Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 40

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 40
  • 10
Prev
Next

Chương 40

Ngày hôm sau, bác sĩ quả nhiên đến nói tình hình bệnh với Lận Châu, kết quả chuẩn đoán giống như tối qua Phó Minh Thâm nói với cậu, là viêm dạ dày mãn tính, phương pháp điều trị dùng liệu pháp ăn uống làm chính, trước tiên chính là thói quen ăn uống phải tốt, ba bữa ăn phải đúng giờ, cho dù không có khẩu vị, cũng phải cưỡng ép bản thân ăn một chút, không cần để cho bụng đói, bằng không không những không giảm bớt gánh nặng của dạ dày, còn sẽ khiến tình hình bệnh nặng hơn.

“Vậy có kiêng kị gì không?” Lận Châu nghe xong hỏi bác sĩ.

Chủ nhiệm Liễu cười nói: “Kiêng kị ngược lại không có, chỉ cần có khẩu vị, muốn ăn cái gì đều có thể, không cần quá bổ thì được.”

“…” Viêm dạ dày bình thường đều sẽ kiêng cay gì đó, sao lại không kiêng kị gì rồi.

Chủ nhiệm Liêu giống như nhìn thấu cách nghĩ của cậu, khụ một tiếng, nói: “Cậu viêm dạ dày không quá nghiêm trọng, không cần có tâm lý gánh nặng, chỉ cần ăn uống đúng giờ thì được.”

“Ồ.”

Lận Châu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, còn may cậu không tính quá phản nghịch, bác sĩ lại rất chuyên nghiệp, thế nên vẫn là lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.

Nếu là cậu biết vị bác sĩ trước mặt này không phải khoa nội tiêu hóa, mà là chủ nhiệm khoa phụ sản, sợ là phải ói máu ngay tại chỗ.

Nhưng tác dụng lời nói của bác dĩ vẫn là rất lớn, Phó Minh Thâm phái người đi mua đồ ăn sáng về, Lận Châu cho dù không có khẩu vị, cũng cưỡng ép chính mình ăn một bát cháo đầy.

Phó tổng vừa vui, vừa nhịn xuống chua xót nói: “Sao anh bảo em ăn thì em cáu kỉnh, bác sĩ kia bảo em ăn thì em nghe lời như vậy.”

Lận Châu cạn lời: “Phó tổng, anh ấu trĩ hay không vậy.”

Phó Minh Thâm nghiêm túc: “IQ người đang yêu sẽ là 0, ấu trĩ không phải biểu hiện bình thường?”

“…”

Lận Châu bị anh chọc cười, Phó Minh Thâm bình thường nhìn cao không với tới, nhưng có lúc rớt mất gánh nặng, hoàn toàn không có gánh nặng nữa.

“Lận Châu.” Phó Minh Thâm bỗng nhiên gọi cả tên lẫn họ cậu.

Lận Châu bị trình độ nghiêm túc của anh làm giật mình, thu lại nụ cười, cũng nhịn không được ngồi nghiêm chỉnh: “Sao vậy?”

“Chúng ta kết hôn đi.”

Lận Châu thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, cậu có hơi ngơ ngác hỏi: “Anh đây là đang cầu hôn sao?”

Nếu là thật sự, cũng không có hoa hồng tươi đẹp, thậm chí khung cảnh còn là ở phòng bệnh bệnh viện, cũng quá không chính thức rồi!

“Không tính, anh là muốn trưng cầu ý kiến em trước.” Giọng điệu Phó Minh Thâm rất nghiêm túc.

“Nhưng” Lận Châu giọng điệu do dự: “Như vậy sẽ không quá nhanh chứ.”

Phó Minh Thâm nghe vậy, rủ mắt: “Em có thể từ từ suy nghĩ, không cần vội vàng cho anh câu trả lời, cũng không cần có áp lực, anh tôn trọng bất kì lựa chọn nào của em.”

Anh nói xong lời này, Lận Châu bỗng nhiên đưa tay ra ôm lấy cổ anh, cả người đều treo ở trên người anh, nói: “Sính lễ cũng không có, liền muốn kết hôn, anh nghĩ thật đẹp, phải hay không muốn chơi chùa?”

