Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 45
Chương 45
Mọi người ở hiện trường biết Hoa Thịnh, tự nhiên cũng biết danh tiếng của Thiên Hòa còn lớn hơn nó.
Tào Tuấn Duật nhìn Phó Minh Thâm, lại nhìn về phía Lận Châu: “Thật hay giả?”
Chuyện đã đến mức độ này, Lận Châu gật đầu, nói: “Ừm.”
Tào Tuấn Duật ‘đệch mẹ’ một tiếng, không đúng, Lận Châu nhà hắn không phải người vùng này, anh cậu sao có thể là chủ tịch hội đồng quản trị Thiên Hòa? Hắn luôn cho rằng anh Lận Châu là vì Lận Châu, đến vùng này phát triển, lẽ nào lý giải trước đây của hắn có nhầm lẫn?
Thiên Hòa và Phó gia tiếng tăm lừng lẫy, Tào Tuấn Duật đều biết, nhưng do ấn tượng ban đầu, luôn cảm thấy Phó Minh Thâm là anh kế của Lận Châu, cho nên xưa này chưa từng liên hệ hai người với nhau.
Đỗ Kiệt ‘hả?’ một tiếng, tiếp tục châm chọc nói: “Anh của cậu là chủ tịch hội đồng quản trị Thiên Hòa? Thiên nào Hòa nào, tớ sao nhớ chủ tịch hội đồng quản trị Thiên Hòa họ Phó không phải họ Lận? Sẽ không phải là gắn mác cách đọc giống nhau hàng giả đến dọa người chứ.”
“Anh lúc nào chỉ thuộc về cách gọi cho anh em ruột rồi?” Lời này là Phó Minh Thâm vẫn luôn không lên tiếng nói.
Đỗ Kiệt nhìn về phía anh, gã vừa rồi chú ý đến người đàn ông tướng mạo không bình thường, chỉ là do nguyên nhân từ Lận Châu, gã căm thù tất cả đàn ông đẹp trai, cho nên cố ý xem nhẹ anh.
Lúc này thấy anh lên tiếng, Đỗ Kiệt mới chú ý được đây là người đàn ông khí chất rất mạnh, chân mày hờ hững mà ác liệt, thoạt nhìn không phải nhân vật dễ sống chung.
Đỗ Kiệt nhịn không được nuốt nước miếng, ở trước mặt tình địch thua gì cũng không thể thua khí thế gã ngửa cổ hỏi: “Anh là ai?”
“Anh trai khác họ của Lận Châu.”
Phó Minh Thâm nói xong, từ trong túi tiền lấy ra một danh thiếp, đưa cho Đỗ Kiệt.
Đỗ Kiệt nghi ngờ nhận lấy, nhìn thấy chức vụ bên trên, cuối cùng thay đổi sắc mặt.
Lận Châu từng nhìn danh thiếp của Phó Minh Thâm, lần thứ hai họ gặp mặt, Phó Minh Thâm có cho cậu một tờ danh thiếp của anh, tờ danh thiếp kia cậu đến giờ còn bảo quản, cũng rõ ràng nhớ bên dưới tên của Phó Minh Thâm, có việc chức vụ của anh: Chủ tịch hội động quản trị, mà kí tên công ty chính là Thiên Hòa.
Tuy danh thiếp cũng có thể làm giả, nhưng thân phận sếp tập đoàn Thiên Hòa không phải ai cũng dám làm giả, hơn nữa trước đó, ai cũng không biết tối nay sẽ xảy ra xung đột, Phó Minh Thâm không thể nào sớm chế tạo làm giả danh thiếp lừa gạt người.
Đỗ Kiệt cho dù lại tìm cớ, cũng biết người đàn ông trước mặt mặc đồ nhìn rất bình thường này, lại khó che giấu khí chất cao quý, rất có thể thật sự là sếp của Thiên Hòa, gia chủ hiện nay của Phó gia.
Mặt Đỗ Kiệt xanh trắng giao nhau, quyền lực tuyệt đối ở trước mặt, năng lực liền hiện ra rất nhỏ bé.
