Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 38

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 38
  • 10
Prev
Next

Chương 38

Cùng với vui đùa trước đây hoặc ồn áo chút tính tình không giống, Lận Châu tức giận rất rõ ràng.

Bản thân Phó Minh Thâm ở vị trí cao nhiều năm như vậy, ai cũng lễ độ cung kính với anh, đừng nói giận với anh, thậm chí ngay cả ở trước mặt anh nói chuyện lớn tiếng đều không dám, bản thân anh cũng nhớ không rõ bao lâu không có người lại dám rống như vậy với anh.

Anh lập tức có hơi sửng sốt.

Lận Châu rống xong cũng có chút phiền muộn, cậu mới nghĩ không cần mang cảm xúc tiêu cực cho Phó Minh Thâm, liền dùng tốc độ ánh sáng tự vả mặt.

Cậu hôm nay là làm sao vậy, uống thuốc nổ rồi?

Mấu chốt là, rõ ràng biết bản thân sai, nhưng Lận Châu không hề muốn xin lỗi.

Trong lòng dường như có một ngọn lửa kì lạ không tên, kêu gào tôi phải tức giận, tôi phải cố tình gây sự, anh có bản lĩnh thì chia tay với tôi đi!

Phó Minh Thâm chỉ sửng sờ một giây, sau đó ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Lận Châu.

“Phải hay không gặp phải khó khăn gì rồi?” Anh hỏi.

Lận Châu buồn rầu nói: “Không có.”

“Đó là tại sao, lời anh vừa rồi khiến em không vui?”

Phó Minh Thâm nhớ đến bạn nhỏ hưng trí bừng bừng nói muốn ở sân thượng ăn cơm, tự mình phá vỡ lời cậu nói ăn tiệc muỗi, kiểm điểm lời này phải hay không quá đáng.

“Không phải.” Lận Châu xoay người, quay lưng với anh, không kiên nhẫn nói: “Anh rất phiền.”

“….” Lời này giống như lưỡi dao sắc bén, hung hăng cắm một dao vào lồng ngực Phó Minh Thâm.

Lúc này mới bên nhau hơn nửa tháng, bạn nhỏ liền bắt đầu phiền chán anh.

Quả nhiên, chỉ là mới lạ nhất thời, đợi toàn bộ đều trải nghiệm xong, qua thời kì mặn nồng, liền sắp vào thời kì đóng băng rồi sao.

Lận Châu nói xong câu này liền hối hận, trong lòng cậu dù không thoải mái thế nào, lý trí cũng còn, biết tức giận có thể phát giận linh tinh, nhưng nói không thể nói lung tung.

Nhất là lời tổn thương người như vậy.

Cậu đang muốn xin lỗi, Phó Minh Thâm đã đứng lên, đi vào phòng.

Sân thượng khôi phục yên tĩnh, chỉ có tiếng ếch kêu từ trong cánh đồng không xa truyền đến, giống như vô tình châm chọc.

Nhưng, không bao lâu, Phó Minh Thâm lại đi ra, trong lòng Lận Châu thả lỏng, vừa muốn nói xin lỗi với anh, lại thấy Phó Minh Thâm một tay cầm điện thoại, đang nói chuyện điện thoại, trên một tay khác cầm đèn đuổi muỗi, đặt ở trên bàn bên cạnh cậu, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn cậu, lại đi vào.

Lận Châu: “….”

Lận Châu vốn bởi vì hối hận đè xuống tức giận lại dâng lên.

Không để ý cậu phải không, được ai sợ ai chứ.

Phó Minh Thâm dù sao cũng ở vị trí cao quen rồi, cũng không phải bồ tát đất sét không tức giận, lời của Lận Châu khiến anh khó chịu đồng thời, tức giận vô duyên vô cớ xác thực khiến anh có hơi không thoải mái.

Dù sao anh bây giờ cùng Lận Châu nói chuyện cũng là tự làm khó mình, dứt khoát để cho cậu bình tĩnh.