Phó Minh Thâm: “…?”

“Khẩu vị của em rất lớn, anh không cho 800 vạn, nghĩ cũng đừng nghĩ để cho em vào cửa nhà anh.”

Phó Minh Thâm ôm lấy eo cậu, phòng ngừa cậu rớt xuống, bị cậu làm rối lên, tâm tình vốn có chút hụt hẫng liền tan thành mây khói, nhịn không được vỗ nhẹ lên mông cậu nói: “Vậy anh vẫn là lựa chọn ở rể đi.”

Lận Châu: “….”

Mặt mũi đâu.

Nhưng, Lận Châu thấy anh bị mình chọc cười, mới nói: “Không phải em không muốn đồng ý, em chính là cảm thấy hơi quá nhanh, em có bạn cùng phòng, năm hai vừa gặp đã yêu một cô gái, rất nhanh thì ở bên nhau, gắn bó như keo sơn hận không thể mỗi ngày dính lấy nhau.”

Phó Minh Thâm thả cậu lên giường bệnh, hỏi: “Rất nhanh chia tay rồi?”

“Đúng, ở bên nhau nửa năm, bạn cùng phòng em nói, lúc đó cậu ấy giống như bị ma nhập, cảm thấy cô ấy chính là người định mệnh trong đời cậu ấy phải cùng nhau trải qua một đời, nhưng qua khoảng thời gian tình yêu cuồng nhiệt, tình cảm giống như thủy triều lui, bỗng nhiên không có cảm giác nữa.”

Cậu và Phó Minh Thâm quen nhau chưa được ba tháng, bên nhau cũng mới hơn một tháng, đang vào trong thời kì yêu nhau cuồng nhiệt, Lận Châu sợ đây là não tiết ra dopamine quấy phá.

Mọi người đều biết, bây giờ kết hôn dễ ly hôn khó.

Phó Minh Thâm thở dài: “Là anh qua loa.”

Nếu không phải Lận Châu có đứa nhỏ, Phó Minh Thâm xác thực sẽ đợi thời cơ càng chín muồi hơn để cầu hôn.

Đúng vào lúc này, y tá tiến vào, nhìn thấy tư thế mập mờ của họ, vỗ vỗ cửa: “Hì, hì, khu vực công cộng, chú ý ý thức.”

Hai người nhanh tay nhanh chân tách ra.

Khiếp, bây giờ y tá đều dũng mãnh như vậy sao?

Lận Châu lại bị ép nằm ở bệnh viện một ngày, tài xế đi khách sạn một chuyến, giúp họ trả phòng, mang hành lý qua, kế hoạch du lịch hoàn toàn ngâm nước nóng, Lận Châu vốn còn muốn vẽ vật thực cũng chưa vẽ xong, vô cùng buồn bực.

Vốn họ ngày mai muốn đi xem mặt trời mọc.

Họ vốn đi khu phong ảnh có một ngọn núi cao, nghe đâu chỗ đó nhìn mặt trời mọc rất đẹp, Lận Châu có thể bản thân nguyên nhân là sinh viên nghệ thuật, đối với mặt trời mọc mặt trời lặn những cảnh đẹp này gần như thích đến cố chấp.

Bây giờ cũng không có nữa.

Buổi tối, Lận Châu nằm ở trên giường bên, nói chuyện với Châu Ý một lát, bỗng nhiên ngồi dậy, nói với Phó Minh Thâm ở trên một cái giường khác đọc sách nói: “Anh, muốn làm môt chút chuyện vượt quá tuổi tác không?”

“…” Phó tổng ngược lại là nghĩ, loại tình cảnh bệnh viện này không phải muốn giải tỏa thì có thể giải tỏa.

Không thể muốn, chỉ là nghĩ nghĩ liền nhịn không được muốn hóa thân thành cầm thú.

Phó Minh Thâm chững chạc đàng hoàng: “Anh đã nói một tháng không đụng vào em, nói được làm được.”

