Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 43

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 43
  • 10
Prev
Next

Chương 43

Lận Châu nói bụng đau, Phó Minh Thâm và dì Lưu đều bị dọa không nhẹ.

Phó Minh Thâm lập tức quyết định, nói: “Anh đưa em đi bệnh viện, dì Lưu dì đi lái xe ra.”

Dặn dò xong, anh muốn đi qua trực tiếp bế Lận Châu lên, lại bị Lận Châu né ra.

Sau khi ở bên nhau, Phó Minh Thâm không chỉ một lần bế Lận Châu, đặc biệt là sau khi xong việc, Lận Châu mỗi lần mệt đến không muốn động đậy, đều là Phó Minh Thâm bế cậu đi tắm rửa làm sạch, Lận Châu chưa từng cằn nhằn, thậm chí có lúc còn có ý muốn Phó Minh Thâm bế cậu.

Nhưng bây giờ, cậu nhớ đến bản thân mang thai, cảm thấy ngay cả bị bế, đều tỏ rõ cậu không giống đàn ông.

Trong xương cốt có lòng tự trọng thuộc về đàn ông, khiến cậu đối với cái này rất để ý.

Trong mắt Phó Minh Thâm lóe lên một tia thất vọng, đổi thành đỡ cậu.

Hai người tay chân luống cuống đưa Lận Châu đến bệnh viện, còn may bệnh viên kia thuộc về cơ sở đồng bộ của khu biệt thự này, cách khu biệt thự rất gần, lái xe qua năm phút thì đến.

Bệnh viện làm kiểm tra siêu âm B cùng với xét nghiệm progesterone cho Lận Châu, Phó Minh Thâm thể nghiệm cảm giác đợi bên ngoài phòng sinh, kết quả vừa ra, lập thức đi lên hỏi như thế nào, chỗ nào còn có bình tĩnh thận trọng của chủ tịch hội đồng quản trị của Thiên Hòa nữa.

“Ngài Lận là cảm xúc quá mức kích động gây ra co bóp tử cung, nhưng còn may, thai nhi không có chuyện gì.” Bác sĩ nói.

Cả người Phó Minh Thâm đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc anh nói chân tướng cho Lận Châu biết, thấy cậu cảm xúc không có dao động quá lớn, không có xuất hiện tình huống sụp đổ hoặc ồn ào náo loạn lớn, cho rằng còn tốt.

Không ngờ đến trong lòng Lận Châu bị kích động lớn như vậy.

“Nhưng,” Bác sĩ đỡ kính, nói: “Thời gian mang thai ba tháng đầu là thời kì mấu chốt hình thành thai nhi, vì khỏe mạnh của cục cưng, phải chú ý điều tiết cảm xúc, nhất là không cần xuất hiện biên độ dao động cảm xúc lớn như hôm nay, rất dễ dàng dẫn đến sinh non.”

Phó Minh Thâm gật đầu: “Sau này sẽ không lại như vậy nữa.”

Bác sĩ tiếp tục dặn dò: “Mấy ngày này chú ý nằm trên giường nghỉ ngơi, ít vận động.”

Phó Minh Thâm—đồng ý.

Phó Minh Thâm nghe bác sĩ nói như vậy, mới yên tâm.

Một bên khác, dì Lưu ngồi đợi chung với Lận Châu ở phòng nghỉ ngơi, bệnh viện tư nhân có chỗ tốt chính là chỗ này khắp nơi đều là ghế sofa thoải mái, chỉ cận cậu là khách vip của chúng tôi, không cần nhập viện, bệnh viện cũng sẽ ngay lập tức sắp xếp phòng nghỉ ngơi giường đơn khách VIP, phòng nghỉ ngơi yên tĩnh thoải mái, có thể loại bỏ cảm giác áp bức tự nhiên ở bệnh viện.

“Uống chút nước đi.” Dì Lưu đưa cho Lận Châu một ly nước nóng: “Yên tâm, không có chuyện gì, dì là người từng trải.”

Lận Châu nhận lấy, miễn cưỡi cười với dì Lưu, không có nói chuyện.

Cậu uống một hớp nước nóng, chất lỏng ấm nóng chảy xuống bụng, cảm thấy dưới bụng còn hơi hơi đau xác thực thoải mái rất nhiều.

Hóa ra có lúc nước nóng cũng có tác dụng.

Lận Châu nhìn chằm chằm cái bụng còn bằng phẳng của mình, có hơi buồn phiền, nghi ngờ câu nói của người xưa mẹ con liền tâm là thật sự.

