Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 39

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 39
  • 10
Prev
Next

Chương 39

Phó Minh Thâm chỉ là kinh ngạc thoáng chốc, tiếp đó mặt u ám, thanh âm lạnh băng: “Viện trưởng Vương, không cần nói đùa bậy bạ.”

Có thể viện trưởng Vương muốn nói đùa hòa hoãn tâm tình căng thẳng của anh, nhưng Phó Minh Thâm hoảng hốt lo sợ một tối, trái tim đều treo ở trên người Lận Châu, căn bản không có tâm tình nói giỡn.

Huống chi còn là nói giỡn chuyện sức khỏe của Lận Châu.

Vẻ mặt viện trưởng Vương lại rất nghiêm túc: “Tôi không nói giỡn, đây là trong viện chúng tôi dựa vào tất cả phương diện chuyên môn căn cứ đưa ra kết quả kiểm tra, trải qua xét nghiệm chặt chẽ và nghiên cứu thảo luận đưa ra kết luận, cậu xem, đây là tất quả kết quả kiểm tra của chúng tôi.”

Trong lòng Phó Minh Thâm vừa chấn động, vừa lại cảm thấy bệnh viện kiểm tra sai, đổi kết quả kiểm tra của thai phụ khác cho Lận Châu.

Bằng không, em ấy một người đàn ông, sao sẽ mang thai chứ?

Nhưng, nếu như là mang thai, tất cả hiện tượng bất thường gần đây của Lận Châu, lại đều đã có giải thích.

“Ngài Phó?” Viện trưởng Vương thấy anh rất lâu không có phản ứng, lên tiếng gọi anh.

“Xin lỗi.” Phó Minh Thâm thanh âm có chút cứng ngắc: “Tôi bình tĩnh một lát.”

Viện trưởng Vương sáng tỏ, xua tay để cho người trong phòng làm việc đều đi ra ngoài, mọi người hiểu ngầm, đang lúc đi ra ngoài, Phó Minh Thâm bỗng nhiên nói: “Đợi một lát.”

Mọi người ngừng bước chân, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía người đàn ông nhìn không bình thường.

“Chuyện này, còn xin các vị bảo mật.” Tuy là nói xin, nhưng giọng điệu Phó Minh Thâm lại rất cứng rắn: “Tôi không hy vọng chuyện này lộ ra ngoài.”

“Đó là tự nhiên.” Viện trưởng Vương lập tức nói: “Biện pháp bảo mật của bệnh viện chúng tôi là hạng nhất, rất nhiều ngôi sao đều đến chỗ chúng tôi đăng ký.”

Phó Minh Thâm hơi yên tâm, người trong phòng làm việc rất nhanh đi hết, chỉ dư lại ba người Phó Minh Thâm, viện trưởng Vương và chủ nhiệm, chủ nhiệm là một nữ sĩ hơn 40 tuổi, bà đóng cửa lại, mời Phó Minh Thâm và viện trưởng Vương ngồi, lại đích thân rót nước, đưa cho Phó Minh Thâm trước.

Phó Minh Thâm đưa tay muốn nhận lấy, mới phát hiện tay mình đang run rẩy.

Loại chuyện trước mắt này, cho dù là người vẫn luôn bình tĩnh với mọi thứ, cũng không thể nào duy trì bình tĩnh.

Huống chi anh còn là một người đương sự trong đó, cha của đứa nhỏ.

“Không cần.” Phó Minh Thâm từ chối ý tốt của chủ nhiệm, miễn cưỡng để cho bản thân bình tĩnh lại.

Anh vẫn là cảm thấy chuyện này không thật, nhìn về phía viện trưởng Vương, nói: “Phiền nói một chút tình hình cụ thể chuyện này là như thế nào với tôi.”

Viện trưởng Vương nói: “Tiểu Liêu nói đi, cô ấy là chuyên gia…khoa phụ sản khụ bệnh viện chúng tôi, hiểu rõ hơn.”

Phó Minh Thâm: “….”

Chủ nhiệm Liêu có lẽ là việc đời này cái gì đều đã gặp, khá bình tĩnh, giải thích cho Phó Minh Thâm nguyên nhân Lận Châu mang thai.