“Anh nghĩ đi đâu vậy.” Lận Châu trừng anh: “Em là nói, sáng sớm ngày mai chúng ta lén chuồn ra ngoài đi ngắm mặt trời mọc, rồi trở về làm thủ tục xuất viện.”

“Không được.” Phó Minh Thâm nghĩ cũng không nghĩ từ chối cậu: “Em bây giờ thân thể không khỏe, phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Chỗ xem mặt trời mọc kia, không thể lái xe đến đỉnh núi, nơi dừng xe cách địa điểm mặt trời mọc phải đi đường tầm nửa tiếng, nếu bình thường đương nhiên không có vấn đề, nhưng bây giờ Lận Châu chỗ nào có thể leo núi.

“Em chỉ là đau dạ dày, bác sĩ cũng nói không nghiêm trọng chỉ cần chú ý ăn uống thì được không phải sao.” Lận Châu đáng thương nhìn Phó Minh Thâm: “Hơn nữa em rất muốn xem, đi đi mà.”

Phó Minh Thâm: “….”

Phó tổng chột dạ né tránh ánh mắt của cậu, nói: “Lần sau.”

Lận Châu nản lòng nằm trên giường, không vui vẻ lầm bầm: “Khó lắm mới ra ngoài một chuyến, cái gì cũng không chơi được, trước đây chưa yêu nhau, chân em bị thương đỡ cũng sẽ đỡ em đi xem, quả nhiên ngủ được rồi liền rút X vô tình.”

Phó Minh Thâm: “….”

Lận Châu nói chân bị thương là lúc du xuân, nhưng đó là bờ biển, mấy bước chân đi đến trên bãi cát thì có thể xem, cái này có thể so sao.

Lận Châu đương nhiên biết cái này không thể so sánh, nhưng cậu chính là trong lòng không thoải mái.

Cũng không biết tại sao, gần đây chỉ không vừa ý một tí, liền muốn cáu giận quậy lên với Phó Minh Thâm.

Phó tổng biết cậu bây giờ mang thai đứa nhỏ, đang là lúc anh ăn nói khép nép, anh đặt sách xuống, xuống giường đi đến bên giường Lận Châu, ngồi xuống, kéo tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Đợi qua mấy ngày nữa anh mang em đi ngắm mặt trời mọc được không?”

“Không được.” Lận Châu ném tay anh ra: “Cảnh biển đều xem rồi, em muốn lên núi ngắm!”

“Được được được, đợi sức khỏe em tốt lên, chúng ta lên núi ngắm.”

Tìm một ngọn núi có thể lái xe lên còn không dễ.

“Không cần, em muốn ngày mai đi ngắm!”

–Lời này đã là gây sự vô cớ, ngay cả bản thân Lận Châu nói xong đều cảm thấy bản thân quá mức ngang ngược.

Đệt, cậu sao lại biến thành như vậy.

Này lẽ nào là được cưng chiều mà kiêu ngạo trong truyền thuyết?

Mấu chốt là, đều như vậy, Phó Minh Thâm vậy mà tính tình vẫn tốt như cũ nói: “Ngày mai thật sự không được, bác sĩ nói em mấy ngày này phải nghỉ ngơi cho tốt, nghe lời.”

Lận Châu kéo chăn qua trùm đầu, biểu diễn’em không nghe em không nghe’ đến sâu sắc.

Phó Minh Thâm: “….”

Phó Minh Thâm cũng bất lực, xưa nay chỉ có người khác thuận theo anh, tâng bốc anh, dỗ người loại chuyện này không phải sở trường của anh, hơn nữa cái này còn chỉ là vừa bắt đầu, nghĩ đến tương lai còn thời gian tám tháng dài đăng đẵng, Phó Minh Thâm cảm nhận sâu sắc con đường dài đằng đẵng xa xôi vời vợi.

Anh về lại bên giường, cầm lên điện thoại, mở ra app anh bình thường dùng để mua sách, tìm kiếm ‘như thế nào chăm sóc thai phụ’, nhảy ra một loạt tủ sách.