Vốn, cậu tuy là đồng tính, còn là 0, nhưng cậu không giống Châu Ý, đối với giới tính của mình có nhận thức rõ ràng, cũng có tự tôn thuộc về đàn ông, căn bản không thể chịu được bản thân mang thai sinh con.

Dường như chỉ cần cậu sinh đứa nhỏ này, tất cả liền thay đổi.

Cho nên, sau khi cậu tiếp nhận bản thân mang thai, phản ứng đầu tiên chính là xóa bỏ đứa nhỏ.

Đúng, xóa bỏ đứa nhỏ.

Nghĩ thông điểm này, Lận Châu gần như là lập tức từ trên ghế đứng lên, muốn đi bệnh viện làm phẫu thuật phá thai, kết quả cậu vừa từ ghế đứng lên, cảm thấy bụng dưới truyền đến một trận đau đớn.

Đó là một loại đau đớn rất xa lạ, có chút giống chuột rút, dường như có một sinh mệnh nhỏ, đang kháng nghị sự vô tình cay nghiệt của cậu, liều mạng muốn tóm cái gì đó, để bảo vệ mình, đau đớn khiến cậu sâu sắc cảm nhận được, đây là một sinh mệnh.

Trên đường đến bệnh viện, Lận Châu nhận thức được Phó Minh Thâm có bao nhiêu căng thẳng với đứa nhỏ này.

Cậu nếu lựa chọn xóa bỏ, Phó Minh Thâm sẽ rất khó chịu nhỉ.

Lận Châu không phải là người ích kỷ, cậu thích Phó Minh Thâm, cũng không nỡ khiến anh đau lòng.

Nhưng, thật sự phải sinh ra sao?

Cho nên, cậu một người đàn ông, tại sao sẽ có loại chức năng này ++!

Lận Châu khẩn cấp muốn làm một chút gì đó xoay chuyển lực chú ý, cậu lấy ra điện thoại, vừa rồi ở trên đường, điện thoại vẫn luôn rung, cũng không biết ai gửi tin nhắn cho cậu.

Cậu mở ra wechat, phát hiện là nhóm kí túc xá đại học của cậu, tin nhắn đã 99+ rồi, mấy người này còn đang nói chuyện sôi sục ngất trời.

Cậu lên mạng lướt lướt, tìm được ngọn nguồn.

Tào Tuấn Duật: A ha ha ha ha, các anh em, tớ cầu hôn thành công rồi.

Tào Tuấn Duật: [Hình ảnh]

Tào Tuấn Duật gửi hình, tấm hình là hai bàn tay cùng nhau bắn tim khoe nhẫn.

Trần Nghệ: ?

Vương Văn Viễn: ??

Tào Tuấn Duật: Là như vầy, tớ thấy cô ấy share weibo người ta tốt nghiệp cùng nhau nhận giấy kết hôn, tớ thấy cô ấy bộ dáng rất ngưỡng mộ, thế là lặng lẽ mua hoa và nhẫn.

Tào Tuấn Duật: Vừa vặn hôm nay là ngày kỉ niệm bọn tớ bên nhau hai năm, thế là tớ liền cầu hôn, sau đó thành công.

Tào Tuấn Duật: Tớ quyết định ngày tốt nghiệp đi đăng ký, không cần quá ngưỡng mộ, ha ha ha, tớ thật sự là quá vui!

Bạn gái của Tào Tuấn Duật là bạn học cùng lớp họ, quen bốn năm yêu đương hai năm, coi như là cặp tình nhân kiểu mẫu của lớp.

Hơn nữa Tào Tuấn Duật tuy bình thường ngốc nghếch, nhưng bản thân lớn lên đàng hoàng, dáng lại cao, sạch sẽ, bạn gái hắn cũng xinh đẹp, mọi người đều trêu chọc họ là nam nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình.

Chỉ là không ngờ đến họ quyết đoán như vậy, dám tốt nghiệp liền đi đăng ký.

Vương Văn Viễn: Chúc mừng chúc mừng, là một người đàn ông, cuộc đời cậu đã thành công một nửa.

Trần Nghệ: Aiz, Du Thi cô gái tốt như vậy, bị cậu lừa lên thuyền giặc, phải tốt với người ta.

Tào Tuấn Duật: Nhất định rồi, @Lận Châu, nhóc con, con cuối cùng có mẹ rồi, vui không?

Trần Nghệ: ….Cậu bitch thật đó.

Vương Văn Viễn: Nói đến từ sau sinh nhật lần trước của Đại Lưu, không thấy Châu Châu nữa.

Tào Tuấn Duật: Ôi, cậu ta cùng với cậu ta gì đó…, bạn trai sống chung, thì giống như biến mất, (khóc lớn) con trai lớn không thể giữ, cha già lau nước mắt.

