Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 44

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 44
  • 10
Prev
Next

Chương 44

Lận Châu liên tục ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, thân thể đã khôi phục bình thường, tâm trạng cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Cậu chậm rãi tiếp nhận sự thật bản thân đã mang thai, loại chuyện này, cũng chính là lúc mới đầu cảm thấy khó mà chấp nhận, thời gian lâu, giống như vết sẹo sẽ tự động lành lại, đại não cũng tự động tiếp nhận và tiêu hóa.

Chỉ là, cậu vẫn chưa quyết định xong cần sinh hay không.

Cậu thật sự không muốn sinh, đàn ông sinh con, nghĩ thế nào cũng thế đời kinh sợ.

Nhưng vừa nghĩ đến phá bỏ, lại giống như có hơi không nỡ, cái này dù sao cũng là một sinh mệnh, hơn nữa Phó Minh Thâm cũng rất thích đứa nhỏ này, nếu như phá bỏ, giữa họ sẽ hay không sản sinh ngăn cách không thể nói, nhưng khẳng định không cách nào thản nhiên tiếp tục nhận một đứa nhỏ làm con thừa tự.

Cho nên Lận Châu còn đang suy nghĩ, không xác định rõ sinh hoặc không sinh, Phó Minh Thâm nói không can dự, thì chưa từng lại hỏi đến nữa, đều giao toàn quyền lựa chọn cho cậu.

Cái này khiến Lận Châu càng xoắn xuýt hơn.

Phó Minh Thâm càng là tôn trọng cậu, cậu càng không đưa ra được quyết tâm xóa bỏ, chuyện cứ vẫy càng kéo dài…

***

“Châu Châu, chỗ này, hi! Chỗ này!”

Thứ sáu, Lận Châu vừa đi vào tiệm đồ nướng, thì nghe thấy lão đại Vương Văn Viễn bạn cùng phòng kí túc lớn giọng đang gọi cậu.

Hôm nay là ngày kí túc xá bọn họ tụ tập, Lận Châu theo phương hướng âm thanh phát ra mà nhìn qua, nhìn thấy Vương Văn Viễn đang ra sức vẫy tay về phía cậu.

Lận Châu đi qua, ba người bạn kí túc khác đều đủ cả, ngoại trừ bạn gái của Tào Tuấn Duật Du Thi, còn có một cô gái lạ mặt, trên mặt trang điểm nhạt, một bộ váy trắng, nhìn rất có khí chất.

“Đây là đồng nghiệp tớ, tên là Trương Băng Băng.” Du Thi giới thiệu cho cậu nói.

Hóa ra là bạn của cô, Lận Châu còn cho rằng là ý trung nhân của hai tên ế bạn cùng phòng.

Lận Châu mỉm cười gật đầu với Trương Băng Băng, ngược lại là Trương Băng Băng mắt sáng lên nhìn cậu: “Anh trai thật đẹp trai nha.”

“Đó đương nhiên, cậu ta thế nhưng là giáo thảo của chúng tớ.” Du Thi cảm thấy vinh dự nói.

Trương Băng Băng cười hì hì nói: “Tớ còn là lần đầu tiên gặp được giáo thảo sống, anh trai cậu có đối tượng chưa, nếu không có có để ý tìm một người không, cậu thấy tôi như thế nào?”

“….” Con gái bây giờ đều thẳng thắn như vậy sao?

“Đừng nghĩ nữa, cậu ta có bạn trai rồi.”

Du Thi nói xong, nhìn về phía Lận Châu: “Đúng rồi, bạn trai cậu chưa đến sao, nghe Tào Tuấn Duật nói rất đẹp trai, tớ còn chưa từng gặp nữa.”

Lần trước sinh nhật Đại Lưu, Du Thi có việc, không có tham gia, cho nên chưa từng gặp.

“Đúng rồi.” Tào Tuấn Duật vỗ chân: “Cậu không phải nói dẫn con rể tớ đến sao, người đâu?”

“Cậu cút.” Lận Châu đạp một cái vào chân Tào Tuấn Duật, ngồi xuống vị trí trống bên cạnh hắn, mới nói: “Anh ấy từ công ty qua đây, trễ một chút, chúng ta gọi món trước.”