Cô mở ra kết quả siêu âm B cho Phó Minh Thâm xem, Lận Châu ngoại trừ có bộ phận đàn ông bình thường ra, còn có một bộ phận cơ quan sinh đẻ hoàn chỉnh, buồng trứng ống dẫn trứng tử cung tất cả đều có.

Về phần tại sai không có hiện tượng tới tháng giống như con gái, bác sĩ này cũng tạm thời nói không rõ, chỉ nói phải làm đi sâu nguyên cứu mới có thể cho kết luận.

Dù sao loại chuyện này, họ cũng là lần đầu tiên gặp phải.

Cũng còn may Phó Minh Thâm đến là bệnh viện tư nhân, bằng không đổi thành công lập, nói không chừng lúc này Lận Châu đã bị giao nộp cho quốc gia làm nghiên cứu.

“Đúng rồi, ngài Phó, cậu ta trước đây có từng kiểm tra chưa?” Chủ nhiệm bỗng nhiên hỏi.

Phó Minh Thâm còn đắm chìm vào trong chấn động, nghe vậy thuận miệng nói: “Có.”

Bất kể là thi đại học, hay là nhập học đại học, đều phải làm kiểm tra toàn diện.

Chủ nhiệm Liêu trầm ngâm: “Vậy cấu tạo thân thể này của cậu ta, chắc sớm được phát hiện mới phải.”

Phó Minh Thâm sững sờ.

Phải, bây giờ kĩ thuật khoa học phát triển như vậy, trong thân thể người tùy tiện mọc ra thứ gì đều có thể bị kiểm tra ra được, huống chi là nhiều ra thêm một cơ quan sinh đẻ chứ.

Nhưng Lận Châu dường như hoàn toàn không biết chuyện, bằng không cho dù cậu vô tư, cũng không thể nào hoàn toàn không nhận ra.

Chuyện này, dường như hoàn toàn bị che giấu.

Đợi lúc Phó Minh Thâm từ phòng làm việc của chủ nhiệm đi ra, đã là chuyện một tiếng sau.

Ánh mắt sâu hun hút của Phó Minh Thâm lóe lên, Trương gia.

Sau khi trải qua chấn động, hoảng hốt, không thể tưởng tượng nổi, một loại cảm xúc vui mừng muộn màng trào ra, chiếm cứ toàn bộ tâm trạng anh.

Châu Châu của anh, mang thai.

Mang thai đứa nhỏ của anh.

Bác sĩ dự đoán đứa nhỏ đại khác lớn 6-7 tuần, dựa theo thời gian tính toán, là lần đầu tiên của họ, anh liền làm cho Lận Châu mang thai….

Có lẽ là bản thân Phó Minh Thâm cũng có chút sở thích biến thái, đối với chuyện đàn ông mang thai này, cũng không những không cảm thấy khó tiếp nhận, còn cảm thấy rất vui.

Hơn nữa anh sớm làm xong chuẩn bị đời này không có con, có thể cùng Lận Châu có đứa nhỏ thuộc về họ, có thể làm cha, loại chuyện vui vẻ bất ngờ từ trời rơi xuống này, vẫn là khiến anh vui đến mức hận không thể lên trời sánh vai với mặt trời.

Anh sắp làm cha!!!

Anh sắp làm cha a ha ha ha ha!!!

Phó tổng hận không thể bây giờ ra ngoài chạy ba vòng trút ra cảm xúc kích động trong lòng, lại lớn tiếng công bố tin tức tốt này cho toàn thế giới.

Đương nhiên, cũng là chỉ nghĩ nghĩ.

Bây giờ có một vấn đề rất lớn chính là, Lận Châu không nhất định bằng lòng sinh ra đứa nhỏ.

Không phải mỗi một người đàn ông, đều có thể tiếp nhận chuyện bản thân mang thai sinh con.

Hơn nữa, thai nhi ba tháng đầu khi mang thai vốn rất yếu ớt, rất dễ sinh non, dưới tình huống anh và Lận Châu không biết chuyện, không những nhiều lần tiến hành chuyện sinh hoạt vợ chồng, hôm nay còn ra ngoài phóng túng một ngày, cũng không chú ý ẩm thực, trạng thái thai nhi không ổn định.