Trần Nghệ: Nói đến bạn trai của Châu Châu, cũng ở KTV lần trước vội vã gặp mặt, cũng không dẫn đến giới thiệu làm quen với tụi tớ sao? @Lận Châu.

Vương Văn Viễn: Nếu không tìm thời gian tụ tập, Lão Tào cậu mang theo Du Thi, Châu Châu mang theo bạn trai, mọi người vui vẻ một chút.

Tào Tuấn Duật: Tớ có thể, @Lận Châu nhanh mang bạn trai cậu đến, lần trước ở KTV quá vội vã không nhìn rõ, tớ phải kiểm duyệt cho kĩ đứa con rể này đạt tiêu chuẩn hay không.

Lận Châu: “….”

Cậu mới con rể cả nhà cậu đều là con rể!

Hơn nữa, Phó Minh Thâm đi rồi, đừng nói thẩm duyệt, những người này có nuốt nổi hay không chứ nói gì cái khác.

Lận Châu tiếp tục kéo xuống, chủ đề chính là mấy người thương lương đi chỗ nào ăn cơm, thảo luận đến thảo luận đi, cuối cùng mọi người vẫn là cảm thấy uống rượu ăn thịt xiên là kiểu mẫu tốt nhất, thống nhất quyết định đi ăn đồ nướng.

Ngón tay Lận Châu ngừng ở trên bàn phím, lại chần chữ không gõ chữ.

Cậu bây giờ sức khỏe này, tương lai như thế nào vẫn là ẩn số chưa biết, sao còn có thể vui vẻ cùng họ uống rượu ăn thịt xiên nói chuyện phím.

Cậu nét mặt chán nản tắt trò chuyện nhóm.

Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ mở ra, Phó Minh Thâm đi vào.

Dì Lưu lập tức nghênh đón hỏi: “Bác sĩ nói thế nào, không có chuyện gì chứ?”

“Không sao, đi thôi, về nhà trước rồi hẵng nói.” Phó Minh Thâm nói.

Dì Lưu là người từng trải, nghe nói không có chuyện gì liền an tâm, trả lời vội vàng rồi thu dọn đồ muốn đi.

Lận Châu chính là sững sờ: “Đó…cái gì, đứa nhỏ không sao chứ? Không cần điều trị?”

Bụng cậu bây giờ còn hơi hơi đau, không đến mức không thể chịu đựng được, nhưng đau đớn là xác thực.

Phó Minh Thâm thấy cậu quan tâm đứa nhỏ, lộ ra nụ cười mỉm hơi nhẹ nhõm, nói: “Không cần, về nghỉ ngơi cho tốt thì được, còn rất đau sao?”

“Không có.” Lận Châu nghiêng mặt qua.

Phó Minh Thâm thấy bộ dáng này của cậu thì biết vẫn là đau, nhưng anh cũng không có cách nào, bác sĩ chỉ nói về nghỉ ngơi cho tốt, duy trì cảm xúc ổn định.

Nếu như có thể, anh hận có thể đau thay Lận Châu.

“Hôm nay là do cảm xúc em phập phòng quá lớn, mới sẽ như vậy, đứa nhỏ không có chuyện gì, hai hôm này em ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi cho tốt, nó liền ổn.”

Lận Châu còn chưa cách nào thản nhiên cùng Phó Minh Thâm trò chuyện về chủ đề đứa nhỏ, nghe anh nói như vậy rất mất tự nhiên, lẩm bẩm: “Nghỉ ngơi cái gì, sớm muộn cũng phải xóa bỏ.”

Tay cầm túi của dì Lưu cứng ngắc.

Phó Minh Thâm lại không có biểu hiện ra cái gì, chỉ là nói: “Ừm, em muốn xóa bỏ thì nói với anh, anh sẽ bảo bệnh viện sắp xếp, bây giờ thời gian không sớm nữa, trước trở về nghỉ ngơi.”

Nói xong, anh đưa tay về phía Lận Châu.

Lận Châu ngước mắt nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng trước mắt, hồi lâu, mới nắm lấy, mượn lực bàn tay vững vàng của Phó Minh Thâm đứng lên.

Nghĩ đến Phó Minh Thâm khoảng thời gian này làm bước đệm trong sáng ngoài tối cho cậu, Lận Châu biết anh rất mong đợi đứa nhỏ này, lúc này lại có hơi không nỡ nhẫn tâm, nhỏ giọng nói: “Em trước suy nghĩ một chút.”

Tay Phó Minh Thâm đổi thành ôm lấy eo cậu, nói: “Ừm, em chậm rãi suy nghĩ.”

