Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 42

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 42
  • 10
Prev
Next

Chương 42

Tối đó, Lận Châu hiếm khi khẩu vị tốt, ăn một bát cơm, sau bữa cơm còn ăn một ít điểm tâm và trái cây, không có ói.

Hai người trước đi dạo một lát, khu biệt thự nhà Phó Minh Thâm, không những có vườn rộng, diện tích xanh hóa bên ngoài cũng rất lớn, cách nhà họ không xa còn có một hồ nhân tạo, rất thích hợp đi tản bộ sau bữa cơm.

Bây giờ lại là mùa hè, cảnh đêm vừa buông xuống, không ít người ra ngoài đi dạo tiêu cơm, bởi vì khu biệt thự sử dụng diện tích không lớn mà lại tương đối yên tĩnh hiếm khi có mấy phần sôi động.

Lận Châu không thích thành thật đi đường, muốn khoác vai Phó Minh Thâm, đặt một nửa trọng lượng cơ thể trên người anh, thấy anh bị mình dắt đến lảo đảo, không thể duy trì bộ dáng thẳng lưng đi đường mà trộm vui vẻ.

“Lúc nào biện luận tốt nghiệp?” Phó Minh Thâm hỏi.

“Còn cỡ tầm nửa tháng nữa.”

“Chuẩn bị như thế nào rồi?”

Lận Châu nét mặt suy sụp: “Không tốt, gần đây lòng da bồn chồn, làm đến lung tung, em nếu không thể tốt nghiệp, phải làm thế nào?”

Phó Minh Thâm tỏ ý cậu đừng đi đường sỏi, nói: “Đơn giản, em nói dễ nghe tí, anh mua chuộc giáo viên biện luận cho em.”

Lận Châu âm thầm trợn trắng mắt: “Anh sao không nói mua luôn trường đi?”

Phó Minh Thâm sờ sờ cằm: “Cũng không phải không thể.”

“…” Này cũng được?

Lận Châu trước là không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo nhìn thấy nét cười bỡn cợt không thể che giấu trên mặt Phó Minh Thâm, mới biết bản thân bị chọc ghẹo, siết chặt cái tay khoác trên cổ anh: “Được nha, anh lừa em.”

Phó Minh Thâm bị cậu siết chặt cổ, nét mặt trên mặt cũng không thay đổi, nói: “Anh chỉ là có qua có lại mà thôi.”

Lận Châu nhụt chí: “Anh sao biết em lừa anh.”

Phó Minh Thâm cười cười, anh lăn lộn trong thương trường nhiều năm, nếu ngay cả lời nói dối cùi bắp của một người chưa vào xã hội như Lận Châu đều không nhìn thấu, vậy anh lăn lộn uổng công rồi.

Hơn nữa, thành tích học tập bạn nhỏ của anh luôn đặc biệt tốt, còn có thể dựa vào bản thân kiếm được tiền sinh hoạt và học phí bốn năm đại học, một thiết kế tốt nghiệp và biện luận nho nhỏ sao có thể làm khó được cậu.

Hai người nói nói cười cười ở bên ngoài đi dạo gần một tiếng mới quay về.

Lúc đến nhà, điện thoại Phó Minh Thâm vang lên, anh liếc nhìn, là điện thoại công việc, anh nói với Lận Châu đang thay giày: “Em trước đừng ngủ, anh có chuyện nói với em.”

“Ồ, vậy em đi phòng sách đợi anh, đúng lúc em cũng muốn kiếm chút tài liệu.”

Phó Minh Thâm vỗ vỗ đầu cậu: “Đi thôi.”

Lận Châu xoay người vào phòng sách Phó Minh Thâm, chỗ này khoảng thời gian qua đều bị cậu chiếm cứ, chất không ít đồ của cậu, phòng sách của anh xa hoa mà thoải mái, hơn nữa có cả một mặt tường để đặt giá sách, bên trên đều đầy là tàng thư.

Không thể không thừa nhận, điều kiện vật chất siêu việt của Phó Minh Thâm, mang đến cho anh tiện lợi và hưởng thụ cực lớn, Lận Châu bỗng nhiên hiểu rõ bây giờ tại sao nhiều người coi trọng đồng tiền như vậy, cái này nếu đổi thành bản thân cậu, phấn đấu mười năm cũng mua không nổi một phòng sách như của nhà Phó Minh Thâm.

Lận Châu đi đến trước giá sách, đang muốn ngồi xuống trên ghế máy tính, bỗng nhiên liếc thấy trên bàn nhiều ra mấy chồng sách, lúc nhìn thấy tên sách con ngươi đột ngột co rút.