Ví dụ gã còn đang đắc ý lấy được offer của Hoa Thịnh, kết quả cậu đã bám lên người anh trai là lão tổng công ty mạnh hơn Hoa Thịnh không biết bao nhiêu lần, Lận Châu thậm chí không cần cố gắng, có thể tùy tiện đến Thiên Hòa, thậm chí tiện tay làm chủ quản.
Sự chênh lệch này, so với lúc Đỗ Kiệt biết cô gái mình thích thích Lận Châu còn lớn hơn, còn đố kị hơn.
Bởi vì chênh lệch trên năng lực có thể dựa vào cố gắng, nhưng chênh lệch xuất thân và tướng mạo, là bẩm sinh.
Lận Châu thấy sắc mặt Đỗ Kiệt thay đổi, trên người chỗ nào còn có chút kiêu ngạo phách lối, không thể không thừa nhận bản thân sướng.
Đây chính là vui vẻ vả mặt sao?
Yêu rồi yêu rồi.
Cậu không có phẩm đức tốt đẹp cái nào tha được thì tha, cố ý nói: “Cậu vừa rồi không phải nói muốn ghép bàn sao, vậy đến đi, đừng đóng cọc ở chỗ này cho người ta vây xem nữa, anh.”
Cậu nhìn về phía Phó Minh Thâm.
Phó Minh Thâm: “Hửm?”
“Anh không để ý mời thêm mấy người chứ.”
Phó Minh Thâm rất phối hợp với cậu nói: “Đương nhiên không để ý.”
Đỗ Kiệt: “…”
Đỗ Kiệt lập tức leo lên lưng hổ khó xuống, lúc này, ông chủ thấy họ vẫn luôn đứng ở đó nói chuyện, ảnh hưởng khách hàng khác trong tiệm dùng bữa, đi qua nói: “Aiz, mấy vị khách, này còn có ghế trống, các cậu nếu không thì trước ngồi đây đi.”
Đỗ Kiệt chỗ nào còn có tâm tư ở chỗ này ăn xiên que, gã ném xuống một câu ‘không cần nữa’, đầu cũng không quay lại vòng ra khỏi tiệm đồ nướng.
Mấy bạn học đi cùng gã đến đưa mắt nhìn nhau một trận, cũng đi theo.
Mấy người Lận Châu lại lần nữa ngồi về vị trí cũ, cũng không biết là ai làm đầu tàu cười ra, người một bàn đều cười theo, làm đến mức khiến người bàn khác dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn họ.
“Quá sướng ha ha ha.” Tào Tuấn Duật cười đến đập bàn: “Ông đây nhìn chướng mắt tên Đỗ Kiệt kia lâu rồi, bộ dáng mắt cao hơn đầu, thứ chó má mà cho rằng làm hội trưởng học sinh cứt chó gì đó thì cao hơn người một bậc.”
“Phải đó, gã không biết ra khỏi khuôn viên trường học, hội trưởng học sinh ngay cả cái rắm cũng không phải sao?”
Trần Nghệ nhìn về phía Lận Châu: “Aiz, Châu Châu, anh cậu…thật sự là sếp của Thiên Hòa?”
Hắn vừa nói ra lời này, mấy người vốn đều sắp cười ra tiếng gà gáy bỗng chốc liền yên lặng, nhìn về phía Lận Châu và Phó Minh Thâm.
Lận Châu ‘khụ’ một cái, nói: “Phải.”
Tuy vừa rồi đã chịu một trận xung kích, nhưng nhận được sự thừa nhận từ chính miệng Lận Châu, mấy người vẫn là không hẹn mà cùng trừng to mắt.
Tào Tuấn Duật càng là khoa trương hơn bụm lấy ngực, nói: “Bạn trai của anh em là ông lớn trong truyền thuyết, không được, tôi phải bình tĩnh lại, quá kích động rồi.”
Mọi người đều xem thường nhìn hắn, cậu sao không nói bạn trai của con trai cậu nữa.
Trần Nghệ rất thận trọng nói: “Cái kia, Phó tổng, công ty ngài còn tuyển người không, tôi vẽ tranh tuy không giỏi như Châu Châu, nhưng làm thiết kế hạng nhất.”