Chủ nhiệm Liêu nói, tình trạng Lận Châu bây giờ, nếu cảm xúc xuất hiện dao động, xác suất lớn sẽ sinh non, cho nên bảo anh thận trọng nói cho Lận Châu biết chân tướng.

Đề nghị của bà là, nếu như chưa xác định muốn đứa nhỏ hay không, có thể đợi qua khoảng thời gian này, Lận Châu và thai nhi ổn định một chút, lại nói cho cậu biết, khoảng thời gian này có thể làm một chút bước đệm cho Lận Châu, đến lúc cậu hoàn toàn biết chân tướng, sẽ không quá kích động.

Cho nên, đi đến cửa phòng bệnh, Phó Minh Thâm vỗ vỗ mặt, vỗ đi nụ cười ngốc nghếch trên mặt, lại hít sâu một hơi, mới đẩy ra cửa phòng bệnh đi vào.

Lận Châu đã truyền nước xong, mặc quần áo bệnh nhân, đầu tóc hơi ẩm, chắc là vừa tắm, đang nằm sấp trên giường chơi điện thoại.

Phó Minh Thâm bị dọa nhảy dựng, nhưng vậy sẽ đè đến đứa nhỏ đó!

Không đúng, bây giờ đứa nhỏ cũng chỉ nhỏ bằng ngón cái, chỗ nào đè đến được.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Lận Châu nhìn thấy anh đi vào, xoay đầu qua, cười nói: “Anh cuối cùng nỡ về rồi à.”

Phó Minh Thâm bị nụ cười của bạn nhỏ làm chói mắt, aiz, bản thân em ấy vẫn là đứa nhỏ, sao lại để cho em ấy có đứa nhỏ.

Phó Minh Thâm không khỏi sản sinh ra một chút cảm giác tỗi lội, anh lấy ra kĩ năng diễn đẳng cấp ảnh đế, bình tĩnh nói: “Ừm, anh và ông ấy đã lâu không gặp, không để ý nói chuyện có hơi lâu.”

—Vì không để cho Lận Châu lo lắng, nghi ngờ bản thân mắc phải bệnh gì không chữa được, Phó Minh Thâm nhờ y tá qua đây nói với Lận Châu anh gặp được một người bạn cũ đã lâu không gặp, hai người trò chuyện một lát, về trễ một chút.

Nhưng Lận Châu không có dễ lừa gạt như vậy, cậu còn đang truyền nước, theo tính cách của Phó Minh Thâm, đừng nói chỉ là bạn cũ, chính là trời có sập xuống, anh đoán chừng cũng phải về sớm ở bên cậu.

Cậu ngồi dậy, hỏi: “Thân thể em sao rồi, là mắc phải bệnh gì sao?”

Phó Minh Thâm ngồi xuống bên cạnh cậu, cưng chiều xoa đầu cậu.

Đáng chết, phải bình tĩnh như thế nào đây, vui sướng này, căn bản khống chế không được!

Lận Châu thấy nét mặt trên mặt Phó Minh Thâm giật giật, hết cả hồn, nắm lấy tay Phó Minh Thâm: “Phải hay không rất nghiêm trọng, anh nói thật cho em, em không muốn bị giấu giếm.”

Giọng điệu Lận Châu mang theo khẩn cầu, Phó Minh Thâm cưỡng khế khóe môi không bị khống chế cười toét đến vành tai trở về, giả bộ ra nét mặt âm u.

“Dạ dày xác thực có chút vấn đề, bác sĩ nói là viêm dạ dày mãn tính, vấn đề không lớn, nhưng điều trị hơi phiền phức.”

Lận Châu không dễ lừa gạt, Phó Minh Thâm cũng không ngốc, anh biết nói hoàn toàn không có vấn đề với bạn nhỏ, cậu khẳng định sẽ không tin.

Sẽ khiến cho cậu suy nghĩ lung tung, tăng thêm lo lắng, không bằng khiến cậu cảm thấy dạ dày bản thân có vấn đề, tiếp đó để cho trong nhà làm vài món ăn dinh dưỡng cho cậu, cũng có cớ dỗ dành cậu ăn cơm.

Chủ nhiệm Lưu nói người mang thai kỵ nhất là lo lắng, rất dễ bị trầm cảm, cho nên nhất định không thể để cho một mình cậu suy nghĩ lung tung.