–<>

Phó Minh Thâm tại sao sẽ xem loại sách này?

Lận Châu lại nhìn mấy quyển sách khác, gì mà <> <> <> vân vân, đều là sách liên quan đến phương diện mang thai sinh con.

Lận Châu gần như không dám tin tưởng mắt mình.

Cậu xác thực từng cùng Phó Minh Thâm nói, để anh từ trong dòng họ nhận thừa tự một đứa nhỏ, nhưng, đứa nhỏ thừa tự cần xem những sách về phương diện mang thai này sao? Mẹ người ta lại không cần anh chăm sóc.

Hay là…hay là Phó Minh Thâm không muốn nuôi dưỡng con người khác, chuẩn bị tìm tình nhân gì đó sinh cho anh một đứa?

Nghĩ đến khoảng thời gian này Phó Minh Thâm trong tối ngoài sáng nhắc với cậu chuyện có liên quan đến đứa nhỏ, cho nên, đây là tiêm dự phòng cho cậu sao?

Lận Châu trực giác Phó Minh Thâm không phải loại người này, nhưng những sách này là sự thật, Phó Minh Thâm gần đây nhiều lần nhắc với cậu chuyện mang thai sinh con cũng là sự thật, cậu làm sao bào chữa cho anh nữa, sự thật tàn khốc bày ở trước mặt cậu.

Phó Minh Thâm…giấu giếm cậu, có đứa nhỏ.

Phó Minh Thâm nhận xong điện thoại đã là chuyện 10 phút sau, anh xách túi công văn của mình, đẩy cửa phòng, nhìn thấy Lận Châu đang đọc một cuốn sách, đặt túi công văn ở trên tatami, ngồi xuống, hỏi: “Bận xong rồi sao?”

“Ừm,” Lận Châu khép sách: “Vừa vặn em cũng có chút chuyện muốn hỏi anh.”

Phó Minh Thâm kiềm chế xung động muốn lập tức nói cho Lận Châu biết chân tướng, nói: “Được, em hỏi trước.”

Lận Châu không có từ chối, cậu dứt khoát hỏi: “Phó Minh Thâm, anh phải hay không có con rồi?”

Phó Minh Thâm sững sờ.

Từ khi Lận Châu ở bên anh, ngoại trừ giới thiệu anh với người khác, chưa từng gọi cả họ lẫn tên anh.

Anh lúc này mới ý thức được cảm xúc Lận Châu có hơi không đúng, vội vàng đi qua, xoay ghế làm việc của Lận Châu qua, thấy cậu rủ mắt, liền ngồi xổm ở trước người cậu, mới phát hiện mắt Lận Châu đỏ lên.

Xảy ra chuyện gì rồi, Lận Châu biết cái gì?

Khóe mắt anh thoáng thấy sách Lận Châu vừa xem, rõ ràng là <>.

Hóa ra vấn đề ở chỗ này.

Vốn những cuốn sách này Phó Minh Thâm mua gửi về nhà, nhưng nghĩ đến phòng ngủ trong nhà đều là do Lận Châu dùng, bị cậu phát hiện không tốt, thế là lại đổi thành địa chỉ gửi đến công ty, mượn thời gian rảnh ngoài công việc lại xem một lát.

Nhưng phòng làm việc công ty anh ngày ngày có người vào vào ra ra, đặt cũng không tiện, cho nên hôm nay anh quyết định thẳng thắn với Lận Châu, trực tiếp mang sách về.

Anh hôm nay tự mình lái xe, sách trực tiếp đặt ở ghế sau, lúc đến nhà quên cầm, đoán chừng là tài xế lúc dùng xe nhìn thấy giúp anh cầm lên, dì Lưu thấy sách, liền trực tiếp để cho hắn chuyển vào trong phòng sách, mới dẫn đến nhầm lẫn lớn như vậy.

Nhanh chóng làm rõ ngọn ngành, Phó Minh Thâm không tiếp tục giấu giếm nữa, trực tiếp gật đầu: “Có.”

Lận Châu không thể tin tưởng nổi nhìn anh.

Phó Minh Thâm đưa tay ra, phủ lên cái bụng bằng phẳng của cậu, nét mặt nghiêm túc: “Ở chỗ này.”

Lận Châu vốn nghĩ nên như thế nào một dao xử tra nam: “…???”

Cậu cười lạnh: “Tôi thoạt nhìn giống thiểu năng sao?”

Phó Minh Thâm đứng lên, cầm lên túi công văn, từ bên trong lấy ra một kẹp tài liệu, đưa cho Lận Châu: “Đây là kết quả kiểm tra sức khỏe của bệnh viện, em xem thử trước, xin lỗi, không phải cố ý giấu giếm em.”

