Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 46
Chương 46
Tài xế đưa mèo đến bệnh viện thú y, đợi hai người Lận Châu về đến nhà tắm rửa xong, bên tài xế đã gửi đến tin tức, nói bệnh viện đã kiểm tra, có thể cứu.
Hôm sau là thứ bảy, Lận Châu muốn đi thăm con mèo kia như thế nào.
Phó Minh Thâm không cần đi làm, dứt khoát đi với cậu.
Bệnh viện thú y kia cách khu biệt thự không xa, lái xe qua mấy phút, Lận Châu và Phó Minh Thâm đi đến trong sân, lúc rảnh rỗi đợi tài xế lái xe ra, dì Lưu cưỡi xe máy điện chạy vào sân.
Dì Lưu là bảo mẫu hào môn có thể lái xe sang đi mua đồ ăn, nhưng thỉnh thoảng bà cũng thích cưỡi xe máy điện, xe máy điện không cần lo lắng kẹt xe, cũng không cần tìm chỗ đậu xe, ở thành phố lớn tình huống giao thông tắt nghẽn, chính là thần khí ra ngoài.
“Tiên sinh, tiểu Lận, hai người muốn ra ngoài à.” Dì Lưu dừng xe, cười hỏi họ.
Lận Châu nói: “Ừm, hôm qua trên đường nhặt được một con mèo bị thường, chúng cháu bây giờ đến bệnh thú y thăm thử.”
“Ồ ồ, vậy nhanh chóng đi thôi, đợi lát nữa lại nóng.”
Lận Châu lại nhìn về phía Phó Minh Thâm, chỉ cái xe kia của dì Lưu hỏi: “Anh, anh biết lái không?”
Phó Minh Thâm: “….Không biết.”
Phó tổng chỉ biết đạp xe đạp, chưa từng lái xe máy điện.
“Em biết lái!” Lận Châu nóng lòng muốn thử: “Em dùng cái này chở anh đi nha.”
“?” Phó Minh Thâm mặt đầy nghi ngờ nhìn cậu: “Em không phải không rành lắm sao?”
Lận Châu: “Ai nói?”
“Chính em.”
“?” Lận Châu có hơi nghi ngờ: “Nói lúc nào?”
Phó Minh Thâm nhắc nhở cậu: “Du xuân, bờ biển.”
“…”
Lận Châu nhớ ra rồi, lần trước họ đi biển, có thuê một chiếc xe đạp đôi, Lận Châu nói mình không rành lắm, cho nên ở phía sau.
Khụ….đó không phải còn chưa theo đuổi được người, nằm ở phân đoạn câu người sao, cậu là 0, đương nhiên phải biểu hiện yếu ớt một chút, dốc sức cho Phó tổng cơ hội biểu hiện bản thân.
Được rồi, thực ra cậu thừa nhận, cảm thấy đằng trước xe cần sức lực lớn, cậu thiếu rèn luyện, trọng trách này chủ có thể giao cho Phó Minh Thâm.
“Xe đạp và xe điện lại không giống nhau.” Lận Châu có lý chẳng sợ: “Anh biết cưỡi xe đạp nhưng không biết cưỡi xe điện đấy sao?”
“……” Phó tổng vậy mà không thể trả lời, anh nhìn xe máy điện kia, hỏi: “Em xác định muốn cưỡi?”
“Xác định cùng với khẳng định, nào, dì Lưu, giao xe cho cháu.”
Dì Lưu ngừng xe xong, cũng lo lắng nhìn Lận Châu, khuyên bảo: “Tiểu Lận, xe này của dì không dễ lái, cái này không phải chuyện đùa, cháu cẩn thận chút.”
“Yên tâm.”
Lận Châu ngồi lên xe, khởi động xe, dưới ánh mắt căng thẳng của hai người, chạy một vòng quanh sân, rồi ngừng ở trước mặt Phó Minh Thâm, chống một chân xuống đất, đắc ý hỏi: “Như thế nào, kĩ thuật của em còn được chứ?”
“Còn được.” Phó Minh Thâm vẫn là không yên tâm, hỏi: “Em biết chở người?”
“Yên tâm đi, trường tụi em ra ngoài vẽ vật thực, chúng em thường tự mình thuê xe điện đi, bạn chung kí túc xá em đều từng chở, được người gọi là tiểu vương tử xe máy điện.”