Aiz, chăm sóc người yêu mang thai, cũng là gánh nặng ngọt ngào.

Lận Châu nghe vậy, quả nhiên không nghi ngờ, chột dạ cúi đầu: “Vậy có thể là khoảng thời gian sau khi từ chức ăn uống không quy luật dẫn đến bị viêm dạ dày mãn tính.”

“Cho nên, tiếp sau đó em chuyển đến chỗ anh ở, anh bảo phòng bếp điều dưỡng cho em.”

“???”

Quanh đi quẩn lại, vẫn là vòng lại vấn đề sống chung.

Lận Châu trừng anh: “Anh chính là tìm cớ để cho em qua đó sống, em mới không bị anh lừa.”

“Lần này thật sự không phải….bỏ đi, đợi ngày mai bác sĩ đến nói, em xem anh có hay không lừa em.”

Dù sao cũng đã thông đồng xong với bác sĩ chỗ này rồi.

Lận Châu nghi ngờ nhìn Phó Minh Thâm, Phó Minh Thâm thản nhiên nhìn lại cậu.

Thực ra sống chung không có gì, nó là chuyện sớm muộn, chỉ là Lận Châu thật sự ăn không tiêu nhu cầu của Phó Minh Thâm, khoa trương nhất là một tuần sau khi cậu từ chức, cậu sống ở nhà Phó Minh Thâm, Phó Minh Thâm mỗi ngày đều muốn, cả một tuần, đêm đêm dâm loạn.

Sau đó Lận Châu chạy trốn ngay trong đêm.

“Muốn em chuyển qua cũng được.” Lận Châu mở khóa điện thoại, chuẩn bị mở bản ghi nhớ: “Chúng ta làm quy định, sau này chúng ta một tuần chỉ có thể làm ba lần, không đúng, hai lần, một lần không thể quá hai lần.”

Khóe miệng Phó Minh Thâm giật giật, đây là ước định đáng sợ gì vậy.

Anh một người đàn ông bình thường, một tuần hai lần, hợp lý không?

Rõ ràng không hợp lý, ngược lại còn tàm tạm.

Nhưng, lúc này, Phó tổng dứt khoát nói: “Không vấn đề, chỉ cần em chuyển đến, anh một tháng không đụng tới em.”

Đầu thai kì không thể làm loại chuyện kia, Phó Minh Thâm muốn tìm lý do cho bản thân không đụng đến cậu.

Nhưng thời gian này không thể quá dài, sẽ khiến Lận Châu nghi ngờ.

Một tháng vừa vặn, thời gian đó Lận Châu chắc cũng gần như biết chân tướng.

Lận Châu: “???”

Lận Châu lại lần nữa nghi ngờ nhìn Phó Minh Thâm, Phó Minh Thâm càng thản nhiên nhìn lại cậu hơn nữa.

“Thật hay giả vậy?” Lận Châu nghi ngờ anh muốn lừa mình qua rồi lại nói.

Phó Minh Thâm cố ý giãy giũa, cuối cùng giống như bất kì giá nào, nói: “Anh nếu đụng vào em liền để cho em ở trên.”

Lận Châu trên mặt vui vẻ: “Đã hứa rồi á.”

Trên mặt Phó Minh Thâm hiện ra mấy phần hối hận, lâu sau, mới nói: “Chỉ một tháng.”

“Được, một tháng, hi hi hi hi.” Trên mặt Lận Châu nở nụ cười xấu xa đạt được ý đồ, thầm nghĩ anh không đụng vào em, em còn không biết dụ dỗ anh sao.

Đợi bị em phản công đi, Phó thụ thụ.

Phó tổng không biết bản thân tiếp đó phải tiếp nhận giày vò ma quỷ, còn đang like vì kĩ năng diễn xuất của bản thân lấy được tượng đồng, coi như lừa được bạn nhỏ đến nhà, như vậy thì có thể thuận tiện chăm sóc cậu.

Dì Lưu và phòng bếp đều ở trong nhà anh làm việc rất lâu, đáng để tin tưởng, hơn nữa rất kín miệng, nói cho họ biết không có vấn đề gì.

Về phần người giúp việc khác, không cần biết chân tướng.