Bị làm như vậy, Phó Minh Thâm cũng không có khẩu vị, anh bảo người phục vụ đến dọn dẹp đồ ăn chưa từng đụng đũa vào, lại bảo họ đưa đủ loại điểm tâm đến, phòng khi bạn nhỏ đói không có đồ ăn.

Làm xong tất cả cái này, anh từ trong vali lấy ra sách mang theo, ngồi ở trên giường lật đọc.

Qua một tiếng, bạn nhỏ vẫn là không đi vào, đêm tối trong núi lạnh, Phó Minh Thâm sợ bạn nhỏ bị cóng cảm cúm, nghĩ cậu cũng nên nguôi giận rồi, thả sách xuống đứng lên đi ra, lại thấy bạn nhỏ đã vùi trong ghế treo, ngủ rồi.

Tay tay cậu còn cầm điện thoại, đầu tựa lên gối, không giống với nét mặt không kiên nhẫn vừa rồi, bạn nhỏ trong mộng rất ngoan ngoãn yên tĩnh, cuộn tròn ở trong ghế treo, cho người một loại cảm giác nhỏ bé đáng thương lại bất lực.

Tim Phó Minh Thâm liền mềm xuống, cúi người, hôn xuống gò má cậu, lại bế người lên.

Bạn nhỏ bị động tác của anh ồn tỉnh, nhưng ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người anh, liền an phận, ở trong lòng anh tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.

Phó Minh Thâm bị hành động này của cậu làm đến trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.

Anh thật sự là não động kinh rồi mới sẽ tức giận với bạn nhỏ nhà anh.

Lận Châu tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau.

Tối hôm qua, cậu nén một bụng giận, nghĩ không cần để ý Phó Minh Thâm, kết quả cậu chơi điện thoại, liền ngủ, sau đó đối với chuyện bản thân như thế nào lên giường, lại như thế nào thay đồ ngủ, đã hoàn toàn không có ấn tượng.

Lúc này, cậu bị Phó Minh Thâm ôm vào trong lòng, Lận Châu không được tự nhiên động đậy, muốn thoát ra, Phó Minh Thâm bị ồn tỉnh.

“Chào buổi sáng.” Thanh âm Phó Minh Thâm mang theo khàn khàn vừa tỉnh ngủ.

Vợ chồng không có thù qua đêm, huống chi Phó Minh Thâm còn thân thiện trước, Lận Châu sớm ném cách nghĩ lời thề son sắt phải chiến tranh với anh qua sau đầu, lộ ra nụ cười mỉm: “Sớm.”

Phó Minh Thâm cũng cười, hôn một cái xuống trán cậu.

Ngăn cách hôm qua giữa hai người ở khoảng khắc này như băng tuyết hòa tan.

Lận Châu xoay người, quả nhiên ở đầu giường nhìn thấy điện thoại mình, cậu cầm qua xem, mở to mắt: “Đều 8 giờ rồi.”

Phó Minh Thâm không sao cả nói: “Lại không cần đi làm.”

Lận Châu kinh ngạc không phải cái này, mà là cậu có thể ngủ nhiều.

Cậu hôm qua ngủ đến 10 giờ mới dậy, trên máy bay cũng là ngủ cả một đường, rồi tầm 9 giờ thì ngủ, một mạch đến bây giờ.

Heo cũng không quá mức như vậy.

Lận Châu bỗng nhiên nhớ đến lần trước cùng Phó Minh Thâm ra ngoài du xuân, mưa gió cũng không ngăn cản được đối phương đi tập thể dục buổi sáng, duỗi chân đá đá anh: “Anh, anh sa ngã rồi, cũng không tập thể dục buổi sáng nữa.”

Lời cậu vừa dứt thanh âm, Phó Minh Thâm trở người một cái, đè cậu xuống dưới thân, cười khẽ: “Cái này không phải sao?”

Lận Châu: “?”

Phó Minh Thâm: “Hít đất, đóng cọc, nâng đỡ, đều là vận động rất tốt.”

Lận Châu: “???”