Phó Minh Thâm: “….”
Dì lưu không thể nén cười nói: “Ái chà, ghê gớm như vậy, thoạt nhìn dì xem thường cháu rồi.”
Lận Châu hất cằm với Phó Minh Thâm: “Lên đi, Phó tổng, mang anh đi hóng gió.”
Phó Minh Thâm thấy bộ dáng ’em rất được’ này của bạn nhỏ, không khỏi cười, đi qua, ngồi lên xe nói: “Đi thôi.”
Lận Châu vặn tay ga, nói: “Ôm chặt, đúng rồi, dì Lưu nói với tài xế, tụi cháu tự mình đi.”
Nói xong câu này, xe của Lận Châu đã chạy ra khỏi sân, cuối cùng là gào lên, dì Lưu vẫy vẫy tay, cũng gào nói: “Biết rồi, trên đường cẩn thận.”
Phó Minh Thâm mới đầu còn có hơi căng thẳng, có thể là gọi bạn nhỏ quen rồi, không tự giác coi cậu thành đứa nhỏ, cho nên luôn cảm thấy cậu không được, nhưng đi hơn mười mét, thấy Lận Châu rất được, cũng liền an tâm.
Xe máy điện của dì Lưu là màu hồng, hai người đàn ông cưỡi thì rất chói mắt, trên đường có người đi đường nhìn thấy cấu hình này của họ, đều nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Người nào đó còn lầm bầm hát: “Trên xe máy nhỏ có tình yêu của em, nó vĩnh viễn sẽ không kẹt xe, trên xe máy nhỏ có tình yêu của em, em lập tức liền về đến nhà…”
Lận Châu hát xác thực không tính dễ nghe, nói là ngũ âm không đầy đủ cũng không quá đáng, hoàn toàn lãng phí giọng hay như vậy.
Nhưng Phó tổng có bộ lọc dày, bạn nhỏ dù hát đến chấn động trời đất quỷ thần đều khóc, anh cũng nghe đến tỉnh rụi, thậm chí sau khi cậu hát xong còn khen một câu hát hay.
Thế nhưng, 10 phút sau, Phó Minh Thâm cảm thấy cảnh vật xung quanh càng ngày càng không đúng lắm, cuối cùng phát hiện vấn đề.
“Em lái đi chỗ nào rồi?” Anh hỏi bạn nhỏ.
Lận Châu ‘Ả?” một tiếng, nói: “Bệnh viện thú cưng nha.”
“Em lại lái về trước 200 mét, chính là đường hầm.”
Lận Châu: “…”
Lận Châu cười gượng: “Tài xế không phải nói ra khỏi cửa bắc đến giao lộ thứ hai rẽ phải đi về trước 100 mét sao, em không có đi sai.”
Phó Minh Thâm đỡ trán: “Cái cửa mà em ra khỏi, là cửa đông.”
Lận Châu: “…”
Cậu buồn bực: “Biệt thự này của các anh làm sao vậy chứ, đối xứng với của nam, không phải nên là cửa bắc sao, sao biến thành cửa đông.”
Phó Minh Thâm nói: “Ừm, đối xứng với cửa nam là cửa bắc không sai, chỉ có điều em đi sai mà thôi.”
Khu biệt thự này của họ do chiếm diện tích khá lớn, cửa cũng nhiều, chia thành bốn cửa đông tây nam bắc.
Lận Châu bọn họ đa số là đi bằng cửa nam, cậu cũng chỉ khá quen thuộc với tuyến đường cửa kia, cửa khác đều là dựa vào cảm giác.
Mà cảm giác của người nào đó, còn không bằng không cảm giác.
Lận Châu cũng biết cảm giác phương hướng của bản thân hết cứu được, cậu hừ khẽ một tiếng, ngừng xe: “Vậy chúng ta bây giờ nên đi như thế nào, anh dùng điện thoại dẫn đường.”
Phó Minh Thâm nói: “Không cần dẫn đường, em lái về trước, quay đầu lại, lát nữa anh nói cho em biết đi như thế nào.”
Tiếp đó, Phó Minh Thâm dùng thực lực chứng minh, cái gì là dẫn đường hình người, gần như không tốn công sức gì, chỉ huy Lận Châu tìm được tiệm thú cưng.