Lận Châu đạt được hứa hẹn của Phó Minh Thâm, lòng đầy thỏa mãn, cậu ngáp một cái, nói: “Buồn ngủ, anh nhanh đi tắm rửa đi.”

“Lát nữa, anh sai người đi mua đồ ăn khuya, em ăn một chút lại ngủ.”

Tuy truyền nước rồi, nhưng như vậy cũng sẽ đói, không tốt với dạ dày.

Lận Châu vừa nghe đến phải ăn, chân mày tức khắc cau lại, lập tức kéo chăn qua chùm lên đầu, bộ dáng giả chết em không ăn anh có thể làm gì em.

Phó Minh Thâm: “….”

Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ vang, là tài xế bị Phó Minh Thâm phái đi mua đồ ăn khuya trở về.

Lận Châu trốn ở trong chăn, lỗ tai lại vểnh lên nghe ngóng tiếng động trong phòng bệnh, cậu cảm thấy đến không chỉ có một người, hình như có hai ba người, truyền đến thanh âm túi nilong bị mở ra và tiếng người thầm thì.

“Trên bàn đặt không hết.”

“Chất lên đi, mặt trên này có thể đặt.”

“Trên ghế bên này cũng có thể đặt.”

“….” Trong phòng bệnh có một cái bàn ăn, cung cấp cho người bệnh ăn cơm, bàn kia không nhỏ, đặt không hết là thao tác gì?

Lận Châu sinh ra một vài dự cảm không tốt.

Rất nhanh, đám người kia đi ra ngoài rồi, Phó Minh Thâm đi qua đẩy đẩy cậu: “Ngoan, dậy ăn một chút.”

“Không có khẩu vị.” Lận Châu ở trong chăn thanh âm buồn bực.

Cậu thật sự không muốn ăn, vừa rồi nôn một trận quá khó chịu.

Phó Minh Thâm sợ tái diễn lại bi kịch cãi nhau tối qua, lấy ra lý do sớm nghĩ xong nói: “Dạ dày em không tốt, bác sĩ nói không thể đói, ăn một chút, lót dạ dày, được không?”

Lận Châu tuy rất không muốn ăn, cũng biết thân thể là của mình, đợi sau này viêm dạ dày chuyển biến thành ung thư dạ dày, chết vẫn là cậu.

“Được rồi.” Lận Châu vén chăn ra, xuống giường.

Phó Minh Thâm nhanh chóng khom lưng đặt xong dép cho cậu, để cho cậu thuận tiện mang dép vào.

Nếu không phải sợ Lận Châu nghi ngờ cái gì, anh hận không thể trực tiếp giúp Lận Châu mang giày vào.

“…” Lận Châu có hơi không quen bộ dáng Phó tổng xum xoe này, nhưng cậu rất nhanh không có thời gian suy nghĩ nữa.

Bởi vì cậu nhìn thấy, trên bàn ăn, bày đầy một bàn đồ ăn, bởi vì trên bàn đặt không hết, bị đặt chất đống lên, còn đặt ở trên ghế bên cạnh.

“Anh mua nhiều như vậy làm gì?” Lận Châu không thể tưởng tượng nổi.

Này má nó, đủ mười người ăn.

Lãng phí lương thực cung không có lãng phí như vậy.

Phó Minh Thâm lúc này đang chìm đắm vào trong vui sướng làm cha, hận không thể chuyển cả nhà hàng đến, dỗ dành Lận Châu ăn mấy miếng.

Một bàn như vậy, đã là kết quả của rất kiềm chế rồi.

Nếu không phải khu thành phố cấm bắn pháo hoa, anh nói không chừng đã để người bắn pháo hoa mấy tiếng chúc mừng.

Đương nhiên, những cái này đều không thể nào biểu hiện ra.

Anh tự nhiên nói: “Cũng không biết em có húng thú với cái gì, em ăn thử xem.”

“….” Này lẽ nào chính là phú nhị đại tiêu tiền như nước trong truyền thuyết vì để người đẹp ăn một miếng cơm sao.

Lận Châu bị cách nghĩ này của mình sét đánh đến bên ngoài vàng giòn bên trong mềm mại, nhưng ăn nhiều như vậy, cộng thêm cậu thật sự có hơi đói, cậu xác thực tìm không được mấy cái muốn ăn, miễn cưỡng ăn nửa bát cháo, lại uống mấy miếng canh gà.