Lận Châu trong chớp mắt đỏ cả mặt, duỗi tay đẩy anh: “Cút nha, anh lão sắc quỷ này.”

Lão sắc quỷ Phó tổng tuy rất muốn hung hăng ức hiếp bạn nhỏ một trận, nhưng suy xét đến chuyện bạn nhỏ hôm qua căn bản không ăn gì, sợ cậu ăn không tiêu, từ bỏ suy nghĩ này.

Dù sao cũng phải ở chỗ này ba ngày, sẽ có thời gian.

Hai người ở trên giường nghịch một lát, thì rời giường.

Lận Châu vốn còn nghĩ hôm nay ở sân thượng vẽ vật thực, nhưng lúc này ở sân thượng ánh mặt trời xán lạn, căn bản không thích hợp vẽ vật thực, chỉ có thể trước gác kế hoạch này sang một bên.

Kế hoạch đi chơi hôm nay của họ là ở vườn dương mai gần đây hái dương mai, vườn dương mai kia rất rộng, dương mai bên trong đang vào mùa chín, từng cành cây nặng trĩu, nhìn cực kì hấp dẫn người.

Có lẽ là ra ngoài chơi có thể thả lỏng tâm trạng, Lận Châu bởi vì chuyện trên weibo dẫn đến không vui vẻ, và bực tức không hiểu sao trong lòng được quét đi sạch sẽ, cùng Phó Minh Thâm hái dương mai, chụp ảnh, cả ngày tâm trạng đều rất tốt.

“Răng em rất chua, không muốn ăn nữa.”

Chạng vạng, Phó Minh Thâm muốn dẫn Lận Châu đi ăn cơm, Lận Châu lại bắt đầu chơi xỏ lá.

Phó Minh Thâm vừa đẩy cậu đi vào trong, vừa nói: “Bắt đầu từ hôm qua em căn bản không ăn thứ gì, không ăn thân thể sẽ chịu không nổi nữa.”

Lận Châu lầm bầm: “Em không phải ăn dương mai rồi sao.”

“Dương mai là thuộc về trợ giúp tiêu hóa, càng ăn càng đói.”

“….” Lận Châu bĩu môi, cậu chính là không có khẩu vị.

Vừa ăn liền muốn nôn.

Đây là nhà hàng kiểu nhà nông, được xây dựng trên mặt hồ, vật liệu xây dựng là trúc, hoàn toàn là một ngôi nhà trúc trên nước, trên nhà treo đèn lồng, thoạt nhìn rất cổ điển thanh nhã.

Do là tết đoan ngọ, người đến chỗ này dùng cơm rất nhiều, lúc này mới chạng vạng hơn năm giờ, bên ngoài đã bắt đầu xếp hàng, có thể thấy là thật sự ngon, bằng không nơi miền núi này, không đến mức thu hút nhiều khách như vậy.

Phó Minh Thâm tự nhiên có người thay anh sớm đặt xong vị trí, không cần đợi, họ dọc theo cầu trúc nhỏ, đi vào phòng trúc, sau khi Phó Minh Thâm báo tên tuổi, nhân viên phục vụ cười như hoa cúc dẫn họ lên tầng hai.

“Kiếm tiền kiếm tiền, ngoại trừ kiếm tiền, anh còn biết cái gì! Hả? Anh sao không kết hôn với tiền đi, kết hôn với tôi làm gì?”

Hai người vừa lên tầng hai, liền nghe thấy thanh âm lạnh lùng chất vấn của một người phụ nữ.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía thanh âm, nhìn thấy một người phụ nữ ưỡn bụng, giận dữ nói với người đàn ông mập mạp đứng đối diện trước mặt cô.

Người đàn ông mập mạp rắm cũng không dám thả, cười làm lành: “Này không phải là do mấy ngày nghỉ đoan ngọ à, người hơi nhiều, anh mới qua đây giúp đỡ.”