Tào Tuấn Duật âm thầm mắng một câu không cần mặt mũi vậy mà cướp lấy cơ hội trước, cũng tự đề cử mình: “Tôi tuy vẽ tranh thiết kế không giỏi như họ, nhưng tôi biết vẽ donghua 3D!”
Vương Văn Viễn không cam lòng yếu thế nói: “Tuy năng lực chuyên ngành của tôi không giỏi hơn họ, nhưng năm ngoái tôi bắt đầu làm thực tập, đến bây giờ sắp có một năm kinh nghiệm làm việc.”
Tào Tuấn Duật lập tức phá đám: “Tháng 12 năm ngoái cậu mói nhận việc, này mới chưa đến tháng 7, sao sắp một năm rồi.”
“…” Khoảng khắc này Vương Văn Viễn rất muốn đánh chết tiện nhân này.
Phó Minh Thâm không ngờ đến buổi tụ tập này sẽ biến thành tự đề cử mình.
Cũng phải, bây giờ những đứa nhỏ này sắp tốt nghiệp, đúng là lúc chạy khắp nơi bận rộn tìm việc, có cơ hội có việc làm tốt như vậy đặt ở trước mắt, hiểu được nắm bắt coi như rất lanh trí.
Thấy hai nữ sinh cũng sắp bắt đầu tự tiến cử mình, giơ tay lên cắt ngang lời họ: “Thiên Hòa không có công việc thiết kế rất quan trọng, nếu các cậu đến, chỉ sợ sẽ bị chôn vùi nhân tài.”
“Nhưng,” Tại thời điểm mọi người lộ ra gương mắt thất vọng, Phó Minh Thâm chuyển đề tài câu chuyện, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, anh chậm rãi uống một hớp bia, mới nói: “Tôi có một người bạn, làm về game, chỗ cậu ta thiếu tài nguyên họa sĩ, nếu các cậu có hứng thú, tôi có thể tiến cử các cậu.”
Mắt mọi người sáng lên.
Lận Châu cũng thấy hứng thú, hỏi: “Công ty game nào vậy?”
Phó Minh Thâm nói tên công ty game.
Người cả bàn đều trợn to mắt, công ty game mà Phó Minh Thâm nói, cũng là một công ty game xí nghiệp trong nước cực kì nổi tiếng, được coi như là một trong những nơi làm việc lý tưởng của họ.
Hồi lâu, Tào Tuấn Duật mới chậc lưỡi nói: “Bạn của ông lớn đều là ông lớn, anh Phó…không đúng, Phó tổng, ngài quá tài giỏi.”
Trần Nghệ nâng lên ly rượu, nói: “Vậy chúng ta cảm ơn trước sự tiến cử của Phó tổng.”
Mọi người cũng tỉnh táo lại, dồn dập nâng ly rượu lên kính Phó Minh Thâm.
Vương Văn Viễn gọi ông chủ đến, lại chọn thêm một đợt xiên mới, bầu không khí trên bàn nhiệt liệt hơn trước đây nhiều, mấy người đối với ông lớn Phó Minh Thâm kiêm ân nhân tiến cử công việc cho họ, quả thực hận không thể quỳ xuống gọi cha.
Lận Châu không thể ăn nhiều, cũng không thể uống rượu, có hơi bối rối.
Cậu thấp giọng nói với Phó Minh Thâm: “Rất nở mày nở mặt nha Phó tổng.”
Phó Minh Thâm đưa tay ra, dưới gầm bàn nắm lấy tay cậu, nhỏ giọng nói: “Không có cách nào khác, ai bảo anh phải lấy lòng người nhà mẹ đẻ của em chứ.”
Lận Châu bị anh chọc tức cười, dùng lực nhéo ngón cái anh, uy hiếp nói: “Cho anh một cơ hội nói lại lần nữa.”
Nếu trước đây, Phó Minh Thâm khẳng định còn phải chọc cậu, chọc cậu giận xù lông rồi lại vuốt lông, nhưng bây giờ trong bụng bạn nhỏ còn có đứa nhỏ, Phó Minh Thâm rất biết co được duỗi được nói: “Anh nói sai rồi, là lấy lòng người nhà chồng anh.”
