau cố gắng, ở trong sân dựng một ổ mèo cho tụi nó, nhưng những con mèo này có lẽ quen hoang dã, không thích sống ổ mèo, chỉ mỗi lần đi qua đó tiếp ứng đút ăn, ăn xong liền chạy, có thể nói là điển hình rút x vô tình.
Bảo bảo lần trước được mẹ Phó đẩy ra ngoài chơi, nhìn thấy ổ mèo kia, từ đó sản sinh hứng thú sâu sắc với chúng nó, vừa nói ra ngoài nhìn mèo, cho dù là người bé không biết, cũng bằng lòng bị bế.
Đương nhiên, nếu là lừa bé, không nhìn thấy mèo, thằng nhóc sẽ không rớt nước mắt gào khan một trận, nhưng sẽ làm ầm ĩ với người ta.
“Muốn đi không?” Phó Minh Thâm giơ tay ra với bé.
Bảo bảo không chút do dự nhào ra, để cho Phó Minh Thâm bế.
“Đi tắm đi.” Phó Minh Thâm nhìn thời gian, 10 giờ tối, nghiêng người hôn lên gò má Lận Châu một cái, nhỏ giọng nói: “Tắm rửa sạch sẽ một chút.”
Lận Châu cảm thấy thần kinh cả người mình đều bị lời anh trêu chọc đến run lên, có hơi xấu hổ đẩy anh: “Nhanh đi.”
Phó Minh Thâm bế nhãi con, đứng lên đi.
Dì Lưu đã nghỉ ngơi rồi, tầng dưới một mảnh an tĩnh, Phó Minh Thâm bế nhóc con, đi đến ổ mèo trong sân, thế nhưng vận may của Phó Minh Thâm chả ra sao cả, cả nhà mèo sớm ăn no đủ chạy đi chơi rồi, không ở trong ổ mèo.
Bảo bảo mở to mắt tò mò nhìn xung quanh, nhìn nửa ngày, cũng không thấy mèo, cảm thấy mình bị cha lớn đùa giỡn, há miệng muốn gào.
Phó tổng không có cách nào với ông nội nhỏ này, nhanh chóng dỗ dành nói: ” Mèo nhỏ đi chơi rồi, cha mang con ra ngoài tìm được không?”
Bảo bảo chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Phó Minh Thâm, dường như đang xác định cha bé phải hay chăng đang lừa bé.
Phó Minh Thâm cảm thấy thằng nhãi nghiêng đầu vẫn là có chút đáng yêu, đưa tay nhéo mặt nhỏ mũm mĩm của bé, nói: “Bên ngoài không chỉ có mèo nhỏ, còn có chó nhỏ, muốn đi xem không?”
Trong từ ngữ của vật nhỏ bây giờ chỉ biết mèo nhỏ, không hiểu chó nhỏ, nhưng bé không lại khóc ầm ĩ nữa, chắc là đồng ý với đề nghị của Phó Minh Thâm.
Phó Minh Thâm bế bé, đi ra ngoài xem thử có thể gặp được mèo lưu lạc, lừa gạt ông nội nhỏ này.
Khu biệt thư này của họ chất thải thực phẩm ném trong thùng rác nhiều, nuôi sống không ít mèo lưu lạc, bình thường Phó Minh Thâm ở trên xe trở về, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có mèo lưu lạc xuyên qua, muốn tìm thấy một con mèo lưu lạc cũng không khó.
Nhưng hôm nay những con mèo này giống như đối đầu với anh, anh đi một vòng, cũng không gặp được một con, trái lại đi đến mức khiến nhãi con ngủ rồi.
Phó tổng điên cuồng vui mừng.
Lận Châu tắm xong, đợi nửa ngày, đều không thấy hai cha con kia trở lại, đang muốn ra ngoài xem thử, kết quả vừa mở cửa phòng ra, nhìn thấy Phó Minh Thâm bế bảo bảo trở về.
Phó Minh Thâm đưa tay ra hiệu xịt một cái với cậu, lại chỉ chỉ bảo bảo trong lòng, biểu thị bảo bảo đang ngủ.
Lận Châu hiểu ngầm trong lòng, nghiêng người để cho anh vào phòng ngủ trước, bản thân đóng cửa.
Phó Minh Thâm đặt bảo bảo lên trường, đắp xong chăn, xoay đầy nhìn thấy Lận Châu đi vào, nhịn không được nhướng mày.