“Anh là có ba đầu hay là có sáu tay, bên này mời nhiều người như vậy đều là đến ăn không ngồi rồi sao, không muốn cùng tôi trải qua ngày lễ, mượn cớ nhiều như vậy.”

“Không phải, lão Ngô cậu ta hai ngày trước bị đau lưng, cái khác có thể mời người, nhưng nấu cơm ở chỗ này chốc lát tìm không được người thích hợp, nếu như tùy tiện tìm một người, sẽ đập vỡ thương hiệu của chúng ta.” Người đàn ông mập mập nhẹ nhàng giải thích.

“Tôi mặc kệ!” Người phụ nữ đỡ bụng, nét mặt tôi không nghe tôi không nghe, nói: “Dù sao cũng là anh không về trải qua lễ với tôi, anh chính là ghét bỏ tôi mang thai thân mình biến dạng ở bên ngoài có người khác rồi.”

Người đàn ông mập mạp: “….”

Đoàn người Lận Châu: “….”

Cái này cũng quá mức cố tình gây sự.

Họ đúng lúc đến cửa phòng riêng, nhân viên phục vụ vội vàng đẩy cửa để họ vào.

Phó Minh Thâm hỏi: “Vừa rồi đó là ông chủ và bà chủ của các cậu.”

“Đúng, ngài từng đền rồi à?” Anh đẹp trai đối diện chủ động bắt chuyện, nhân viên phục vụ có hơi đỏ mặt.

“Ừm.”

“Hóa ra là khách cũ, chúng tôi bên này có ưu đãi cho khách cũ, hai vị xem thực đơn trước, đợi lát nữa có người đến ghi món cho hai người.”

Phó Minh Thâm gật đầu, anh không có hứng thú với ưu đãi khách cũ gì đó, đẩy thực đơn đến trước mặt Lận Châu, nói: “Hương vị chỗ này khá ổn, xem thử muốn ăn gì.”

Lận Châu tuy không có khẩu vị, nhưng bụng xác thực là đói, đang lớn tiếng kháng nghị, cậu cũng biết không ăn không được, thế nên nghiêm túc xem.

Không bao lâu, cửa phòng riêng được đây ra, đi vào lại là người đàn ông mập mạp bị dạy dỗ kia.

“Ngài Phó, thật sự là ngài.” Người đàn ông mập mạp nhìn thấy anh, vui mừng hớn hở: “Vừa rồi tôi nhìn thấy hình dáng, cảm thấy quen, ngài đến sao không báo trước, tôi chiêu đãi ngài thật tốt.”

Năm ngoái Phó Minh Thâm và đám Tạ Khải từng đến chơi, bởi vì nhà hàng kiểu nhà nông này hương vị ngon, đến chỗ này ăn mấy lần, cũng quen với ông chủ.

Nhưng, Phó Minh Thâm đến chỗ này đặt phòng gì đấy đều là trợ lý cá nhân của anh sắp xếp, đối phương có cửa sau của mình, ông chủ rõ ràng không biết.

“Chỉ là dẫn người yêu của tôi đến ăn một bữa cơm, không cần khách sáo như vậy.” Phó Minh Thâm hờ hững nói.

Tay Lận Châu cầm thực đơn siết chặt lại.

Trước đây Phó Minh Thâm giới thiệu cậu với người ngoài đều là bạn nhỏ nhà tôi, không biết lúc nào đổi thành người yêu của tôi rồi.

Không thể khống chế được, cậu có hơi vui.

Ông chủ mập mạp sững sờ, nhưng năng lực tiếp nhận rất tốt chào hỏi với Lận Châu, lại nói: “Vừa rồi khiến hai người chê cười, sau khi Tiểu Anh mang thai, tính tình thay đổi có hơi không tốt, thường xuyên vô cớ gây sự với tôi.”

Nói đến chỗ này, ông chủ mập mạp cười khổ.

Phó Minh Thâm: “Chúc mừng.”

Ông chủ mập nghe vậy, nụ cười khổ trên mặt chuyển thành thoải mái: “Aiz, cảm ơn ngài Phó.”

