Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 51
Chương 51
Sau khi ăn xong cơm tối lại ngồi một lát, cha Phó mẹ Phó liền đứng dậy chào tạm biệt.
Lận Châu khó hiểu hỏi: “Dì chú không ở chỗ này à?”
“Chúng ta đã sớm gọi người dọn dẹp xong căn nhà kia, người này kén giường nghiêm trọng, đổi một nơi khác ngủ thì cả đêm ngủ không được.” Mẹ Phó vỗ vỗ cha Phó bên cạnh.
Cha Phó là người hơi lạnh lùng, căn bản không hay nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn mẹ Phó rất dịu dàng.
Mẹ Phó lại nói: “Ngày mai con qua chơi, chỗ chúng ta sống thật sự ở trên núi, phong cảnh rất đẹp, con qua ở một khoảng thời gian, ở chỗ đó vẽ tranh.”
Nói xong, bà nháy mắt với Lận Châu: “Dì làm người mẫu cho con.”
Lận Châu: “….”
Bà vừa nói vẽ tranh, Lận Châu liền nhớ đến chuyện mất mặt lúc chạng vạng, tai đỏ lên.
“Được, vậy ngài và chú đi thong thả.”
Mẹ Phó mỉm cười vẫy vẫy tay với họ, tay khoác lên khuỷu tay cha Phó, cùng nhau xoay người đi.
Đợi sau khi họ đi, Lận Châu bỗng nhiên xoay người hai tay khoác lên cổ Phó Minh Thâm, treo mình ở trên người Phó Minh Thâm.
Cậu vui vẻ nói: “Anh, xem ấn tượng của dì với em còn khá được phải không?”
Phó Minh Thâm bị hành động này của cậu dọa hết hồn, vội đưa tay đỡ lấy mông cậu, phòng ngừa cậu rớt xuống.
Anh hôn một cái lên môi Lận Châu, nói: “Yên tâm, họ đều rất thích em.”
“Em chỗ nào yên tâm chứ, em một người đàn ông, không ngờ đến năng lực tiếp nhận của cha mẹ anh mạnh như vậy.”
Bây giờ tuy đồng tính kết hôn hợp pháp, nhưng cũng không phải thể chủ đạo, Lận Châu thấy thái độ của người Phó gia và người Kỷ gia, còn cho rằng cha mẹ anh sẽ bày ra gương mặt lạnh lùng với cậu, thậm chí cho cậu 100 vạn, để cho cậu rời khỏi con trai họ.
“Là bởi vì em có thể sinh sao?” Cậu hỏi.
“Không phải, lúc chúng ta còn chưa yêu nhau, anh đã nói với họ anh gặp được một cậu nhóc và đã thích, mẹ anh còn cổ vũ anh nói thích thì đi theo đuổi, sự kì vọng của họ đối với anh rất thấp.”
“….” Bề ngoài này gia thế này của Phó Minh Thâm, họ vậy mà kì vọng rất thấp với anh?
Lận Châu nửa tin nửa ngờ: “Anh sẽ không là đang an ủi em chứ.”
“Không phải, bởi vì trước đây anh đối với nam nữ đều không có hứng thú, ngay cả yêu đương cũng chưa từng, mẹ anh cảm thấy anh có thể là người vô tính, muốn cô độc đến già.”
Lận Châu: “…”
Lận Châu ‘hì hì’ cười một tiếng.
Xác thực, bây giờ đến độ tuổi này của Phó Minh Thâm, người một lần yêu đương cũng không có, so với gấu trúc trong vườn sở thú còn phải hiếm hơn.
Trong lòng cậu thoải mái, tuy cậu bằng lòng sinh con cho Phó Minh Thâm, nhưng vẫn là không thích phong cách đại gia đình anh xem trọng sinh con hơn so với bất kì cái gì, làm đến giống như phụ nữ là một cái máy sinh đẻ.
Lận Châu hì hì cười: “Xem ra em người con rể này còn được mẹ vợ khá hài lòng.”