Phó Minh Thâm lựa chọn kĩ lưỡng, mua mấy quyển sách, nghĩ lại nghĩ, không chỉ chăm sóc thai phụ…không đúng…là thai phu, anh là người mới, giống vậy làm cha anh cũng là người mới.

Thế nên, anh dứt khoát lại mua một cuốn sách phương diện nuôi con, cùng gửi về trong nhà, chuẩn bị lúc ngoài làm việc ra thì nghiên cứu cho tốt.

Lận Châu gây sự vô cớ với Phó Minh Thâm xong, trong lòng thoải mái không ít, cậu cảm thấy bản thân có bệnh, lại khống chế không được muốn đỏng đảnh.

Phải làm thế nào, Phó Minh Thâm sẽ phiền chán cậu chứ.

Lận Châu buôn bực làm ổ trong chăn mở khóa điện thoại, bỗng nhiên nhớ đến chuyện của weibo, cũng không biết như thế nào rồi.

Có thể là hai ngày này quá nhiều chuyện, cũng có thể cậu sau này phải làm việc, chắc sẽ không thể ở trên mạng nhận đơn nữa, ý nghĩa tài khoản này tồn tại cũng không quá lớn, tối đó sau khi Lận Châu quá mức tức giận liền ném chuyện này qua sau đầu.

Cậu có thể làm sáng tỏ đều đã làm sáng tỏ rồi, người ta thật tâm muốn phun nước bẩn vào cậu, lẽ nào còn có thể phun ngược trở về?

Xác thực không thể, xóa tài khoản đi, khóa tài khoản này rồi, cậu vẫn là một hảo hán.

Nghĩ như vậy, Lận Châu mở ra weibo, không ngờ đến chuyện này thật sự có thể xoay chuyển.

Xoay chuyển đến từ fans cứng của cậu tên là ‘mưa nhỏ không mở dù’, đối phương tin tưởng cậu sẽ không sao chép, cảm thấy em gái xuống đơn kia vẫn luôn không lên tiếng, tám phần có vấn đề, thế nên dò bám theo các loại dấu vết của cô ta, không ngờ đến thật sự bị cô đào ra thứ bị che giấu.

Cô gái xuống đơn kia, cùng cô gái vẽ tay flop kia, là cùng một người!

Cho nên cô tự biên tự diễn ra một màn này, chính là muốn ăn vạ lăng xê, thế nên kẻ xui xẻo vừa có tên tuổi lại không tính quá nổi như Lận Châu, bình thường còn không có tổ chức liền trở thành mục tiêu xuống tay.

Mấy ngày tiếp sau đó, fans của cô ta đều tăng thêm hai ba vạn, từ một kẻ flop đã trở thành một kẻ không flop như vậy nữa.

Hơn nữa, chuyện này rõ ràng có thủy quân đang mang theo tiết tấu dẫn dắt dư luận, bằng không không thể nào lên men đến rộng rãi như vậy.

Lận Châu nhìn thấy những cái này đều sắp tức cười.

Cậu cũng là một người từ flop đạt được như vây giờ, mới đầu cho dù thiếu chút nữa ăn không được cơm nữa, cũng không muốn đi vào con đường không đứng đắn này.

Có vài người thật sự là vì danh tiếng ngay cả giới hạn cũng không có.

Nhưng, do bản thân mưa nhỏ không mở dù không có danh tiếng, cậu lại không share weibo, bài weibo làm sáng tỏ này mới có hơn 300 lượt share, trong bình luận vậy mà còn có dấu răng của vẽ tay kia đang phun nước bẩn.

Lận Châu vừa muốn share, ngón tay dừng lại.

Cứ giải quyết như vậy, phải hay không quá hời cho vẽ tay kia?

Thích thuê thủy quân dẫn tiết tấu như vậy phải không, được, Lận Châu ấn mở wechat, nhắn tin cho Châu Ý.

Ngạn: Tớ nhớ cậu từng nói, cậu có ông chú là làm bên marketing phương tiện truyền thông đúng không.