Lận Châu tò mò hỏi: “Mang thai tính tình sẽ trở nên không tốt sao?”

“Phải, Tiểu Anh trước đây là một cô gái rất săn sóc ngoan ngoãn, bây giờ tôi cũng có chút chống đỡ không nổi, nhưng bác sĩ nói đợi qua thai kì thì sẽ không thế nữa, phải thuận theo cô ấy.”

Nói xong, ông chủ mập mạp nhớ đến chức trách của mình, nói: “Hai người muốn ăn gì, tôi tự mình xuống bếp nấu cho hai người.”

“Em ấy gần đây khẩu vị không tốt, ăn cái gì đều muốn nôn, cảm thấy hứng thú với đồ chua, phiền anh làm mấy món chua.”

Ông chủ mập mạp vỗ chân: “Không vấn đề, khoảng thời gian vợ tôi vừa mang thai cũng vậy, bản thân tôi mày mò mấy công thức nấu ăn, tuyệt đối ngon lại kích thích ăn uống.”

Lận Châu: “….”

Đệch, tại sao nói đến giống như cậu đang mang thai vậy.

Nhưng, ông chủ mập không chém gió, mấy món đồ ăn ông làm cho vợ ông sau khi mang thai thích ăn, đều rất hợp khẩu vị với Lận Châu, sau mấy ngày lần đầu tiên được ăn no.

Phó Minh Thâm thấy vậy, muốn hỏi mua thực đơn của ông chủ mập, đưa cho phòng bếp nấu, ông chủ mập hào phóng cho luôn, không chịu nhận tiền, Phó Minh Thâm liền lì xì cho đứa nhỏ còn chưa chào đời của hắn.

Vợ ông chủ mập mập cầm lấy bao lì xì dày, tuy nhà họ không thiếu tiền, nhưng tiền lì xì của loại nhân vật như Phó Minh Thâm cho không giống, cũng vui vẻ theo, lại không làm khó chồng cô nữa.

Dưới sự nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn của ông chủ và bà chủ, hai người rời khỏi nhà hàng kiểu nhà nông.

Chỗ này cách khách sạn họ ở không xa, hai người nắm tay nhau trở về.

Đồ ăn quá hợp khẩu vị, Lận Châu không cẩn thận ăn hơi nhiều.

Cậu xoa bụng, trêu đùa nói: “Còn may em sẽ không mang thai, bằng không chúng ta ngày ngày phải chiến tranh lạnh.”

“….” Phó Minh Thâm lòng nói hành động xoa bụng này của em, giống y chang thai phụ vừa rồi.

Nếu không phải bạn nhỏ sẽ không mang thai, cậu vừa hay nôn thích đồ chua, lại tính tình cáu giận, quả thực trạng thái giống y chang vợ ông chủ kia.

Bạn nhỏ rõ ràng đang lật lại chuyện cũ hôm qua, Phó Minh Thâm cười nói: “Em nếu sẽ mang thai, so với ông chủ kia anh còn có thể ăn nói khép nép hơn nữa.”

“Biết co biết duỗi như vậy, vậy không cho anh đi làm nữa, ở nhà với em anh bằng lòng không?”

Phó Minh Thâm nghĩ cũng không nghĩ nói: “Chỉ cần em yêu cầu, có cái gì không thể.”

Lận Châu nghĩ nghĩ Phó Minh Thâm không đi làm, cùng mình ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ, rùng mình, nói: “Vẫn là không cần, khoảng cách sinh ra cái đẹp.”

Tình yêu không phải toàn bộ của cuộc sống, Lận Châu hưởng thụ tình yêu, nhưng cũng muốn không gian riêng tư của mình.

Hơn nữa tập đoàn Thiên Hòa lớn như vậy, tâm huyết mấy đời của Phó gia, Phó Minh Thâm vì để ngồi vững vị trí này, không biết đã trả giá bao nhiêu, cậu mới không nỡ để anh vì mình mà từ bỏ sự nghiệp.