Phó Minh Thâm ôm cậu đi về phía phòng khách, nghe vậy nhướng mày: “Con rể?”
Tay Lận Châu ôm lấy cổ anh siết chặt, hung dữ nói: “Anh có ý kiến?”
“Anh nào dám.” Vợ trước mắt, Phó tổng rất biết co được duỗi được, anh nhéo một cái trên mông Lận Châu, nói: “Em nói gì thì chính là cái đó.”
Lận Châu muốn đưa tay ra vỗ cái bàn tay heo của anh, ngoặt nổi tư thế bây giờ của cậu là treo ở trên người Phó Minh Thâm, sợ mình thả lỏng tay sẽ rớt xuống, chỉ có thể trừng anh.
Phó Minh Thâm lại hôn một cái lên môi cậu.
Lận Châu: “….”
Tức quá à.
Hai ngươi quậy một lát, Lận Châu hỏi: “Dì bọn họ thật sự sống trên núi?”
“Ừm, núi Long Giác, em từng nghe chưa?” Phó Minh Thâm đặt cậu lên sofa, hỏi.
Lận Châu ôm gối đầu vào lòng, nghĩ lại nghĩ, nói: “Không có.”
Là một trạch nam không thích ra khỏi cửa, thành phố này có rất nhiều nơi cậu đều không quen.
“Ở ngoài khu thành phố, ngày mai bảo tài xế đưa em qua trước, có thể mang nhiều đồ để tắm giặt thay đồ, em chắc sẽ thích chỗ đó.”
“Anh không đi với em à?”
“Ngài mai công ty có việc anh không thể không đi, chạng vạng mới có thể đi qua.”
Lận Châu biết anh công việc bận, rất nhiều lúc không sắp xếp trước không thể thoát thân.
Cậu cười như kẻ trộm: “Vậy em phải tranh thủ anh không ở, đến chỗ dì hỏi thử một chút lịch sử đen của anh.”
“….” Khóe mắt Phó Minh Thâm giật giật, tiếp đó khôi phục bình thường, nói: “Anh không có lịch sử đen.”
“Thật hay giả?”
Phó Minh Thâm: “Này có gì để nói dối.”
Lận Châu cậu không tin trên đời này vậy mà có người không có lịch sử đen, nhưng nét mặt Phó Minh Thâm quá thản nhiên, lại khiến Lận Châu cảm thấy Phó Minh Thâm nói là thật.
Không được, lão hồ ly tinh Phó Minh Thâm này biết diễn, trước đây cậu mang thai lừa cậu là viêm dạ dày, diễn giỏi đến mức làm cậu tin tưởng không nghi ngờ, ngày mai nhất định phải hỏi mẹ anh, nói không chừng sẽ có kinh ngạc vui mừng ngoài ý muốn.
Trong lòng Lận Châu gõ bàn tính, biểu hiện bên ngoài giả vờ tin tưởng.
“Cũng đúng, anh loại người này khẳng định thông minh từ nhỏ, sao có thể có lịch sử đen.”
Phó tổng nghe vậy, chột dạ thở phào nhẹ nhõm.
Sao có thể không có lịch sử đen.
Buổi tối, Phó Minh Thâm sợ ồn Lận Châu, đi phòng của phòng khách tắm rửa sấy tóc, đợi lúc anh về đến phòng ngủ chính, Lận Châu quả nhiên đã ngủ ngon, chăn trên người cậu bị cậu đạp rớt hơn nửa.
Tướng ngủ của bạn nhỏ không tốt lắm, đạp chăn còn coi như là chuyện nhỏ, có lần cậu thậm chí từ trên giường lăn xuống dưới, dọa đến Phó Minh Thâm, may mắn bên giường là thảm mềm mại, không bị thương, hôm sau vội vàng sai người chuyển giường đến vách tường, để cậu tựa vào tường ngủ.
Anh đắp chăn lên cho cậu, tiếp đó ngồi lên giường, lấy ra điện thoại gửi tin nhắn cho mẹ anh.