Lận Châu đỗ xong xe ở bên ngoài tiệm, hai người cùng nhau đi vào trong tiệm, lúc này mới hơn 9 giờ sáng, khách không nhiều, Lận Châu gõ hai cái trên quầy lễ tân: “Xin chào.”
Cô gái lễ tân đang chơi điện thoại ngẩng đầu lên, hỏi: “Có chuyện gì không?”
Thái độ của cô rất hờ hững, cái này khiến hai người Lận Châu và Phó Minh Thâm thường dựa vào ngoại hình có được thuận lợi đều có hơi bất ngờ.
Lận Châu nói: “Chúng tôi đến thăm mèo, hai con mèo lang thang, có một con mang thai.”
“Ồ.” Cô gái lễ tân tra trên máy tính, nói: “Tầng 2, phòng bệnh số 1, chỗ đó có người, các anh tự mình đi lên đi.”
Hai người cũng không nghĩ nhiều, đi lên tầng, trên tầng có bác sĩ mặc áo dài trắng, nhìn thấy họ trái lại không có hờ hững như cô gái quầy lễ tân, nghe nói họ đến thăm mèo, còn rất nhiệt tình dẫn họ đi.
Phòng bệnh số 1 chất mấy cái lồng, bên trong đều là mèo, Lận Châu vừa nhìn thì nhận ra con mèo mẹ hôm qua họ gặp được, lông trên người nó đều bị cạo sạch, có mấy chỗ được băng bó, nhìn chung không có khủng bố như vậy.
Nhưng nhìn nó vẫn là rất yếu ớt, con mèo trắng lớn kia canh giữ ở bên người nó.
Nhìn thấy họ, con mèo trắng lớn kia còn meo mấy tiếng với họ, đoán chừng còn nhớ họ.
Bác sĩ cười nói: “Còn mèo này rất có linh tính, vốn chúng tôi tách chúng nó nhốt riêng, nhưng con mèo trắng lớn kia cứ luôn kêu gào, còn đụng vào lồng, nên nhốt tụi nó chung một lồng, mèo trắng lớn lập tức không kêu nữa, canh giữ ở bên người nó.”
Phó Minh Thâm nắm tay Lận Châu, nhéo một cái lên ngón tay cậu, hỏi: “Con mèo mẹ này như thế nào rồi?”
“Mèo mẹ thì chúng tôi xử lý vết thương cho nó, đã thoát khỏi nguy hiểm, chăm sóc nuôi dưỡng cho tốt thì được, đêm qua đưa nó tới tình huống rất tệ, chúng tôi đã cho rằng sắp cứu không được, không ngờ đến nó vẫn là kiên trì sống tiếp.”
Lận Châu nghĩ đến bộ dáng cả người đầy máu của nó tối qua, hỏi: “Nó sao rồi?”
Bác sĩ nói: “Chắc là bị động vật giống như chó cắn, nó vì bảo vệ con, phần đầu mới sẽ bị thương nghiêm trọng như vậy, lỗ tai đều bị cắn mất một nửa.”
Lận Châu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy mèo mẹ thiếu mất nửa lỗ tai, vết thương đã được xử lý, nhưng có lẽ là lỗ tai không dễ băng bó, cho nên không có băng lại.
Lúc này nó bày ra da bụng, càng có thể nhìn rõ cái bụng lớn của nó.
Lận Châu quan tâm hỏi: “Con nó như thế nào rồi?”
“Đã chụp hình cho nó để xem đứa nhỏ, có bốn bé con, đều rất khỏe mạnh, lát nữa, tôi đi lấy cho hai người xem.”
Nói xong, bác sĩ đến một phòng làm việc khác, không bao lâu cầm đến một tờ X-quang, quả nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng bốn vật nhỏ trong bụng mèo mẹ, đã có thể nhìn ra hình dáng mèo con, một cục tròn nho nhỏ, cuộn ở trong bụng mèo mẹ.
Không biết như thế nào, mấy vật nhỏ này, Lận Châu xem đến tin mềm nhũn.