Lận Châu đắc ý vểnh đuôi: “Thật ngoan, nào gọi một tiếng chồng nghe thử.”
Phó Minh Thâm: “…”
Em còn được nước làm tới!
Lận Châu thấy anh không gọi, tay đặt ở trên bụng, cau mày nói: “Nó có chút cảm xúc, nó đạp em.”
Tay chân người ta cũng chưa có mọc ra, sao đạp em được.
Cục cưng tủi thân, nhưng cục cưng không có miệng nói.
Nhưng Phó Minh Thâm thấy cậu đều có thể thản nhiên dùng đứa bé trong bụng để nói giỡn, biết cậu đã chấp nhận sự thật đứa trẻ này.
Đều đã chấp nhận sự tồn tại của bé, khoảng cách tiếp nhận bé còn xa sao?
Phó Minh Thâm chen tay vào trong khe hở ngón tay Lận Châu, nhỏ giọng gọi một câu: “Ông xã.”
Thanh âm đè xuống rất thấp rất trầm, so với bình thường càng có từ tính hơn, rất quyến rũ, lỗ tai Lận Châu thoắt cái đỏ lên, xoay mặt qua bên khác nói: “Gọi thì gọi, dựa gần như vậy làm gì?”
Phó Minh Thâm cười khẽ, muốn anh gọi chồng là cậu, xấu hổ cũng là cậu.
“Oa, Châu Châu, Phó tổng, hai người sao dính sát vậy, không cần như vậy, ợ, ân ái.” Tào Tuấn Duật ngồi bên cạnh Lận Châu ợ rượu một cái, thò người qua nói.
Trên đất một đống chai rượu, đều là mấy người này uống, tửu lượng Tào Tuấn Duật không như thế nào cả, lúc này đã rõ ràng uống nhiều, trên mặt còn có hai vệt đỏ trên gò má, nhìn giống như cao nguyên đỏ.
Lận Châu ở trước mặt bạn cùng phòng da mặt khá mỏng, ngại ngùng buông ra bàn tay mười ngón đan nhau với Phó Minh Thâm, đẩy đầu chó Tào Tuấn Duật đang thò qua, nói: “Uống rượu của cậu đi.”
“Tớ không.” Tào Tuấn Duật hị hị cười ngốc: “Nhóc con, thấy cậu gả cho ông xã tốt như vậy, ba ba vui vẻ an tâm.”
Lận Châu: “…”
Phó Minh Thâm: “….”
Du Thi hận không thể giả vờ không quen hắn, muốn kéo bạn trai bôi tro trát trấu nhà mình về, khổ nỗi cô căn bản kéo không nổi Tào Tuấn Duật, Tào Tuấn Duật thậm chí duỗi tay ra khoác vai Lận Châu: “Đợi tí, để cho anh nói hai câu với nhóc con của anh.”
Du Thi: “…”
Trời ơi, quá mất mặt, cô bây giờ không cần bạn trai này nữa, còn kịp không?
Phó tổng thấy tay Tào Tuấn Duật khoác trên vai Lận Châu, chỉ cảm thấy cực kì chướng mắt, đang muốn đưa tay ra vén lên, nghe thấy Tào Tuấn Duật nói: “Tớ cho rằng cậu bị ai…chính là tra nam kia lừa gạt, sẽ không tin tình yêu nữa, không có thì được, hì hì, cũng đúng, gã so với Phó tổng tính là cái thứ gì, căn bản không xứng để cậu đau lòng.”
Phó tổng nhìn Tào Tuấn Duật lại thấy thuận mắt.
Lận Châu bị hơi rượu của Tào Tuấn Duật thở ra, cảm thấy loại buồn nôn kia lại đến rồi, cậu nhịn không nổi đẩy ra Tào Tuấn Duật, nhét xiên nấm hương nướng vào trong miệng hắn nói: “Ngậm miệng cậu lại.”
Tào Tuấn Duật cuối cùng ngậm miệng.
Buổi tụ tập vui vẻ sôi nổi, cho đến 10 giờ mới tàn, Phó Minh Thâm và Lận Châu giúp mấy quỷ say rượu gọi xe, lại gọi xe cho Trương Băng Băng, mới ngồi lên xe do tài xế lái đến đến họ.