Thượng Ngạn: Bà Phó, ngày mai nếu như Châu Châu hỏi mẹ chuyện mất mặt lúc nhỏ của con, nhờ nói cho em ấy biết cái gì cũng không có.
Mẹ anh đoán chừng đang chơi điện thoại, rất nhanh trả lời lại.
Bà Phó: Ha ha, đàn ông, con đang dạy mẹ làm việc?
Phó Minh Thâm: “….”
Bà lại xem lung tung gì rồi.
Thượng Ngạn: Thuốc của cha cất ở trong miệng bình hoa nhỏ phòng khách.
Bên mẹ anh rất lâu không có động tĩnh.
Năm phút sau, bà Phó chụp một tấm hình gửi qua, là hình ba gói thuốc.
Bà Phó: Không sai, thu hoạch khá phong phú.
Cha, xin lỗi, lần sau mua cho cha một hộp thuốc ngon nhất.
Thượng Ngạn: Cho nên?
Bà Phó: Ái cha, con trai mẹ ngay thẳng uy nghiêm lại thông minh có thể có lịch sử đen gì.
Mới là lạ.
Sau khi gửi đi, bà Phó ở trong lòng thêm một câu.
Muốn chặn miệng mẹ, nghĩ đẹp ghê.
Phó tổng không biết trong lòng mẹ mình có một trái tim tiểu nhân, hài lòng thả điện thoại xuống đi ngủ.
Sau khi anh nằm xuống, điều chỉnh độ ấm điều hòa thấp xuống chút, rồi nhìn bạn nhỏ ngủ đến mặt mày không biết gì, quả nhiên, không quá mấy phút, bạn nhỏ cảm nhận được hơi lạnh vô thức dán về phía nguồn nhiệt, lăn vào trong lòng anh có âm mưu đã lâu.
Phó tổng hài lòng ôm lấy bạn nhỏ, đặt xuống má bạn nhỏ một nụ hôn, phủ lên trên bụng nhỏ hơi hơi to lên của cậu.
Bảo bối lớn nhỏ của anh.
Hôm sau, Lận Châu sắp xếp mấy bộ đồ thay ra tắm giặt, tài xế đưa cậu đến chỗ cha Phó mẹ Phó ở.
Khiến Lận Châu kinh ngạc là, nói là núi, chỗ này còn thật sự không phải loại ngọn núi thấp chỉ cao một chút, xe men theo đường quốc lộ đi quanh ngọn núi lái đi một khoảng thời gian, tiếp đó trước mắt mênh mông, giống như một thôn nhỏ làm ổ ở trong ổ núi, nhưng tọa lạc ở bên trên không phải nhà của thôn, mà là một biệt thự xa hoa, vừa nhìn chính là nơi sống do người có tiền xây dựng ở giữa rừng núi.
Lận Châu lại lần nữa bị những người có tiền cực kì độc ác làm mới tri thức.
Có tiền thật tốt.
Phòng của cha Phó mẹ Phó ở trên sườn dốc, sườn dốc trồng một vài hoa cỏ, tài xế nói bây giờ không phải mùa, nếu mùa xuân đến chỗ này, trên sườn dốc này đầy khắp núi đồi đều là hoa, rất đẹp, giống như khung cảnh trong phim truyền hình.
Nhưng cho dù không phải mùa xuân, cũng có một vài hoa nở rộ, cửa sổ xe vừa mở ra, có thể ngửi được hương hoa, vui vẻ thoải mái.
Thật sự những người này rất biết hưởng thụ.
Xe trực tiếp tiến vào trong sân dùng gỗ dựng lên.
“Châu Châu đến rồi.” Mẹ Phó đích thân ra đón, cười híp mắt hỏi: “Như thế nào, dì không lừa con chứ, phong cảnh bên này phải chăng rất đẹp.”
“Ừm, rất đẹp.” Lận Châu nói từ đáy lòng.