Lỡ như ngày nào đó cậu cả họ sinh không được con trai cướp đi, sẽ đi đối phó họ.

Phó Minh Thâm thấy bầu không khí rất tốt, đang muốn hỏi cậu hôm qua xảy ra chuyện gì, cần anh giúp đỡ không, họ đi qua một nhà hàng nhỏ, từ trong ống khói xả khói dầu tràn ra một luồn mùi khói dầu.

Lận Châu lập tức buông tay anh ra, chạy đến ven đường ói ra.

Phó Minh Thâm từ nhà hàng lấy ra khăn giấy và một ly nước đun sôi, giúp Lận Châu lau sạch chất bẩn bên miệng và nước mắt chảy xuống.

Lận Châu nôn đến sắp mềm cả người, sau khi nôn xong, đỡ lấy tay Phó Minh Thâm, miễn cưỡng đứng lên.

“Xe sắp đến rồi, bên kia có chòi nghỉ mát, em đi ngồi một lát.” Phó Minh Thâm nửa ôm cậu nói.

Lúc Lận Châu vừa nôn có nghe thấy Phó Minh Thâm gọi điện thoại, nói muốn đi bệnh viện.

Cậu yếu ớt phản kháng: “Trận mùi vị vừa rồi tràn đầy mùi dầu mỡ, hun đến em, không có khoa trương như vậy, anh nếu không yên tâm, chúng ta đi phòng khám bệnh khám thử.”

Chỗ này là khu vực núi, chỉ có phòng khám bệnh, không có bệnh viện, bệnh viện ở khu thành phố, cách chỗ này hành trình gần hai tiếng, Lận Châu không muốn lăn qua lăn lại.

Cậu lúc này cả người không có sức lực, chỉ muốn nằm trên giường, ngủ một giấc.

“Không được.” Phó Minh Thâm lần này không nghe cậu, như đinh đóng cột nói: “Tình huống này của em quá khác thường, không đi bệnh viện làm kiểm tra anh không an tâm.”

“Chỗ nào khác thường? Này không phải rất bình thường sao.”

“Khẩu vị của em luôn rất tốt, cho dù trời nóng có thể không muốn ăn gì, nhưng anh cũng có trải qua loại tình huống này, chỉ là không có khẩu vị, nhưng cũng có thể ăn được, càng không đến mức ăn một chút liền nôn.”

Phó Minh Thâm lý tính phân tích xong, lại dỗ dành cậu: “Ngoan, coi như để cho anh yên tâm đi.”

Lời cũng nói đến mức này, Lận Châu còn có thể nói gì, chỉ có thể lựa chọn đồng ý với anh.

Rất nhanh, xe đã đến, tài xế nhìn thấy tình hình này, nhanh chóng đi qua giúp đỡ mở ra cửa xe ghế sau, vốn muốn giúp đỡ người, lại bị Phó Minh Thâm trực tiếp từ chối.

Phó Minh Thâm đỡ Lận Châu lên xe, bản thân đi vào từ một bên khác, rồi để cho Lận Châu nằm ở ghế sau, đầu gối lên chân mình, xoa đầu cậu: “Mệt thì ngủ một giấc, đến rồi anh gọi em.”

Lận Châu buồn bực ồ một tiếng, cảm thấy Phó tổng khua chiêng gõ trống quá rồi.

Trước đây đừng nói không thích ăn gì nôn ra như vậy, cảm cúm phát sốt, đều chỉ dám đi phòng khám nhỏ truyền nước, dù sao chỉ cần vào bệnh viện, không bệnh gì cũng phải tốn mấy trăm tệ.

Bỏ đi, để cho anh yên tâm cũng được, Lận Châu nghĩ như vậy, mơ màng lại ngủ mất.

Phó Minh Thâm cẩn thận đắp thảm mỏng trên xe cho Lận Châu, sắc mặt nghiêm trọng trước nay chưa từng có.

Trước đây anh thường xuyên đưa Lận Châu về nhà, từ công ty anh đến trường, có lúc kẹt xe phải lái cả tiếng, bạn nhỏ đi làm dù mệt, đều rất ít khi sẽ ngủ ở trên xe anh.