Phó Minh Thâm nhìn thời gian đều hơn 10 giờ, anh ngay cả thời gian xã giao chân chính đều rất ít ở lâu như vậy, anh nói với Lận Châu: “Mệt rồi thì ngủ trước đi, anh lát nữa ôm em lên.”
Sau khi Lận Châu mang thai trở nên thèm ngủ, thường chưa đến 10 giờ thì ngủ rồi.
“Ngủ không được, cả người đều là mùi đồ nướng và mồ hôi.” Lận Châu cau mày nói.
Tuy trong tiệm đồ nướng mở điều hòa, nhưng nhiều người như vậy tụ một phòng, nóng là không thể tránh khỏi.
Phó Minh Thâm cũng không miễn cưỡng cậu, anh bảo tài xế điều chỉnh hơi lạnh cao tí, muốn để cho Lận Châu gối lên đùi anh nghỉ ngơi, Lận Châu lại tựa đầu lên bả vai anh.
Phó Minh Thâm trong lòng mềm nhũn.
Hai người từ sau khi nói ra chuyện đứa nhỏ, bầu không khí giữa họ vẫn luôn rất tế nhị, cứ việc thường ngày sống chung vẫn gắn bó như keo sơn, nhưng hai người vẫn luôn chia phòng ngủ, cộng thêm Lận Châu thèm ngủ, Phó Minh Thâm lại công việc bận rộn, vẫn như cũ rất ít khi có ngày tháng yên tĩnh như vậy.
Anh nắm lấy tay Lận Châu đặt ở trên đầu gối, hai người ai cũng không nói chuyện, yên tĩnh hưởng thụ khoảng khắc thời gian ấm áp hiếm có này.
Cho đến khi xe sắp đến cửa lớn khu biệt thự, Lận Châu bỗng nhiên mở miệng: “Em phải hay không chưa từng nói với anh chuyện bạn trai cũ của em?”
Phó Minh Thâm sững sờ.
Một chút chuyện kia của cậu và Kỷ Lâm, Lận Châu không nói anh cũng rõ ràng.
Đầu ngón tay anh gãi gãi ở lòng bàn tay cậu, nói: “Đều là quá khứ.”
“Đúng, đều là quá khứ, nếu không phải hôm nay Tào Tuấn Duật nhắc đến, em cũng sắp quên gã rồi, chính là trò bịp bợp từ đầu đến cuối, gã chỉ thèm muốn thân thể của em.”
“…” Xác thực.
Nhưng họ yêu nhau hơn hai tháng, Kỷ Lâm không ngủ được Lận Châu, Phó Minh Thâm trái lại rất bất ngờ.
Anh hiểu rõ đức hạnh của Kỷ Lâm, nói theo đuổi, yêu nhau gì đó, mục đích cuối cùng chỉ muốn lên giường với Lận Châu.
Lận Châu nói: “May mắn em giữ vững giới hạn cuối cùng, bằng không…”
Cậu không có nói tiếp, ánh mắt lại rơi đến trên bụng mình.
Phó Minh Thâm cũng hiểu ý cậu, ánh mắt u ám.
Phải, may mắn Lận Châu không lên giường với gã, bằng không nếu mang thai đứa nhỏ của Kỷ Lâm, giữa hai người không dễ dàng phủi sạch quan hệ như vậy.
Nhưng, lời này nói đến đây, Phó Minh Thâm cũng muốn nhân cơ hội thẳng thắn với cậu quan hệ của anh với Kỷ Lâm, chuyện này anh vẫn luôn không nói với Lận Châu, thứ nhất là cảm thấy không cần thiết, dù sao anh và Kỷ gia bên kia căn bản không quan hệ, thứ hai cũng là lúc đó còn chưa theo đuổi được Lận Châu, sợ Lận Châu cảm thấy họ là chuột rắn chung một ổ.
Đợi sau khi hai người yêu nhau, anh lại không tìm được thời cơ để nói.