Bởi vì chỗ này là sườn dốc, có thể nhìn thấy phong cảnh rất xa, Lận Châu vốn chính là người rất thích vẽ phong cảnh, đối với cảnh đẹp này quả thực không có cách kháng cự.
“Đằng sau còn có vườn rau, rau các con bình thường ăn, phần nhiều đều là hái từ chỗ này, con muốn qua xem thử không?”
Ôi đệch… Lận Châu kinh ngạc, lộ trình đi từ chỗ này vào khu thành phố một tiếng rưỡi, có cần thiết phải phiền phức như vậy không.
Có lẽ vì để ăn cái gọi là rau củ xanh.
“Được ạ.” Lận Châu đi theo mẹ Phó về phía vườn sau, lại hỏi: “Bình thường chỗ này cũng có người ở sao ạ?”
“Ừm, một cặp vợ chồng, giúp chúng ta trông nhà trồng rau, cẩn thận dưới chân, đừng bị vấp.”
“Được, ngài và chú lúc ở trong nước thì sống ở đây sao?”
“Cũng không phải, chúng ta ở trong khu thành phố có nhà, chỗ này rất tốt, nhưng ngăn cách với thế giới bên ngoài, chúng ta thỉnh thoảng cũng muốn vui chơi giải trí, con biết chúng ta tại sao sẽ chuyển đến chỗ này sống không?”
Lận Châu còn thật sự không biết: “Tại sao?”
“Còn không phải vì để sinh Phó Minh Thâm thằng oắt con kia, lúc đầu ông ngoại nó không đồng ý dì và cha nó bên nhau, nhưng dì lại chỉ muốn ở bên cha nó, liền nghĩ gạo nấu thành cơm, làm ra đứa nhỏ, xem ông phản đối thế nào.”
Lận Châu: “….”
Ngài còn rất…phản nghịch.
Mẹ Phó tiếp tục nói: “Con từng thấy bộ dáng Phó Minh Thâm nổi nóng chưa? Ông ngoại nó nghiêm mặt lên còn đáng sợ hơn nó, giống như diêm vương, cho nên dì mới cùng với cha nó trốn đến chỗ này sinh.”
Nói xong, mẹ Phó rùng mình một cái, chứng minh bản thân thật sự rất sợ ông ngoại Phó Minh Thâm.
Lận Châu rất muốn cười.
Mẹ Phó hoàn toàn không giống tưởng tượng của cậu, không lạnh lùng, cũng không bày ra dáng vẻ bình thường của người có tiền, ở trên người bà thậm chí nhìn không thấy thứ gì thuộc về loại kiêu căng của thiên kim đại tiểu thư, chính là một trưởng bối rất dễ sống chung.
Nói là trưởng bối cũng không đúng, mẹ Phó nhìn rất trẻ, Lận Châu cảm thấy nếu như ở bên ngoài gặp được, cậu sẽ gọi bà là chị….
Hai người nói chuyện, đã men theo đường đến đằng sau, cách biệt thự không xa, quả nhiên có một vườn rau, bên trong trồng các loại rau củ đúng mùa vụ, bên cạnh thậm chí còn có một nhà kính.
Cách chỗ họ gần nhất là một hàng rào, bên dưới hàng rào trồng đầy cà chua, một chuỗi cà chua giống như pháo treo ở trên cây mây, do thời gian còn sớm, đoán chừng buổi sáng lại vừa tưới nước, có một vài cây bên trên còn đọng vệt nước.
Lận Châu đã qua thời kì nôn nghén, bây giờ cái gì cũng thèm ăn, đặc biệt là một hàng cà chua vừa chua vừa ngọt, nhìn muốn chảy nước miếng.
Mẹ Phó giống như có thuật đọc tâm, đi qua hái một quả cà chua đỏ lớn, hỏi cậu: “Ăn không, không có phun thuốc.”
“Cảm ơn dì.”
Lận Châu không khách sáo nhận lấy, cắn một miếng, nước tràn đầy khoang miệng, rất ngọt.