Châu Ý: Đúng vậy, là chú họ của tớ, sao thế?

Ngạn: Muốn nhờ cậu giúp tớ một chuyện.

Châu Ý: Nào nào nào! Có yêu cầu gì nào cứ việc nói, bà đây vì cậu liều mạng đến quên mình, cắm vào ngực!

Ngạn: Tỉnh tỉnh, ngực cậu từ chỗ nào đến.

Châu Ý: Ngực ảo tưởng không được sao! Nhanh nói chuyện gì?

Lận Châu đại khái kể một lượt chuyện xảy ra trên weibo với y, Châu Ý nghe xong thiếu chút nữa tức chết.

Châu Ý: Đệch, loại trà xanh này, so với tra nam còn trơ tráo hơn! Cậu đợi đó, tối nay, bà đây để cho ả biết thế nào là lăng xê.

Châu Ý: Không phải muốn nổi tiếng sao, bà đây cho ả nổi!

Lận Châu đối với người hãm hại cậu trước không có bao nhiêu lòng cảm thông, còn để cho Châu Ý nhớ xuống tay nặng chút, không cần cho cô ta có cơ hội phản công, vẽ tay này rõ ràng cũng không phải đèn cạn dầu gì.

Hiệu suất làm việc của Châu Ý rất cao, kết hợp với chứng cứ mưa nhỏ không mở dù đào ra, trộn lẫn tư liệu thật thật giả giả, vẽ tay kia lập tức trở thành vì muốn nổi tiếng không từ thủ đoạn, ác ý ăn vạ lăng xê, đem cư dận mạng sử dụng như công cụ, dựa vào dư luận đè ép bạo lực mạng Lộc Ẩm, mượn cơ hội này một phát thành danh.

Vì để làm lớn chuyện, Châu Ý trực tiếp nhờ chú mua hotseach.

Vốn chuyện quy mô nhỏ trong vòng, lập tức quậy ra ngoài vòng, thu hút không ít quần chúng hóng drama, người qua đường chính nghĩa nhiều chuyện nhìn thấy chiêu trò hãm hại này, đều tức giận không thôi, lập tức mắng vẽ tay kia máu chó đầy đầu.

Lận Châu đúng lúc đăng bài weibo, làm sáng tỏ mình sớm đã hủy theo dõi cô gái sao chép kia, bản thân không ủng hộ sao chép, tất cả tác phẩm đều là bản gốc, nếu như có nghi ngờ, có thể đi đào bài đăng weibo trước đây của cậu, nếu như đào ra cậu có sao chép, cậu bằng lòng xin lỗi và lui vòng.

Cứ như vậy, tội danh sao chép của Lận Châu cũng sáng tỏ, trên weibo còn tăng bảy tám vạn fans.

Vẽ tay kia bị áp lực quá mức, cuối cùng đứng ra xin lỗi, nói bản thân là bị mỡ heo che mờ lương tâm mới làm chuyện điên rồ này, còn @ Lận Châu, quỳ cầu xin tha thứ, Lận Châu không đếm xỉa tới, cư dân mạng cũng vẫn không bị lay động, vẫn như cũ toàn bộ đều là chửi rủa.

Cuối cùng, vẽ tay kia xóa tài khoản rời đi, mấy vạn fans toàn bộ đổ sông đổ biển.

Lận Châu trút được cơn tức, cuối cùng thoải mái, không lại tìm Phó Minh Thâm gây phiền phức nữa.

Hôm sau, Lận Châu bọn họ trên đường trở về, về đến nhà Phó Minh Thâm, nhận được nghênh đón nhiệt tình trước nay chưa từng có.

Lận Châu thấy dì Lưu đều sắp cười toét đến sau ót, cũng cười gượng theo: “Dì Lưu, là gặp được chuyện gì tốt sao, vui vẻ như vậy?”

Phó Minh Thâm cũng cho dì Lưu một ánh mắt, để cho bà kiềm chế chút.