Cái kia trong bụng cậu, phải chăng cũng ngoan ngoãn cuộn vào như vậy? Vốn hôm qua, Lận Châu nhìn thấy bộ dáng mèo mẹ hơi thở thoi thóp liều mạng bảo vệ con, liền rất xúc động.
Bây giờ nhìn thấy tấm x-quang này, Lận Châu cuối cùng đưa ra quyết định.
Chỗ này nuôi thú cưng, khó tránh có mùi lạ, họ thăm mèo xong, thấy tình hình nó rất tốt, ở một lát liền đi.
Xuống lầu, họ vừa khéo nhìn thấy lão Kinh tài xế Phó gia.
Lễ tân vừa rồi còn cực kì hờ hững với họ, thấy lão Kinh hoàn toàn thay đổi nét mặt, nhiệt tình đến mức giống như trên người lão Kinh dát vàng.
Lận Châu và Phó Minh Thâm đưa mắt nhìn nhau.
Đúng vào lúc này, lão Kinh nhìn thấy họ, cung kính chào hỏi: “Tiên sinh, ngài Lận.”
Lễ tân xoay người, nhìn thấy họ, lại nhìn nhìn thái độ này của lão Kinh, nét mặt toàn bộ gương mặt lập tức trở nên cứng ngắc.
Phó Minh Thâm hỏi: “Anh sao đến rồi?”
“Ồ, mèo mẹ kia mất máu quá nhiều, tôi bảo bà xã nấu chút gan lợn, bổ máu cho nó.”
Lão Kinh giơ giơ hộp giữ nhiệt trong tay, bên trong quả nhiên đựng hơn nửa hộp gan heo nấu chín, còn săn sóc cắt thành vụn nhỏ.
Phó Minh Thâm: “Đi đi.”
“Ôi ôi, được, ngài trở về muốn ngồi xe không?”
“Không cần.” Phó Minh Thâm nói, đưa tay về phía Lận Châu, nói: “Đi thôi.”
Lận Châu cười nắm lấy tay anh, hai người đi đến bên cửa, lại thấy lễ tân vừa rồi còn hờ hững với họ đã đứng ở bên cửa, giúp họ kéo cửa ra.
Cô cười đến có hơi không tự nhiên, nói: “Hai vị đi thong thả.”
Hai người ra khỏi bệnh viện thú cưng, Lận Châu cầm ra chìa khóa đi cưỡi xe điện, nhìn thấy xe đậu ở bên cạnh xe điện Phó Minh Thâm thường ngồi, thoáng chốc lòng dạ cũng trở nên linh hoạt, nhìn về phía cửa thủy tinh trong bệnh viên thú cưng, quả nhiên vị trí này có thể nhìn thấy vị trí của quầy lễ tân.
Chiếc xe kia của Phó Minh Thâm là Rolls-Royce, bảng số xe cũng là chuỗi số rất trâu, mà chiếc xe điện này của dì Lưu, có thể lái đã lâu, sơn bên ngoài đều tróc mấy chỗ.
So sánh như vậy…ồ, căn bản so không nổi.
Lận Châu có chút dở khóc dở cười, nói với Phó Minh Thâm: “Anh, không ngờ đến, anh vậy mà có ngày hưởng ké ánh sáng của tài xế.”
Phó Minh Thâm thực ra sớm nhìn ra nguyên nhân thái độ lễ tân với họ là bởi vì xe, không cho là đúng nói: “Người chỗ này đều quen phân biệt đối xử, đi thôi.”
***
Đến tối, Phó Minh Thâm lâm thời xử lý chút chuyện công việc, đợi lúc anh lên lầu, đã là 11 giờ tối.
Anh theo thường lệ đi đến cửa phòng ngủ phụ, tay anh vừa phủ lên tay nắm cửa, đang muốn mở cửa ra, lại thấy cửa phòng ngủ chính ‘cọt kẹt’ một tiếng mở ra.
“Sao còn chưa ngủ?” Phó Minh Thâm kinh ngạc hỏi.
Do mang thai thèm ngủ, thường vào giờ này, bạn nhỏ sớm ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Lận Châu mím môi, nói: “Anh muốn đến chỗ này ngủ không?”
Tay Phó Minh Thâm đang nắm khóa cửa phút chốc siết chặt.