Lận Châu không biết trong hồ lô của Phó Minh Thâm bán thuốc gì, nhận lấy túi tài liệu, mở ra, bên trong đựng kết quả kiểm tra bệnh viện lần trước cậu ở, cùng với siêu âm hôm nay đi bệnh viện làm.

Tất cả chữ bên trên cậu đều biết, tổ hợp lại với nhau, cậu lại xem không hiểu.

Mang thai? Cậu?

Đừng chọc cười nữa, lại không phải phim truyền hình.

Ồ, phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy.

“Đây là chuyện cười trò đùa dai anh tạo ra sao,” Lận Châu nặn ra nụ cười: ” Ngày cá tháng tư đều qua rồi, cung phản xạ của anh sao dài như vậy.”

“Anh biết chuyện này em khẳng định ngay tức thời khó mà tiếp nhận, không có ngay lập tức nói cho em biết chân tướng, cũng là sợ em quá mức kích động dẫn đến sinh non, anh để cho người điều tra, em không phải trường hợp đặt biệt, đây là đặc trưng của người trong tộc các em, tấm hình đằng sau kia, chính là đứa nhỏ do người có đặc trưng giống em cùng với người yêu anh ta cùng nhau mang thai sinh ra.” Phó Minh Thâm nhỏ giọng nói.

“…” Đầu óc Lận Châu một mảnh trống rỗng.

“Thế nên đứa nhỏ sinh hay không sinh, toàn bộ do em quyết định, không cần suy xét cho anh, anh tôn trọng tất cả cách nghĩ của em.”

Phó Minh Thâm nói, nhìn thấy tay Lận Châu cầm ảnh đang run rẩy.

“Châu Châu.” Phó Minh Thâm lo lắng không thôi, đưa tay ra muốn nắm lấy tay cậu, lại bị Lận Châu né tránh.

“Xin lỗi.” Thanh âm Lận Châu cũng là run rẩy, hít thở nặng nề: “Anh để em một mình yên tĩnh.”

“Được.” Phó Minh Thâm đứng lên: “Anh ở ngoài cửa, em bất cứ lúc nào cũng có thể gọi anh.”

Nói xong, Phó Minh Thâm nhấc chân đi ra ngoài, chu đáo đóng cửa phòng sách lại.

Lận Châu rất muốn thuyết phục bản thân cái này không khoa học, sao có thể, nhưng, người đàn ông trên tấm hình kia, lúc cậu 10 tuổi từng gặp mặt….

Đối phương nghe đâu cũng tính là cậu bà con xa của cậu, cùng với người cậu ruột đã chết của cậu là bạn bè, đối phương mua cho cậu một hộp bút màu nước cho đứa nhỏ vẽ tranh, có đủ 36 màu, thứ đồ chơi kia đối với Lận Châu rất túng quẫn mà nói, hoàn toàn là hàng hóa xa xỉ.

Cho nên Lận Châu ấn tượng khắc sâu với hắn, cho dù 10 năm trôi qua, nhìn thấy hình cũng vẫn là có thể nhận ra.

Phó Minh Thâm cho dù bản lĩnh lên trời, cũng không thể nào trong biển người mênh mông tìm được hình của người này để lừa cậu.

Còn có kết quả kiểm tra sức khỏe của bệnh viện, cùng với các loại nôn mửa, tính tình không tốt, thèm ngủ các loại phản ứng sinh lý của cậu, dấu vết trùng điệp đều chỉ về chân tướng sự thật cậu không muốn tin tưởng.

Không phải Phó Minh Thâm vì con nối dõi mà ngoại tình, mà là cậu đã mang thai con của anh…

Lúc này, Lận Châu nghĩ vậy mà là, may mắn cậu không có lên giường với Kỷ Lâm, bằng không nói không chừng cậu mang thai đứa nhỏ của tra nam kia rồi.

Đệch, nghĩ nghĩ thì buồn nôn!

Nhưng bây giờ cũng tốt không được chỗ nào, không phải buồn nôn, mà là nghĩ đến trong bụng mình bây giờ có đứa nhỏ, cậu liền khó xử nói không ra lời.

Lận Châu cảm thấy thế giới quan của cậu bị nhanh chóng đập vỡ nát, tái tạo lại, cả đầu đều có hơi choáng váng, thậm chí nghi ngờ bản thân phải hay không đang nằm mơ.

***

Phó Minh Thâm từ phòng sách đi ra, nét mặt trên mặt nhanh chóng lạnh xuống, giơ tay bảo dì Lưu đi qua.