Quần áo Lận Châu mặc trên người, vậy mà là áo sơ mi của anh.
Vốn trong lòng Phó tổng tâm tư không đơn thuần một trận điên cuồng vui mừng, ngồi ở trên giường, kéo Lận Châu qua, ôm vào trong lòng, đè thấp giọng nói: “Bạn nhỏ, em đây là đang quyến rũ anh sao?”
Gò má Lận Châu nóng lên, không dám nhìn ánh mắt quá mức trắng trợn của Phó Minh Thâm, nhỏ giọng nói: “Phải, anh thích không?”
Phó tổng sắp thích chết rồi, hôn một cái lên gò má hơi đỏ của cậu.
Lận Châu đẩy anh: “Anh đi tắm trước đi đã.”
Phó Minh Thâm tên đã lên dây, nói: “Cùng nhau tắm.”
“Em vừa…này.”
Lời Lận Châu còn chưa nói xong, Phó Minh Thâm trực tiếp bế ngang cậu lên, ôm vào phòng tắm.
Đợi họ từ phòng tắm đi ra, đã là một tiếng sau, Lận Châu vẫn là bị ôm ra, hai người đã rất lâu chưa say sưa như vậy, cả người cậu giống như con mèo thỏa mãn, cả người từ trên xuống dưới đều lộ ra uể oải lười biếng.
Phó Minh Thâm đi xem bảo bảo, xác định nhóc con này còn đang ngủ say sưa, anh nằm nghiêng xuống bên cạnh Lận Châu, đưa tay ra xoa gò má cậu, cười khẽ hỏi: “Có thỏa mãn không?”
Lận Châu khẽ lầm bầm.
Kĩ thuật của Phó tổng so với trước khi cậu mang thai, chất lượng đã nhảy vọt.
Phó Minh Thâm thấy cậu thỏa mãn như vậy, có được cảm giác thành tựu, anh sáp đến gần Lận Châu, hôn lên vành môi cậu.
Lận Châu thấy mặt Phó Minh Thâm đến gần, lười biếng hỏi: “Làm gì?”
Cái tay đang ở trong ổ chăn của Phó tổng bắt đầu không quy củ, cười hỏi: “Em nói xem?”
Lận Châu đẩy anh: “Không được, bảo bảo ở đây.”
“Anh vừa đi xem thử rồi, nó ngủ như một con heo nhỏ, sẽ không tỉnh.”
Lận Châu vẫn là có hơi không yên tâm, chủ yếu là ở trước mặt con trai mình, rất mất tự nhiên.
Nhưng tay của Phó Minh Thâm xác thực quá giỏi, phản kháng của Lận Châu yếu ớt đến mức khiến anh không để ý, thân thể cậu so với miệng cậu thành thật hơn nhiều, trên miệng cậu còn đang phản kháng, thân thể đã ngoan ngoãn bị xâm phạm rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, bảo bảo ngủ như con heo nhỏ bỗng nhiên nhúc nhích, tiếp đó, bé hừ hừ hai tiếng, xuất hiện dấu hiệu sắp tỉnh rồi.
Lận Châu: “…”
Phó Minh Thâm: “…”
“Hít, thả lỏng thả lỏng, con còn chưa tỉnh.” Phó Minh Thâm hít hơi lạnh, vội vàng dỗ dành Lận Châu.
Lận Châu cũng muốn thả lỏng, nhưng đứa nhỏ sắp tỉnh, ở trước mặt con trai, cậu sẽ để lại bóng ma tâm lý.
Phó tổng cảm thấy nhãi con này trời sinh chính là đến để khắc anh, nhưng có một vài chuyện không phải nói anh muốn ngừng thì có thể ngừng, anh biết thằng nhãi này còn cần một khoảng thời gian nữa, dứt khoát lấy gối đầu ngăn cách tầm mắt của Lận Châu và nhóc con, tăng nhanh tốc độ.
Đợi đến cuối cùng kết thúc, hai người đều thở phào, Lận Châu cực tình vô tỉnh đẩy Phó tổng ra, tiếp đó cầm ra gối đầu ngăn trở tầm nhìn.
Tiếp đó, cậu liền cùng với cục cưng đã hoàn toàn tỉnh lại, đối diện với ánh mắt không hề di chuyển nhìn chằm chằm chỗ họ.
Bảo bảo chớp chớp mắt, vô tội lại tò mò nhìn cha mình.
Lận Châu: “….”
Đệch!