Như hôm nay cơ hội vừa vặn, Phó Minh Thâm nói: “Thực ra, anh…”
“Két—”
Lời Phó Minh Thâm vừa đến đầu lưỡi, tài xế bỗng nhiên thắng gấp, quán tính cực lớn thiếu chút nữa ném hai người đi, Phó Minh Thâm theo bản năng một tay bảo vệ Lận Châu, một tay đỡ lấy lưng ghế, hai người mới không đụng vào lưng ghế.
“Xảy ra chuyện gì?” Thanh âm Phó Minh Thâm trầm xuống, khó chịu hỏi.
“Xin lỗi ngài, bên đường bỗng nhiên nhảy ra một con mèo hoang.”
Họ đã vào khu biệt thự, chỗ này rất nhiều mèo hoang dạo chơi, còn có người sẽ đút cho tụi nó, thỉnh thoảng lúc xe đi qua có thể nhìn thấy không kì lạ, nhưng đều là ở rất xa liền chạy, hiếm khi sẽ xông đến trước xe như vậy.
“Nó không đi, tôi nhớ tôi không đụng vào nó.” Tài xế lẩm bẩm nói, bắt đầu lùi xe, muốn vòng qua mèo.
Lận Châu lại nói: “Chúng ta xuống xem thử đi, vừa vặn chỗ này cách nhà cũng không xa, chúng ta đi một đoạn, em ngồi đến mức có hơi buồn nôn.”
Phó Minh Thâm nghe nói cậu lại muốn nôn, trả lời nói: “Được, vậy liền đi xuống thôi.”
Hai người xuống xe, đi đến trước xe, quả nhiên nhìn thấy một con mèo cả người màu trắng tuyết, mắt chiếu ngược đèn xe, phát ra ánh sáng màu xanh lục.
“Thân thể nó hình như đang run rẩy, là bị dọa hay là bị đụng vào?” Lận Châu hỏi.
Phó Minh Thâm cũng không biết, trực tiếp nói với tài xế cũng theo xuống: “Anh đi xem thử.”
Tài xế theo lệnh mà đi qua tra xem, mèo kia lại bỗng nhiên đứng lên, muốn cắn ống quần tài xế, tài xế bị dọa dến thiếu chút nữa một chân đá nó ra, còn hên hắn làm tài xế cho Phó Minh Thâm nhiều năm, chân giẫm thắng xe giẫm nhiều năm, rất vững, không có đá ra, chỉ là lùi về sau hai bước, tránh khỏi mèo kia.
Con mèo khẽ khàng ‘meo’ một tiếng, thanh âm có hơi khàn, tiếp đó, lại tiến lên trước hai bước, lại cắn lên chân tài xế, tài xế nhìn bộ dáng nó không giống như là tấn công, nhịn xuống không lùi ra sau, thấy miệng con meo kia ngậm lấy ống quần mình.
“Ặc…” Tài xế ngỡ ngàng: “Nó hình như muốn ăn ống quần tôi.”
Lận Châu và Phó Minh Thâm cũng đi qua, nhìn bộ dáng này của nó, Phó Minh Thâm nói: “Phải hay không đói rồi?”
Lận Châu nói: “Không đến mức này chứ, em thấy một bà thường xuyên đút cho mèo hoang chỗ này ăn.”
Hơn nữa người giàu phần lớn lãng phí xa hoa, thường xuyên làm một bàn đồ ăn lớn mà chỉ ăn một chút, dư lại đều ném đi, đồ ăn trong thùng rác chỗ này rất phong phú, người đói chết mèo cũng sẽ không đói chết.
Tài xế dở khóc dở cười nói: “Sẽ không phải muốn ăn vạ dựa tôi chứ, tôi thật sự không có đụng vào nó.”
Phó Minh Thâm: “Nếu có thông minh như vậy, vậy thì anh nuôi nó đi.”
“…” Tài xế sắp khóc, vợ hắn không thích tất cả động vật có lông, nhưng mệnh lệnh của ông chủ, hắn lại không dám nói không.
Đúng vào lúc này, Lận Châu nói: “Sao tôi cảm thấy nó là đang cầu anh giúp đỡ.”
Cầu giúp đỡ?
Tài xế nhìn về phía con mèo, quả nhiên thấy nó giống như đang ngậm ống quần hắn, kéo hắn về một hướng.