Nếu đổi thành trước đây, Lận Châu dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì, sẽ đến công ty Phó Minh Thâm đợi anh cùng nhau đi, nhưng cậu gần đây do nguyên nhân mọi người đều biết, ngồi xe lâu cũng sẽ buồn nôn, Phó Minh Thâm bảo tài xế đưa cậu qua, anh tự lái xe đến.

“Chúng tớ vừa gọi, đây là thực đơn, cậu xem thử có muốn bổ sung cái gì.” Vương Văn Viễn đưa thực đơn đến trước mặt cậu.

Lận Châu lướt nhìn tờ đơn, thấy họ gọi đủ nhiều, không bổ sung nữa.

Hôm nay là thứ sáu, khách trong tiệm rất nhiều, đồ nướng của họ không có nhanh như vậy liền đưa lên, nhân viên phục vụ đưa cho họ một vài rau trộn và bia lạnh.

Tào Tuấn Duật lo liệu mở bia, rót cho họ đều đầy ly, lúc đến trước mặt Lận Châu, Lận Châu che ly rượu, nói: “Gần đây dạ dày không thoải mái, không thể uống rượu.”

“Cậu và bạn trai sống chung không phải có bảo mẫu chăm sóc sao, sao còn làm hư dạ dày?” Tào Tuấn Duật đặt chai rượu xuống.

Lận Châu cười gượng, không trả lời.

Nói ra nguyên nhân sự thật, sợ các cậu bị dọa tiểu ngay tại chỗ.

Nhưng họ đều là chung một kí túc xá, hơn nữa biết Lận Châu trước đây vì đuổi theo đơn hàng, thường quên ăn quên ngủ, làm hư dạ dày, không có nảy sinh nghi ngờ với lời từ chối này của cậu.

Trần Nghệ uống một hớp bia lạnh, vốn thoải mái thở hà một hơi, nhưng mắt lướt về phương hướng của Trương Băng Băng, lại mất tự nhiên thu hồi hành động không quá nhã nhặn này về.

Hắn nhìn về phía Lận Châu, hỏi: “Châu Châu, cậu xác định bạn trai cậu ăn quen đồ chỗ này chứ?”

Lần trước chỉ thoáng lướt qua ở KTV, họ liền cảm thấy bạn trai cậu rất cao cấp, vừa nhìn chính là người của xã hội thượng lưu, cùng với nơi này không hề ăn nhập.

Lận Châu rót nước dừa vào trong ly mình, nói: “Không sao, không quen anh ấy cũng sẽ không nói ra.”

Người khác: “….”

Đây là bạn trai yêu quý đó.

Thực ra đối với Phó Minh Thâm mà nói, nơi họ có thể đi được, anh đoán chừng cũng không coi trọng.

Mà nói anh xem trọng, những người bạn chung phòng này của cậu sẽ cẩn trọng không được tự nhiên, hôm nay mục đích chủ yếu là chúc mừng Tào Tuấn Duật cầu hôn thành công, cho nên chỉ có thể uất ức Phó tổng.

“Vậy lát nữa chúng ta rót anh ta, cậu không được đau lòng đó.” Tào Tuấn Duật nói.

Lận Châu chưa từng thấy Phó Minh Thâm uống say, xua ta nói: “Rót đi, tớ tuyệt không ngăn cản.”

Vương Văn Viễn dựng ngón cái lên: “Thật sự là anh em, là mấy anh trai trách nhầm cậu, cậu không hề trọng sắc khinh bạn.”

Lúc này, nhân viên phục vụ bắt đầu lên đồ ăn bàn họ, bốn người đã lâu chưa tụ tập, ăn một miếng đồ nướng, uống một hớp bia, rất nhanh bắt đầu nói chuyện.

Có thể đồ nướng quá thơm, Lận Châu hiếm khi có khẩu vị, cậu đang ăn một que xiên nướng, cầm ra điện thoại, gửi tin nhắn cho Phó Minh Thâm.

Ngạn: Anh, còn bao lâu nữa đến?

Phó Minh Thâm có lẽ đang lái xe, gửi tin nhắn thoại cho cậu, Lận Châu chuyển thành văn tự.

Phó Minh Thâm: Đến rồi, đang tìm chỗ đậu xe.

Ngạn: Vậy em đi đón anh.

Nói xong, cậu đứng lên, nói: “Anh tớ đến rồi, tớ ra đón anh ấy.”