Trên đường trở về khung cảnh im lặng, sau khi đến nhà, Phó Minh Thâm để cho dì Lưu đi nghỉ ngơi, bản thân cũng mang theo Lận Châu, lên lầu nghỉ ngơi.

Đến cửa phòng, Lận Châu bỗng nhiên nói: “Em hôm nay ngủ phòng khách.”

Phó Minh Thâm sững sờ.

Lận Châu từ lúc bắt đầu ngủ lại nhà anh, cho đến bây giờ, đều ngủ ở phòng ngủ chính.

Thời gian hai người họ quen nhau tuy mới ba tháng ngắn ngủi, nhưng anh vừa gặp đã yêu Lận Châu, Lận Châu cũng là lần đầu tiên gặp thì có thiện cảm với anh, hai người một đường đi xuống, nước chảy thành sông, gần như chưa từng trải qua trắc trở gì, càng không có trải qua nghi ngờ cãi nhau, chia chia hợp hợp giữa người yêu.

Nhưng lúc này lại bởi vì một đứa nhỏ, sản sinh ngăn cách, thậm chí phải đến trình độ chia phòng.

Nếu như cái giá Lận Châu có thể mang thai sinh con là sản sinh khe hở tình cảm hai người, Phó Minh Thâm thà rằng không có đứa nhỏ này.

Nhưng chuyện đã đến mức này, Phó Minh Thâm nhỏ giọng nói: “Được, em ngủ phòng ngủ chính, anh đi phòng ngủ phụ.”

Nói xong, anh mở cửa phòng ngủ chính, nghiêng người để Lận Châu đi vào.

Lận Châu nhìn Phó Minh Thâm, lúc này mới chú ý trên mặt anh là mệt mỏi cực độ.

Sáng nay anh theo cậu đi bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, buổi chiều lại đi công ty họp, buổi tối không dễ dàng thả lỏng một chút, kết quả bản thân đau bụng chắc hẳn hại anh sợ hãi không nhẹ.

Lận Châu trong lòng lại sinh ra đau lòng, người đàn ông này, người nắm quyền Phó gia, đứa con kiêu hãnh của trời, từ nhỏ tỏa sáng hơn những người xung quanh, lại bởi vì cậu, suy sụp tinh thần.

Cậu có hơi bối rối giải thích: “Em chỉ là muốn một mình yên tĩnh, không có ý khác, anh đừng nghĩ nhiều.”

Lận Châu bây giờ nhớ đến chuyện mình mang thai, còn cảm thấy rất huyền huyễn, cậu muốn yên tĩnh, tiêu hóa sự thật làm vỡ nát tam quan của cậu.

Thanh âm Phó Minh Thâm rất bình tĩnh: “Ừm, nhưng hôm nay trước đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt, đi đi, ngủ ngon.”

Nói xong, anh hôn lên trán Lận Châu một cái, xoay người đi về phía phòng ngủ phụ.

Lận Châu từ trên bóng lưng anh nhìn ra sự hiu quạnh cô độc, cậu biết bản thân chia phòng ngủ tổn thương đến Phó Minh Thâm.

Khoảng thời gian này, tính tình cậu không tốt, luôn không hiểu sao phát cáu với Phó Minh Thâm, chưa từng thấy anh hiu quạnh cô độc như vậy.

Lận Châu cảm thấy bản thân cần thiết phải nói chút gì đấy, bằng không tình cảm của họ sẽ tạo ra vết rách khó mà sửa chữa bù đắp.

“Anh.” Lận Châu gọi Phó Minh Thâm.

Tay Phó Minh Thâm phủ lên tay nắm cửa phòng ngủ phụ, xoay đầu, giọng nói của anh vẫn dịu dàng như cũ, hỏi: “Sao vậy?”

“Bạn cùng phòng kí túc xá của em đều chưa quen anh, họ dự tính tụ tập với nhau, anh muốn đi chung với em không?”

Phó Minh Thâm trước tiên là sững sờ, tiếp theo đó trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Được.”

Chỉ là một câu đơn giản này, bầu không khí vốn ngột ngạt lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn.

Lận Châu cũng nở nụ cười, nói: “Bạn chung phòng tí túc xá em muốn xem thử anh đứa con dâu này phải chăng đạt tiêu chuẩn, nhớ biểu hiện cho tốt.”

Phó Minh Thâm: “….”

Phó Minh Thâm nhớ đến, Lận Châu xác thực có bạn chung phòng, tự xưng là cha cậu.

Anh dám gọi cha vợ đám nhãi kia dám trả lời sao?

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 43"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online