Từ sau lần trước, hai người vẫn luôn chia phòng ngủ, trước khi Lận Châu đưa ra quyết định, hai người đều hiểu ngầm không có nhắc đến chuyện cùng phòng, đến bây giờ Lận Châu nhắc đến trước, Phó Minh Thâm biết, cậu đã có đáp án.
“Được.” Phó Minh Thâm thả ra khóa cửa, đi về phía phòng ngủ chính, sau khi vào phòng vừa đóng cửa lại xoay người, Lận Châu liền ôm lấy anh.
“Sao vậy.” Phó Minh Thâm ôm lấy cậu, buồn cười hỏi: “Sao bỗng nhiên dính người như vậy?”
Lận Châu chôn đầu vào trong lòng anh cọ cọ, nói: “Chuyện liên quan đến đứa nhỏ, em quyết định xong rồi.”
Cứ việc đã có chuẩn bị, tay Phó Minh Thâm muốn đi xoa gáy cậu vẫn là ngừng lại.
Tiếp đó, anh tự nhiên ấn tay lên sau gáy Lận Châu: “Hửm? Nói thế nào?”
“Thì…dù sao cũng đều mang thai rồi, vậy thì sinh ra thôi…này!”
Lời Lận Châu mới nói xong, liền cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, Phó Minh Thâm trực tiếp bế cậu lên, xoay tại chỗ một vòng, mới thả cậu xuống, lại hôn một cái lên má cậu, nét cười trên mặt không che giấu được.
“Được, sinh ra.” Anh nói.
“Vui vẻ như vậy.” Lận Châu không nhịn được cười hỏi.
Phó Minh Thâm quẹt quẹt chóp mũi cậu, nói: “Em sinh cho anh thì vui vẻ.”
Lận Châu cũng cười theo, sau khi làm xong quyết định, cậu cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cậu đưa tay ra ôm lấy cổ Phó Minh Thâm, hỏi: “Hôn môi không?”
Nói xong, còn không đợi Phó Minh Thâm trả lời, liền chủ động đưa môi qua, môi răng gắn bó với anh.
Hơi thở ấm nóng hòa vào nhau, hai người đều đã mấy ngày không hôn nhau, khát khao và nhớ thương lẫn nhau đều hòa quyện vào trong nụ hôn này, nhiệt liệt mà nóng bỏng.
“Đợi, đợi một lát.” Không biết đã hôn bao lâu, Phó Minh Thâm bỗng nhiên cưỡng chế kéo ra khoảng cách với Lận Châu, thanh âm của anh khàn khàn: “Em lại trêu chọc anh, anh sắp nhịn không được.”
Hai người đã ăn chay một khoảng thời gian dài, khoảng thời gian trước bị Lận Châu điên cuồng trêu chọc, cộng thêm khoảng thời gian này giữa hai người có mâu thuẫn, bây giờ là thời gian tốt đẹp của tiểu biệt thắng tân hôn, Phó tổng đã sắp khống chế không được bản thân.
Người nào đó cứ giống như không biết nguy hiểm, so với trước đây bất kì lần nào đều muốn chủ động nhiệt tình hơn.
Trong mắt Lận Châu lấp lánh ánh nước, cậu có hơi bất mãn bị cắt ngang, nói: “Em lại không nói bảo anh nhịn, xóa bỏ một tháng ước định kia còn không được sao?”
“Không phải chuyện một tháng ước định.” Phó Minh Thâm dở khóc dở cười: “Bác sĩ nói, thời kì em mang thai, không thể làm chuyện vợ chồng.”
Lận Châu: “???”
Phó Minh Thâm xoa xoa đầu cậu: “Bằng không em cho rằng tại sao anh phải mua dây buộc mình.”
Lận Châu cắn môi, sắc mặt có hơi không tốt lắm, Phó Minh Thâm đang muốn đứng lên đi xối tắm nước lạnh, bỗng nhiên bị bạn nhỏ bổ nhào đến, lại ngã về trên giường.
“Em mặc kệ.” Lận Châu nói: “Anh chọc ra lửa, anh phải chịu trách nhiệm giúp em dập lửa.”
Phó Minh Thâm: “…?”
Phó Minh Thâm lúc này mới ý thức được, khoảng thời gian không chung phòng, muốn làm loại chuyện kia, không phải chỉ có mình anh…