Tài xế cảm thấy suy đoán này không đáng tin: “Không thể nào, nó có thông minh như vậy sao?”
Phó Minh Thâm trực tiếp nói: “Cùng theo qua đó xem thử thì rõ ràng thôi.”
Tài xế vẫn là cảm thấy con mèo hoang này, không thể nào có IQ cao như thế, nhưng thấy bộ dáng Phó Minh Thâm và Lận Châu đều rất hứng thú, liền thuận theo họ, nhấc chân đi về phía con mèo kéo hắn đi.
Con mèo kia thấy hắn động đậy, vậy mà thật sự buông ống quần hắn ra, ở đằng trước dẫn đường.
Tài xế: “…”
Đầu năm nay, ngay cả mèo đều biết vả mặt.
Ba người theo con mèo trắng xuyên qua một lùm cây, ở một bãi cỏ bí mật thì dừng lại, sau đó, họ nhìn thấy một con mèo khác.
Trên người con mèo kia đều là máu, cũng không biết bị thương như thế nào, nhìn rất dọa người.
“Hóa ra là bầu bạn của nó bị thương đang cầu chúng ta giúp đỡ, vật nhỏ rất thông minh.” Lận Châu nhịn không được cảm khái.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cậu cũng sẽ không tin tưởng mèo có thể có IQ cao như vậy.
Tài xế cũng hiếm lạ không thôi, thấy con mèo kia hơi thở thoi thóp, hỏi: “Này phải làm thế nào?”
“Gần đây có một bệnh viện thú ý, anh đưa nó đến đó.” Phó Minh Thâm nói.
Trong biệt thự rất nhiều người nuôi mèo nuôi chó, cho nên gần đây có tiệm thú y và bệnh viện thú y, tuy giờ này có thể tam làm, nhưng chỉ cần cho phí khám chữa trị ban đêm, đều sẽ mở cửa kinh doanh.
Phó tổng cái gì cũng thiếu, chính là không thiếu tiền.
“Ồ ồ ồ, được.”
Tài xế nói xong, đưa tay muốn ôm con mèo kia lên, trên người nó hầu như đều là máu, tài xế thấy chỗ bụng nó là sạch sẽ, muốn từ trên bụng bế nó lên, con mèo vốn còn hơi thở thoi thóp kia, xem bất kì lúc nào cũng chết lại phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo với hắn.
Con mèo trắng dẫn họ đến cũng phát ra thanh âm giống vậy.
“???” Tài xế hoang mang, không cho tao ôm mày gọi tao đến làm gì.
“Nó không cho tôi ôm phải làm thế nào?” Tài xế phiền não nói: “Hơn nữa tôi sao cảm thấy bụng nó rất lớn.”
Lận Châu và Phó Minh Thâm cũng chú ý thấy bụng con mèo kia lớn hơn con mèo trắng một vòng, hai người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy đáp án.
“Anh đừng đụng bụng nó.” Lận Châu nói: “Nó chắc là mang thai, đây là đang bảo vệ đứa nhỏ của nó.”
Tài xế: “….?”
Trải qua Lận Châu nhắc tỉnh, tài xế cũng hiểu rõ, lầm bầm nói: “Bị thương thành như vậy còn bảo vệ con, những súc sinh này trái lại là có linh tính.”
“Anh chỗ nào nói nhiều lời vô ích như vậy.” Phó Minh Thâm trước giờ chưa cáu giận với bảo mẫu tài xế nói ra tiếng, thanh âm bao hàm mấy phần tức giận: “Đến trong xe tìm một tấm thảm qua đây gói nó lại đưa đến bệnh viện, lại chậm trễ trực tiếp chăm sóc trước lúc lâm chung cho nó sao?”
Tài xế rụt cổ, không hiểu Phó Minh Thâm tại sao bỗng nhiên cáu giận, không dám lên tiếng, nhanh chóng vụt đi.
Lận Châu lại là cụp mắt.
Phải, súc sinh đều có linh tính, đã bị thương đến nghiêm trọng như vậy, cũng biết bảo vệ con của mình, thế nhưng cậu còn đang suy nghĩ phá bỏ đứa nhỏ?