Đường chỗ này quy hoạch đều chẳng ra sao, căn bản không có vị trí đậu xe chính quy, Phó Minh Thâm chỉ có thể tìm ven đường đậu xe, làm theo định vị Lận Châu gửi cho anh tìm được tiệm đồ nướng, nhìn thấy Lận Châu nắm điện thoại ở cửa đợi anh.

Bốn phía xung quanh này đối với Phó Minh Thâm mà nói, cho dù là dầu mỡ béo ngậy, mà Lận Châu giống như ánh trăng trong đống lộn xộn này, không nhiễm bụi trần, lại rất kì diệu sẽ không lạc quẻ.

Lận Châu cũng nhìn thấy anh, trên gương mặt vốn lạnh lùng lộ ra nụ cười mỉm: “Anh.”

Phó Minh Thâm đi qua, áy náy nói: “Trên đường kẹt xe, đến trễ.”

“Không sao, ẩy, anh thay đồ rồi?”

“Ừm, thay trước khi qua đây.”

Trên người Phó Minh Thâm mặc một cái áo thun đen đơn giản, quần jeans và giày thể thao.

Lận Châu: “Anh sẽ không đặc biệt đi mua chứ.”

Bộ đồ này nhìn chính là rất rẻ loại hàng chuyên bán ở taobao, khác rất lớn với phong cách ăn mặc của Phó Minh Thâm.

“Phải, phải hay không rất xứng với chỗ này?”

Khóe mắt Lận Châu giật giật, xứng rất xứng, nhưng, trên người Phó Minh Thâm có khí chất cao quý trời sinh, cho dù quần áo bình thường như vậy mặc ở trên người anh, cũng bị mặc thành cảm giác cao cấp.

Nhưng, như vậy ngược lại không cần lo lắng những người kia bị khí thế sếp lớn của Phó Minh Thâm làm đến cẩn trọng, ăn không trôi.

Thế là, cậu rất biết cho mặt mũi nói: “Rất xứng, thoạt nhìn giống như sinh viên đại học mới vào xã hội không đóng nổi tiền nhà.”

Phó Minh Thâm: “Vậy em muốn đến bao dưỡng anh không?”

“Cái này sao, ngại ghê á, em cũng nghèo, bao không nổi.”

Phó Minh Thâm: “Anh có thể tay làm hàm nhai, không cần tiền.”

“Bỏ đi, hiện nay không có bữa cơm miễn phí, nói không chừng anh thấy em đẹp, chuẩn bị lén lút bán em đi.”

Phó Minh Thâm cũng bị lời không cần mặt mũi này của cậu chọc cười, xoa một cái trên đầu cậu, nói: “Trên người em đều đóng dấu anh chọc vào, chỗ nào nỡ bán, được rồi, vào đi thôi.”

“Ồ.”

Mặt Lận Châu có hơi đỏ, có lần nào đó Phó Minh Thâm cùng cậu làm, lúc làm gì đó tiến vào trong thân thể cậu, thì nói là đóng dấu chọc vào.

Lưu manh thối tha!

Hai người đi vào tiệm đồ nướng, bây giờ đang là giờ cao điểm dùng cơm, bên trong tiệm rất ồn ào, uống rượu, oẳn tù tì, nói chuyện, cứ việc Phó Minh Thâm đã làm xong chuẩn bị đầy đủ, vẫn là có hơi không thoải mái.

Nhưng trên mặt vẫn là bình tĩnh.

Mấy người Tào Tuấn Duật dọn dẹp trên bàn, đợt đầu tiên vừa lên đã ăn gần hết, dứt khoát đều dọn lại, lại ném mấy chai rượu rỗng vào thùng rác, xây dựng hiện tượng giả ngăn nắp sạch sẽ.

“Đến rồi.” Vương Văn Viễn vẫn luôn chú ý cửa nói.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, nhìn thấy Lận Châu và một người đàn ông đẹp trai đi vào.

Không giống với lần trước gặp phải ở trong KTV, lần này trên người Phó Minh Thâm ít đi khí thế đè ép người, cộng thêm đổi đồ mặc trên người, nhìn xác thực thân thiện dễ gần hơn nhiều.

Hai nữ sinh không khỏi kinh ngạc kêu ra tiếng.