Phó Minh Thâm tâm tình tốt, ăn chung với cậu một ít, mặc dù là như vậy, hai người ăn xong, nhiều đồ ăn như vậy, căn bản chưa được đụng vào.

“Còn có nhiều như vậy, phải làm thế nào?” Lận Châu nét mặt đau thịt.

Cậu dù sao là quen nghèo từ nhỏ, hoàn toàn không chịu được loại lãng phí phô trương như vậy.

Phó Minh Thâm thật sự quá khoa trương.

Cậu trước đây còn cảm thấy trên người Phó Minh Thâm không có quá nhiều tật xấu của người có tiền, kết quả hai ngày này để lộ sạch trơn.

Phó Minh Thâm vốn nghĩ muốn nói đương nhiên còn có thể làm thế nào, ném đi, nhưng nhìn thấy nét mặt này của bản nhỏ, liền nuốt ngược trở về.

Anh mỉm cười: “Đồ chúng ta ăn rồi thì ném đi, cái khác anh đi hỏi thử y tá họ có chê hay không, có muốn hay không.”

Những đồ ăn này là của hàng cao cấp gần đây nấu, giá cả đắc muốn chết, người bình thường lãng phí không nổi, các y tá vốn trực đêm muốn ăn đêm, nghe nói là đồ của nhà hàng kia, hơn nữa còn chưa đụng vào, lập tức bày tỏ không chê, rất nhanh thì đi qua cầm đi.

Lận Châu cuối cùng cũng vui vẻ.

Phó Minh Thâm mở ra cửa sổ bị đóng để tản mùi, quay đầu lại nói với Lận Châu: “Ngủ đi, anh đi tắm một cái.”

“Ồ.” Ăn no uống đủ, đi học đọc sách, Lận Châu đã rất buồn ngủ rồi: “Ngủ ngon.”

Phó Minh Thâm đi qua hôn cậu một cái: “Ngủ ngon.”

Phó Minh Thâm từ trong ngăn kéo tủ đầu giường của giường người chăm sóc lấy ra dép lê và đồ ngủ dùng một lần, qua loa tắm một cái, đợi anh đi ra, bạn nhỏ đã ngủ say.

Anh lúc này mới dám bung xõa nụ cười đã đè nén cả tối.

Phó Minh Thâm đi đến bên giường, đưa tay vào ổ chăn, sờ đến bụng của Lận Châu, cảm xúc dưới tay là một vùng bằng phẳng.

Bên trong này, đang thai nghén một sinh mệnh nhỏ bé thuộc về anh và Lận Châu.

Chỉ là nghĩ nghĩ, liền rất sướng rất kích động, nếu không phải sợ ồn tỉnh bạn nhỏ, anh quả thực muốn ngước mặt lên trời cười to mấy tiếng.

Aiz, không biết bạn nhỏ sẽ lựa chọn sinh hay không.

Mặc kệ, tranh thủ bây giờ bé vẫn còn, sờ nhiều tí.

Nếu không phải không muốn tỏ ra quá hèn hạ, Phó tổng còn muốn vén chăn, cởi ra đồ ngủ của bạn nhỏ, hôn mấy cái trên da bụng cậu.

Phó tổng giống như biến thái sờ cả buổi, mới giúp Lận Châu kéo chăn lại, lại hôn một cái lên môi cậu, lấy ra điện thoại, rời khỏi phòng bệnh, gương mặt vốn dĩ tràn đầy dịu dàng lập tức biến thành lạnh lùng.

Anh trước gọi điện thoại cho lão Kim quản gia cá nhân của anh, anh không có giấu giếm tình huống của Lận Châu, đúng sự thật với với hắn, để hắn sắp xếp một nhóm điều trị và bệnh viện đáng tin, chuyên môn phụ trách chuyện của Lận Châu, người của nhóm điều trị nhất định phải toàn bộ kí hiệp ước thỏa thuận bảo mật.