Mà bây giờ, lúc này mới qua mười phút, cậu liền chìm sâu vào giấc ngủ.

Tình huống này, rõ ràng quá mức khác thường, lát nữa làm kiểm tra toàn thân cho cậu.

Họ đến một bệnh viện tư nhân, tất cả đi lối đi cho khách VIP, không cần xếp hàng.

Lận Châu mơ màng bị mang đi rút máu, lại bị các loại máy quét giày vò, sau khi xong chuyện, do cậu vừa nôn xong thiếu nước thiếu đường, tay vẫn luôn lạnh, còn đang hơi run rẩy, bác sĩ sắp xếp truyền glucoza cho Lận Châu.

Lận Châu nằm trên giường bệnh, cảm nhận dịch thể lạnh băng thuận theo đường máu vào trong toàn thân mình, cảm thấy bản thân thật sự giống như chim hoàng yến.

Nôn một cái liền đi truyền nước, rất quý giá.

“Buổi tối ở chỗ này qua đêm, em ngủ đi.” Phó Minh Thâm giúp cậu nhét xong chăn, nói.

Chỗ này là bệnh viện tư nhân, Phó Minh Thâm lại là trực tiếp muốn phòng bệnh vip giường đơn, điều kiện không bằng khách sạn họ ở, nhưng so trình độ cũng đã hơn khách sạn hàng đầu, còn có giường cho người chăm sóc, có thể cho Phó Minh Thâm ngủ.

“Xin lỗi.” Lận Châu nghẹn ngào nói.

Cậu không chỉ làm hỏng kì nghỉ vui vẻ, còn khiến Phó Minh Thâm vì cậu lo lắng.

Phó Minh Thâm nhéo mặt cậu: “Nghĩ cái gì vậy, em là người yêu của anh, tất cả những thứ anh làm, đều là nên làm.”

Vào lúc này, y tá đi đến gõ cửa, nói: “Ngài Phó, có kết quả kiểm tra rồi, chủ nhiệm bảo ngài đi qua.”

Phó Minh Thâm hôn lên trán Lận Châu một cái: “Lát nữa anh quay lại.”

Lận Châu cười: “Đi đi.”

Phó Minh Thâm đến phòng làm việc của chủ nhiệm, lại phát hiện trong phòng làm việc đã đứng một đống áo dài trắng, đang thảo luận cái gì đó, nhìn thấy anh tiến vào, lập tức ngừng thảo luận, sắc mặt đều rất nghiêm trọng.

Phó Minh Thâm trong lòng hồi hộp.

“Ngài Phó, xin chào, tôi là viện trưởng chỗ này, tôi họ Vương.” Một người đàn ông hai bên tóc muối tiêu đưa tay về phía anh, tự giới thiệu mình.

Phó Minh Thâm nắm tay ông, thanh âm nặng nề nói: “Viện trưởng Vương, xin chào, thân thể người yêu tôi có tình trạng gì sao?”

Viện trưởng Vương nói: “Kết quả này có hơi khiến người không ngờ đến, chuẩn xác mà nói, có hơi vượt quá phạm trù bình thường của nhân loại, cậu chuẩn bị tâm lý.”

Vượt quá phạm trù nhân loại bình thường?

Đây là bệnh gì, chứng bệnh chưa từng xuất hiện trong lịch sự nhân loại?

Tay bên người Phó Minh Thâm phút chốc siết chặt, anh hít sâu một hơi, qua hai giây, thanh âm miễn cưỡng duy trì bình tĩnh: “Ông nói đi.”

“Căn cứ kết quả kiểm tra mà xem, bạn trai của cậu cậu ta, khụ,” Viện trưởng Vương không khỏi ho một cái, mới nói: “Mang thai rồi.”

Phó Minh Thâm vốn chuẩn bị xong nghe thấy chứng bệnh gì đó của Lận Châu: ???

WTF?

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 38"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online