“Trời ơi, quá đẹp.” Trương Băng Băng nâng mặt, buồn phiền nói: “Sao trai đẹp đều làm gay.”

Du Thi cũng mặt đầy mê trai: “Thật sự rất đẹp trai, sẽ không phải đại minh tinh nào đó chứ.”

Tào Tuấn Duật bất mãn nói: “Nè nè, bạn học Du, nhìn chỗ này, anh mới là người đàn ông em cưới hỏi đàng hoàng.”

Mọi người đều cười lên.

Vừa vặn Phó Minh Thâm và Lận Châu cũng đi vào, Lận Châu nói: “Đang nói cái gì buồn cười?”

“Đều đang nói giá trị nhan sắc của bạn trai cậu, không vào vòng giải trí rất đáng tiếc.” Tào Tuấn Duật vừa rồi còn mở miệng ra là con rể, người thật trước mắt rắm cũng không dám thả một cái, chào hỏi nói: “Nào, ngồi, ngồi.”

“Anh ấy là bạn trai của tớ, Phó Minh Thâm, Phó của sư phó, Minh của ngày mai, Thẩm của nông sâu.”

“Ả? Phó…Minh Thâm, cái tên này rất quen tai.” Trương Băng Băng nhịn không được nói.

Lận Châu không cố ý giới thiệu thân phận của Phó Minh Thâm cho họ, cũng không cố ý giấu giếm, nghe thấy lời này của Trương Băng Băng, ánh mắt mọi người đều rơi ở trên người cô.

Trương Băng Băng có thể nhận thấy được áp lực, ‘chậc’ một tiếng, nói: “Thì có hơi quen tai, tớ cũng không nhớ từng nghe ở chỗ nào, các cậu đừng nhìn tớ như vậy, tớ áp lực lớn như núi.”

Mọi người đều cười lên, Tào Tuấn Duật đứng lên rót rượu cho Phó Minh Thâm: “Anh lớn hơn chúng em, em gọi anh là anh Phó nhé, anh Phó, anh có thể uống rượu không?”

Trong lòng người khác ‘xì’ một tiếng, còn gọi anh nữa, có bản lĩnh cậu gọi con rể.

Phó Minh Thâm cố ý thu lại khí thế, cả người đều trở nên dễ gần, mấy người này cũng không giống lần trước ở KTV gặp anh, không thể buông thả tay chân.

Phó Minh Thâm ung dung thản nhiên nhìn ly của Lận Châu, thấy cậu uống đồ uống, gật đầu: “Có thể.”

Tào Tuấn Duật thế là rót đầy cho anh, mọi người trước đi một vòng, Phó Minh Thâm lần đầu tiên ở chỗ này uống rượu, cảm thấy giống như cũng không phải quá tồi tệ.

Đang lúc anh nghĩ như vậy, nhân viên phục vụ cầm một xiên lớn nướng xong đi vào, đặt ở trong khay lớn ở giữa.

Tào Tuấn Duật nhìn nói: “Là xiên thịt dê, món đặc sắc của tiệm họ, nào nào nào, tranh thủ ăn còn nóng.”

Ăn đồ nướng không có gì khách sáo nhường nhau, mọi người đều đưa tay ra cầm lấy, chỉ có Phó Minh Thâm không động đậy.

Anh không phải chưa từng ăn đồ nướng, nhưng tiệm đồ nướng anh đi, đều là khéo léo đặt ở trong khay, bề ngoài của xiên cũng đẹp hơn cái này, nhìn tăm dầu mỡ béo ngậy còn là màu đen đen, nhìn thế nào cũng không vệ sinh.

“Anh Phó, anh sao không ăn?” Vương Văn Viễn thấy anh không động đậy: “Phải chăng không quen ăn đồ chỗ này?”

“Không phải.” Phó Minh Thâm sẽ không quét đi vui vẻ: “Tôi không thích mùi vị của thịt dê lắm.”

Lận Châu ngồi ở bên cạnh anh thầm nghĩ anh thôi đi, lần trước thịt dê nướng anh không ăn đến thơm ngon à.

Cậu biết bạn trai nhà mình là không quen hoàn cảnh chỗ này, đưa đồ mình ăn đến trước mặt Phó Minh Thâm: “Không mùi, anh thử một cái, rất thơm.”