Ngoài trừ cái này ra, tất cả người bên bệnh viện này, bất kể là dùng tiền dùng lợi ích hay dùng quyền, cũng phải để cho họ đều kí thỏa thuận bảo mật, chuyện này ai cũng không cho phép lộ ra, anh không muốn bản nhỏ bị coi thành khác loài để nghiên cứu.

Dặn dò lão Kim xong, Phó Minh Thâm lại gọi điện thoại cho dì Lưu, sau khi nói tình huống của Lận Châu, bảo bà và phòng bếp dưới tình huống này nghiên cứu như thế nào không lòi ra, chăm sóc Lận Châu.

Gọi xong hai cuộc điện thoại quan trọng nhất này, ngón tay của Phó Minh Thâm ngừng lại trên cái tên ‘Trương Trình’ trong danh sách liên lạc, do hợp tác, hai người có trao đổi phương thức liên lạc.

Nhưng, Trương Trình không cần biết chuyện này.

Bỏ đi, hôm nay quá muộn, ngày khác anh trực tiếp tìm mẹ của Lận Châu nói chuyện.

Làm xong những cái này, vui sướng trong lòng Phó Minh Thâm lại khó mà kiềm chế trào ra.

Loại tâm tình vui sướng không thể chia sẻ này quá ấm ức, rất muốn để cho toàn thế giới đều biết Châu Châu nhà anh mang thai đứa nhỏ của anh!

Phó Minh Thâm nhịn không được mở ra wechat, lướt kéo người liên lạc, phát hiện thằng cháu Tạ Khải mấy tiếng trước gửi tin nhắn cho anh.

Tạ Khải: Lão Phó, cậu ra ngoài chơi cũng không gọi tớ, có còn là bạn chí cốt không hả.

Tạ Khải: Có vợ liền hoàn toàn quên mất những anh em bọn tớ, thằng nhãi có vợ quên bạn!

Tạ Khải: Vãi, người đâu, lăn giường rồi?

Phó Minh Thâm ban ngày cùng Lận Châu ra ngoài chơi, chụp ảnh, cơ hội khoe ân ái tốt như vậy sao có thể bỏ qua, thế nên lựa chọn chín tấm hình đăng trong vòng bạn bè, Tạ Khải chắc hẳn chính là nhìn thấy vòng bạn bè của anh, mới đến chất vấn anh.

Thượng Ngạn: Đây.

Tại Khải lúc này còn chưa ngủ, có lẽ đúng lúc đang chơi điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của anh, gần như lập tức liền gửi qua hai tin nhắn thoại.

Tạ Khải: “Yo, hiếm thấy xác chết vùng dậy, lăn giường xong rồi?”

Tạ Khải: “Chỗ hai người đi là nơi sau thôn năm ngoái chúng ta đi à, đệch, tớ nhớ chết dương mai ở chỗ đó cùng với đồ ăn ông chủ mập mạp kia làm, hai người chơi mấy ngày, tớ đi tìm hai người nha.”

Thượng Ngạn: Cậu đến làm bóng đèn?

“Cái gì bóng đèn, tớ lại không phải có tật xấu sáp đến ăn cơm chó.” Tạ Khải giọng điệu đắc ý: “Ông đây dẫn theo bạn được không, hí hí, ai còn không thể có bạn trai, thật sự là, khoảng thời gian trước nhìn cậu đắc ý chưa kìa.”

Phó Minh Thâm nhướng mày.

Bạn trai tớ sẽ sinh con, bạn trai cậu sẽ sinh không?

Phó Minh Thâm nghĩ đến Lận Châu và đứa nhỏ, nhịn không được trả lời cho Tạ Khải: Có bạn trai tính là gì, có vợ có con trai mới là người thắng cuộc trong cuộc sống.

Tạ Khải: ???

Tạ Khải: “Có ý gì? Thằng nhóc kia sẽ không phải muốn vứt bỏ bạn trai, tìm phụ nữ sinh con chứ? Hay là các cậu muốn tìm một người phụ nữ giúp các cậu sinh đứa nhỏ kéo dài thế hệ sau?”

Tạ Khải: “Đệch, tra nam!”

Phó Minh Thâm: “…”

Anh dựa vào bản lĩnh khiến Lận Châu mang thai, sao lại thành cặn bã.

Loại cảm giác có chân tướng không thể nói, quá đờ mờ khó chịu!

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 39"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online