Lận Châu có một loại lúng túng làm chuyện xấu bị đánh vỡ ở trước mặt, ngay cả bảo bảo cũng không ôm, trực tiếp kéo chăn, chôn cả người mình vào trong.
Cậu không muốn làm người nữa.
Phó Minh Thâm không ngờ đến da mặt cậu mỏng như vậy, nhóc con mới có bao lớn, hoàn toàn không hiểu những chuyện này, có xấu hổ như vậy sao?
Bảo bảo thấy Lận Châu vậy mà không ôm bé, lập tức đã không làm thì thôi, liền bắt đầu oa oa khóc lớn.
Phó Minh Thâm ném đồ vào trong thùng rác, lại đưa tay đi lấy khăn giấy lau tay, thuận tay nhặt quần lên, lại đi phòng tắm rửa tay, mới đi qua ôm bé.
Thế mà thằng nhóc căn bản không nể tình anh, được anh ôm khóc càng dữ dội hơn, vừa khóc còn vừa vùng vẫy khỏi cái ôm của Phó Minh Thâm, không biết còn cho rằng Phó Minh Thâm là người xấu nào đó lừa bán trẻ con.
Phó Minh Thâm vỗ một cái trên cái mông nhỏ của bé, nói: “Đừng gào nữa, cha con em ấy ngủ rồi.”
Nhãi con mới không để ý anh, gào khóc muốn cha nhỏ ôm.
Lận Châu làm đà điểu, thấy đứa nhỏ khóc dữ dội như vậy, xác thực bất đắc dĩ, chỉ có thể từ trong ổ chăn thò đầu ra, nhãi con vừa thấy cậu, lập tức dùng cả tay lẫn chân thò về phía chỗ cậu.
Lận Châu ai oán trừng Phó Minh Thâm, mặc lên áo ngủ, bế đứa nhỏ qua.
Phó tổng tự mình biết đuổi lý, ‘khụ’ một tiếng, nói: “Em ôm con một lát, anh đi pha sữa bột.”
Phó Minh Thâm pha xong sữa bột cho nhóc con, sau khi nhóc con được Lận Châu ôm thì không khóc nữa, nhìn thấy sữa bột thì vui vẻ cười lên, đợi Phó Minh Thâm đưa núm vú đến bên miệng bé, nhóc con lập tức ôm lấy bình sữa, uống ‘chép chép’.
Phó Minh Thâm ngồi ở bên cạnh, nói: “Nhãi con không có lương tâm, sao lại có ý kiến lớn với cha như vậy.”
Anh suy ngẫm anh cũng không có làm gì với bé.
Lận Châu nói: “Anh nhìn anh vừa rồi, chỉ quan tâm mình sướng, còn dùng gối đầu chắn con, loại cha này, con có thể không có ý kiến sao?”
Còn đang tức giận.
Phó Minh Thâm nhịn cười, nói: “Lẽ nào em không sướng?”
Lận Châu mạnh miệng: “Không có.”
Phó Minh Thâm nói: “Chứng cứ trên khăn giấy đều còn ở trong thùng rác, em muốn xem thử không?”
“….”
Lận Châu bỗng chốc đỏ mặt: “Anh biến thái à.”
Phó Minh Thâm cũng chỉ là chọc cậu, bảo bảo chỉ là nửa đêm đói tỉnh thức dậy bù một bữa sữa, đợi uống sữa xong, bé cũng lại lần nữa ngủ mất.
Lận Châu tùy tiện dọn dẹp mình một lát, rất mệt, cũng rất nhanh ngủ mất.
Phó Minh Thâm vừa rồi đổ mồ hôi, lại đi tắm một cái, lúc đi ra thấy một lớn một nhỏ đều ngủ rất ngon, hai cha con tướng mạo giống nhau, ngay cả tư thế ngủ đều rất có hiệu quả kì diệu.
Trong lòng Phó Minh Thâm trở nên mềm mại, nằm lên giường, ở trên trán Lận Châu và bảo bảo hôn một cái.
Anh chưa từng nghĩ, đời này của mình còn có thể gặp được một người hợp ý anh như vậy, thích như thế, còn có kết tinh tình yêu.
May mà anh không chịu tạm bợ, cũng không giống như rất nhiều người, tìm một người thích hợp liền kết hôn, mới để cho anh đợi được Lận Châu.
Đây là hai cục cưng của anh, không dễ gì có được, ngàn vàng không đổi.