Nói xong, nháy mắt với anh, giống như là động viên, bảo anh không cần sợ, thử xem.

Phó Minh Thâm cúi đầu nhìn xiên bạn nhỏ đưa qua, Lận Châu từng ăn một miếng, cắn rớt một cái, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn là cúi thấp đầu, cắn một cái, bên ngoài thịt dê nướng tiêu hương, bên trong thịt non nhiều nước, ngược lại không có cảm giác béo ngậy trong tưởng tượng.

“Rất ngon nhỉ.” Lận Châu cười hỏi.

Phó Minh Thâm: “Còn được.”

Ngon chủ yếu là do bạn trai từng ăn.

“Ăn ít một chút.” Phó Minh Thâm lại nói.

Tuy bác sĩ nói ngoại trừ chỉ định mấy thứ như nhân sâm, sơn tra không thể ăn, không yêu cầu kiêng kị, nhưng thứ quẹt trên thịt nướng dù thế nào cũng không tính quá vệ sinh, lại dễ dàng bị nóng.

Trong bụng cậu còn có đứa nhỏ, vẫn là ăn ít những cái này để tốt hơn.

Lận Châu bĩu môi, ‘ồ’ một tiếng, đưa đồ trên tay cho Phó Minh Thâm, bản thân lại duỗi tay cầm lấy, phát hiện người trên bàn đều đang nhìn mình.

“Sao vậy?” Lận Châu khó hiểu hỏi.

“Không có gì, chỉ cảm thấy, còn chưa bắt đầu ăn, bụng liền no.” Trần Nghệ xoa xoa bụng nói.

Vương Văn Viễn tiếp lời nói: “Cái này phải là cơm chó 82 năm, hít, một làm hương lâu năm.”

Tào Tuấn Duật học cậu, đưa xiên mình từng ăn đến trước mặt Du Thi: “Nào, vợ thử một cái, rất thơm.”

“Bên trên đều có nước miếng của anh, em mới không cần.” Du Thi không cho thể diện nói.

Mọi người cười lên, Lận Châu biết họ chế giễu cậu và Phó Minh Thâm quá sến súa, cười mắng: “Mấy cậu cút đi.”

Bầu không khí bởi vì nhạc đệm nhỏ trở nên sôi nổi, khui một chai lại một chai bia, xiên đầy đất, Phó Minh Thâm vẫn là không ăn được nhiêu, nhưng mỗi lần đều chọn đồ muốn ăn ăn một chút, hơn nữa chỉ cần anh nghĩ, lừa gạt những người trẻ tuổi còn chưa đi vào xã hội chẳng hề tốn công sức, mọi người chốc lát di chuyển lực chú ý từ anh ăn không ăn, còn bị lừa gạt đến uống không ít rượu.

Mấy người cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, họ rõ ràng muốn hợp lực rót say Phó Minh Thâm.

Lận Châu cũng không ăn rất nhiều, nhìn bạn trai nhà mình lừa gạt mấy kẻ ngốc vẫn luôn uống rượu, ở một bên cười.

“Yo, tôi bảo sao nhìn quen mắt như vậy, hóa ra là hotboy Lận của chúng ta.”

Lúc đang cùng mọi người nói chuyện vui vẻ, một thanh âm bỗng nhiên chen vào nói, mang theo giọng điệu châm chọc.

Lận Châu cau mày, xoay đầu, nhìn mấy người đàn ông, người dẫn đầu không cao, tướng mạo thanh tú, đeo kính.

Đỗ Kiệt.

Độ Kiệt này là nhân vật có sức ảnh hưởng của trường học, không chỉ học tập tốt, năng lực cũng xuất sắc, là hội trưởng cũ hội học sinh trường họ.

Gã và Lận Châu có thù, nguyên nhân Đỗ Kiệt thích hotgirl trường họ, nhưng hotgirl người ta thích Lận Châu.

Lận Châu cong tự nhiên, không có hứng thú với nữ sinh, cũng không nhớ em gái kia phải hay không từng tỏ tình với mình, thời gian ở trường của cậu có hạn đều đặt ở trên học tập và kiếm tiền, căn bản không có tâm tình quan tâm ai thích mình, những cái này đều là nghe người kí túc nói.

Nhưng, Đỗ Kiệt vì lòng ôm thù hận, mượn chức vị, đơn phương chế tạo không ít phiền phức cho Lận Châu.