Dì Lưu đi qua, đang muốn lên tiếng dò hỏi chuyện gì, thấy Phó Minh Thâm làm ra một tư thế thây không nói chuyện, lại nuốt lời xuống.

“Là dì bảo lão Kinh đặt sách vào phòng sách tôi?” Phó Minh Thâm đè thấp thanh âm, lạnh giọng hỏi.

Lão Kinh là tài xế của Phó Minh Thâm, không có chuyện gì, hắn ngay cả Phó gia cũng rất ít đi vào, càng đừng nói vào phòng sách, hắn sẽ không tự tiện làm chủ.

Tuy dì Lưu ở Phó gia làm nhiều năm, hơn hẳn người thân, nhưng chuyện này rõ ràng là không làm tròn bổn phận, Phó Minh Thâm vẫn luôn thưởng phạt rõ ràng, trách nhiệm nên truy cứu cũng sẽ không hề thiếu.

“Dì không có.” Dì Lưu cũng đè thấp thanh âm, nghi ngờ hỏi: “Sách gì?”

Phó Minh Thâm: “Dì không biết?”

Dì Lưu cúi đầu suy nghĩ phút chốc, nói: “Lúc ngài và Tiểu lận ra ngoài đi dạo, Lão Kinh xác thực có đi qua một chuyến, nhưng lúc đó dì đang bận, bảo Tiểu Tình đi hỏi cậu ta chuyện gì, chuyện sau đó dì bận nên quên mất, không hỏi cô ta lão Kinh đến làm gì, phải hay không ngài nói chuyện này?”

Ánh mắt Phó Minh Thâm đột nhiên lạnh xuống.

Tiểu Tình là người hầu trong nhà mới mời, sau khi Lận Châu mang thai Phó Minh Thâm bảo dì Lưu đặc biệt chăm sóc cậu, chuyện khác giao cho người khác làm, thế là mời Tiểu Tình này.

Phòng sách trong nhà không thể tùy tiện để người khác vào, chính là dì Lưu, cũng rất ít khi tự tiện vào.

Dì Lưu suy xét ẩn ý trong này, cau mày nói: “Cô ta vừa đến dì liền dặn dò, phòng sách, phòng ngủ của chủ nhà, bao gồm phòng tranh của Tiểu Lận, lúc không có người không thể tùy tiện vào.”

Phó Minh Thâm trực tiếp nói: “Ngày mai bảo cô ta không cần đến, công ty quản lý gia đình bên kia gọi điện thoại đến hỏi, trực tiếp nói rõ lý do, và yêu cầu bồi thường.”

Cái này coi như là xử phạt rất nghiêm trọng, nhưng Phó Minh Thâm chưa từng hà khắc với người giúp việc, thậm chí làm lâu năm như dì Lưu, đối phương còn sẽ coi bà như người thân mà đối đãi.

Lúc này Phó Minh Thâm nói ra loại lời này, dì Lưu ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nói: “Ồ ồ, được, xin lỗi, việc này là dì không làm tròn bổn phận.”

Phó Minh Thâm xua xua tay, chủ đề này cứ như vậy bỏ qua, chuyển sang nói: “Tôi nói cho Châu Châu biết tướng rồi, em ấy có lẽ sẽ sinh ra khúc mắc, dì có cơ hội khuyên bảo em ấy nhiều chút, nhưng không cần quấy nhiễu em ấy đưa ra quyết định.”

Dì Lưu không ngờ đến Phó Minh Thâm nhanh như vậy liền không giấu giếm nữa, vội nói: “Được, dì biết, ngài yên tâm đi.”

Đúng vào lúc này, cửa phòng ‘cọt kẹt’ một tiếng mở ra.

Dì Lưu trơ mắt nhìn chủ nhân vừa rồi còn nét mặt băng giá, bây giờ băng tuyết trên mặt nhanh chóng hòa tan, gần như là lập tức xoay người qua nhìn Lận Châu, nhìn cậu tình hình nhìn còn ổn, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không có chuyện gì chứ?” Phó Minh Thâm hỏi.

Anh cho rằng Lận Châu cần bình tĩnh rất lâu, không ngờ đến nhanh như vậy liền xong rồi.

Cái này không phải nói rõ, năng lực tiếp nhận của Lận Châu tốt hơn so với trong tưởng tượng của anh.

“Em…” Lận Châu cắn môi, dường như đang đấu tranh, qua hồi lâu, cậu mới khó khăn mở miệng: “Bụng em hình như có hơi đau.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 42"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online