Dì Lưu chỗ nào có thể khắc chế được, bà chăm sóc Phó Minh Thâm nhiều năm như vậy, sớm coi anh thành người nhà, bây giờ Phó Minh Thâm có đứa nhỏ, bà từ hôm Phó Minh Thâm nói tin tức cho bà thì bắt đầu, kích động đến không ngủ được.

“Hôm nay là ngày lễ, đây là cái lễ đầu tiên cháu và tiên sinh cùng nhau trải qua, không khỏi vui vẻ.”

Lận Châu: “….”

Tết đoan ngọ đáng vui vẻ như vậy sao?

Ngày lễ này hình như là tưởng niệm Khuất Nguyên qua đời mà nhỉ.

Khuất Nguyên (340-278 TCN), chính khách và nhà thơ nổi tiếng thời Chiến Quốc, tác giả của Nỗi buồn khi chia tay.

Lận Châu khá là cạn lời, nhưng cậu rất nhanh bị chuyển dời lực chú ý, bởi vì sau khi cậu vào phòng, phát hiện thảm trải sàn của Phó gia toàn bộ đổi thành thảm mới, trước đây vốn chỉ có vài chỗ có trải thảm, bây giờ chính là tầng trên tầng dưới thậm chí ngay cả cầu thang đều phủ lên thảm trải sàn dày.

“Sao bỗng nhiên phủ nhiều thảm trải sàn như vậy?” Lận Châu tò mò hỏi.

Ngay cả Phó Minh Thâm cũng không hiểu nhìn về phía dù Lưu, không biết bà tại sao sẽ tự mình quyết định không hỏi ai.

“Là thế này.” Dì Lưu giải thích nói: “Trước đây công nhân làm theo giờ đến quét dọn, không cẩn thận ở trên sàn để lại vệt nước chưa lau khô, hại tiểu Mai trượt ngã té bị thương, dì ngẫm nghĩ sàn nhà này quá trơn, phủ thảm trải sàn lên có thể chống trượt.”

Bà đặc biệt nhấn mạnh hai chữ chống trượt, Phó Minh Thâm lập tức hiểu.

Anh gật đầu: “Ừm, sàn nhà xác thực quá trơn, như vậy khá tốt.”

Lận Châu: “….”

Thật sự được không, cả sàn nhà đều thảm trải sàn, hình như có hơi quê mùa…

Bỏ đi, họ vui vẻ thì được.

Cậu đồng ý vào sống chung với Phó Minh Thâm, Phó Minh Thâm ngay cả đồ đều không muốn để cậu đi thu dọn, nói sẽ phái người đi thu dọn, Lận Châu lại không muốn mượn tay người khác, bởi vì rất nhiều đồ đều phải tự cậu thu dọn, mới biết đặt chỗ nào, Phó Minh Thâm vì vậy tự nhiên một ngày không đi làm, đi qua giúp cậu thu dọn đồ, và cũng không cho cậu tự mình chuyển, làm đến mức Lận Châu không biết nên khóc hay là nên cười.

Tại sao cậu cảm thấy ra ngoài du lịch một chuyến, Phó Minh Thâm biến thành có hơi kì lạ, nói thế nào nhỉ, hình như biến thành cẩn thận dè dặt, phải hay không có chuyện gì đó giấu giếm cậu?

Lận Châu nghĩ như vậy, hôm nay sau khi ăn cơm tối xong, trực tiếp đi truy hỏi Phó Minh Thâm.

Phó Minh Thâm để cho cậu ngồi trên chân mình, dùng phương thức vui đùa hỏi: “Nếu đàn ông thật sự có thể sinh con, em có cách nghĩ gì?

Lận Châu kinh ngạc, liên tưởng đến các loại biểu hiện kì lạ gần đây của Phó Minh Thâm, còn có người Phó gia cố chấp với con nối dõi hơn người bình thường, hoảng hốt nhìn anh: “Lẽ nào anh thật sự muốn đi nước ngoài cấy ghép tử cung sinh đứa nhỏ?”

Phó tổng nhắm mắt, không đếm xỉa đến nói: “Nếu như vậy, em có cảm thấy khó mà tiếp nhận không?”

Lận Châu: “???”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 40"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online