Mẹ Phó cũng hái xuống ăn một quả, bà thấy Lận Châu ăn rất ngon, cười híp mắt hỏi: “Nó còn giày vò con không?”
Lận Châu trước là sững sờ, tiếp đó phản ứng kịp bà nói là đứa nhỏ.
Lận Châu trước giờ vẫn là không cách nào thản nhiên cùng người khác nói chuyện về đứa nhỏ, có hơi không được tự nhiên nói: “Còn được, ba tháng trước rất giày vò, bây giờ có thể ăn có thể ngủ, rất tốt.”
“Ừm, mang thai là vậy đấy, lúc dì có Phó Minh Thâm, cũng bị nó giày vò vô cùng, thằng oắt kia rất biết giày vò người, nếu không phải vì thuyết phục ông ngoại nó, dì bỏ nó rồi.”
Lận Châu: “….”
Tùy hứng như vậy sao?
May mắn không bỏ, bằng không không có Phó tổng của bây giờ.
Không ngờ đến Phó tổng lúc nhỏ từng gặp nguy hiểm như vậy.
Nhưng nghĩ lại nghĩ, bé Phó tổng trong bụng cậu này, lúc đó cũng thiếu chút nữa bị cậu quyết định bỏ.
Lận Châu ăn xong cà chua, lại ra tay hái một quả, mẹ Phó sợ cậu ăn quá nhiều bụng không thoải mái, thế là mang cậu đi chỗ khác xem thử, Lận Châu không dị nghị, hai người đi đến cuối hàng rào, bên kia có một con đường, không có vào trong rừng cây.
“Chỗ này là đi đâu?” Lận Châu tò mò hỏi.
“Đi sau núi, dì nói với con, thằng ngốc Phó Minh Thâm kia lúc nhỏ vốn rất nghịch ngợm rất thích chạy đến sau núi, kết quả có một lần đi vào sâu, nhìn thấy chỗ đó có một ngôi mộ, trực tiếp dọa nó sợ đến chân đều mềm nhũn.”
Mẹ Phó hoàn toàn quên mất tối qua đã đồng ý cái gì, bắt đầu lộ lịch sử của anh.
Lận Châu sống ở nông thôn, biết trên núi xác thực sẽ có rải rác một vài ngôi mộ, lúc đó rất nhiều núi đều không thuộc về ai, nên làm thành mộ, người sau khi chết tìm một chỗ tốt chôn vào.
Cậu cảm thấy đây là lịch sử đen của Phó tổng, lập tức hứng thú, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, nó được cha nó cõng về, lúc về còn đang khóc giống như một bé đáng thương, quá thảm, dì và cha nó đều không phải người nhát gan, không ngờ đến gan nó nhỏ như vậy, từ đó về sau, đánh chết nó cũng không dám đi sau núi nữa, nói chỗ đó có quỷ, sẽ bắt nó vào trong mộ nhốt lại.”
Lận Châu: “…”
Lận Châu nhịn cười.
Mẹ Phó tiếp tục bốc phốt: “Từ sau đó, nó không nghe lời, chúng ta dọa nó nói ném nó vào bên cạnh mộ sau núi, nó liền ngoan ngoãn như thỏ con, dì chưa từng thấy đứa nhỏ nào sợ ma như nó, con sau này nếu giận nó, có thể kể chuyện ma dọa nó, cam đoan nó bị dọa đến gọi con là cha, ha ha.”
Lận Châu: “….?” Ngài thật sự là mẹ ruột sao?
Nhưng, Phó tổng tuy sợ ma, nhưng anh chưa từng thừa nhận, còn muốn gắng gượng giả vờ bộ dáng mình rất lớn gan.
Đến mức tối qua còn nghiêm túc lừa cậu bản thân anh không có lịch sử đen, hại cậu thiếu chút nữa tin.
Thật sự là đàn ông chó!
Lận Châu ngóng nhìn về phía con đường nhỏ giữa rừng núi, bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý rất xấu xa.