Lận Châu vốn không muốn tranh chấp với người thiếu hiểu biết như gã, nhưng Đỗ Kiệt cho rằng cậu là cái túi, ngày càng táo tợn hơn.

Thế là thù này kết ngày càng lớn.

Lận Châu đều lười phản ứng gã, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không có gì thì không thể đến chào hỏi à, mọi người học chung một trường, aiz, chúng tôi cũng vừa vặn muốn ăn thịt nướng, nếu không ghép bàn, người nhiều náo nhiệt.”

Lận Châu biết Đỗ Kiệt không có ý tốt, khẳng định đánh bàn tính rót rượu cho cậu.

Cậu không khách sáo nói: “Ai là bạn học của cậu.”

Phó Minh Thâm vốn sợ Lận Châu bây giờ trong bụng có nhóc con, không thể bị chọc tức, đang muốn giúp cậu, nghe cậu nói như vậy, không thể nhịn cười.

Hóa ra bạn nhỏ nhà anh cũng có lúc giận dỗi người.

Chỗ này có mấy bàn khách, trên mặt Đỗ Kiệt không nén được giận, tiếp đó lại cười nói: “Học sinh cùng một trường sao không phải bạn học, hày, những chuyện trước đây đều qua, cũng sắp tốt nghiệp, không cần hẹp hòi như vậy.”

Lận Châu: “Tôi hẹp hòi, sao nào.”

Đỗ Kiệt: “….”

Trước đây Lận Châu đều là lạnh lùng phớt lờ với gã, sao bây giờ đều biết khịa người rồi?

Mắt thấy bầu không khí cứng ngắc, Tào Tuấn Duật vội vàng hòa giải nói: “Ngại quá, chỗ chúng tôi sắp tan, mấy nữ sinh không thể về trễ, không thể quét đi vui vẻ của các cậu.”

Đỗ Kiệt được cho bậc thang, sắc mặt hơi nguôi giận.

Gã hừ cười một tiếng, nói: “Cũng phải, tôi đến đây chúc mừng lấy được offer của Hoa Thịnh, vẫn là không cần bị quét đi vui vẻ.”

Gã nói ra lời này, người khác đều là sững sờ, dồn dập đón lấy thần sắc ngưỡng mộ lộ ra trong mắt.

Hoa Thịnh là trong 500 xí nghiệp mạnh toàn cầu, tổng công ty ở vùng này, bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp mài giũa đầu muốn vào Hoa Thịnh, đều bị từ chối ngoài cửa, được coi là một trong những nơi lý tưởng đám sinh viên tốt nghiệp muốn đi.

Đỗ Kiệt có thể làm được hội trưởng hội học sinh, năng lực bản thân không tệ, cộng với gã học tốt, có thể lấy được offer không kì lạ.

Nhưng có thể đi Hoa Thịnh, vẫn là ghen tị một đám người.

Đỗ Kiệt rất hài lòng với phản ứng của họ, gần như là dùng cằm nhìn Lận Châu, hỏi: “Cậu thì sao, hotboy Lận, chuẩn bị đi chỗ nào làm việc.”

Bộ dáng này, chỉ thiếu viết lên trên mặt hai chữ giậm đạp, cả người đều đang kêu gào, cậu đẹp trai có tác dụng không, có thể mang đến công việc tốt cho cậu không?

Lận Châu: “Vậy không ghê gớm bằng cậu, chỉ có thể đi cửa sau đến công ty anh trai tôi làm một thiết kế nhỏ.”

Đỗ Kiệt nghe vậy, lập tức cả người đều sắp phồng lên.

Châm chọc của gã vừa hoàn thành, Trương Băng Băng bỗng nhiên nói: “Tớ nhớ ra rồi!”

Một tiếng quá đột ngột này của cô, khiến mọi người đều bị cô thu hút ánh mắt.

Trương Băng Băng rất kích động: “Lận Châu anh cậu là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Hòa đúng không, chị tớ chính là làm ở Thiên Hòa, chị ấy từng nhắc đến với tớ sếp lớn họ chính là cái tên này, tớ vừa rồi mới nhớ ra, tớ đã nói sao mà quen tai như vậy!”

Đỗ Kiệt: ???

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 44"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online