Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 37

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 37
  • 10
Prev
Next

Chương 37

Lận Châu nôn thẳng một phát không thể kiểm soát lại được, ngay cả mấy miếng đồ ăn vừa nuốt xuống, thậm chí là dương mai ăn ở trên đường, toàn bộ đều hiến tế cho thùng rác.

Phó Minh Thâm bị phản ứng này của cậu dọa đến nhảy dựng, nhanh chóng vòng qua giúp cậu vỗ lưng, lại kéo ra một tờ khăn giấy cho cậu.

Đợi cậu nôn xong, Phó Minh Thâm mới căng thẳng hỏi: “Không có chuyện gì chứ, ăn phải cái gì rồi?”

Trong mắt Lận Châu đều là nước mắt sinh lý sản sinh ra do nôn ói, cậu có hơi xấu hổ dùng khăn giấy lau đi, nói: “Canh này quá tanh.”

Tanh?

Phó Minh Thâm vừa rồi cũng uống một hớp, chỉ cảm thấy mùi vị ngon miệng, không có nếm ra mùi tanh gì.

Lần trước đi du xuân ở biển, có món salat hàu, Phó Minh Thâm cảm thấy mùi tanh rất nồng, ăn một miếng thì buồn nôn, nhưng bạn nhỏ tỉnh rụi ăn không ít, hơn nữa bày tỏ bản thân không mẫn cảm với mùi tanh.

Sao lúc này, cậu lại sợ mùi tanh?

Nhưng Phó Minh Thâm cũng không đi nghiên cứu sâu, chỉ coi như là một miếng vừa rồi anh không nếm ra mùi tanh, nói: “Vậy đừng uống nữa, anh bảo họ bưng điểm tâm lên.”

Nói xong, anh bảo phục vụ đi vào thu dọn đồ dơ, lại bảo họ bưng điểm tâm lên.

Vốn trước đây họ đều sẽ để cho nhà hàng bưng điểm tâm và món chính lên cùng lúc, nhưng anh phát hiện bạn nhỏ thường xuyên sẽ chỉ ăn điểm tâm mà không để ý món chính, sợ cứ như vậy nữa không tốt với sức khỏe của cậu, thế nên sẽ không để điểm tâm lên sớm nữa.

Điểm tâm rất nhanh được bưng lên, có sundae, bánh kem và cookie, nếu đổi là lúc bình thường, Lận Châu sớm đã mắt sáng lánh lấp nhai ngốn nghiến, nhưng hôm nay có thể là do duyên cớ vừa nôn quá nhiều, Lận Châu chỉ khoét hai muỗng sundae, thì không có khẩu vị nữa.

Phó Minh Thâm lần đầu tiên thấy Lận Châu không có hứng thú với điểm tâm, cau mày, hỏi: “Phải hay không bị say nắng?”

Anh vừa lại nếm thử canh hải sản kia, căn bản không tanh, có thể thấy nguyên nhân bệnh không phải ở chỗ này.

“Chắc không phải đâu.” Lận Châu dùng muỗng chọt chọt sundae trong ly, nói: “Có thể chính là thời tiết nóng, không có khẩu vị.”

Kí túc xá họ có điều hòa, cậu cả ngày vùi đầu làm ổ bên trong, chạng vạng từ kí túc xá ra đến cổng trường đi có một đoạn đường.

Nếu như một đoạn đường như vậy cậu đi đến say nắng, cậu không nên gọi là Lận Châu, nên gọi là Lận đậu hà lan, chức vị công chúa.

Phó Minh Thâm vẫn là không yên tâm: “Sẽ hay không là ăn đồ có vấn đề, lát nữa anh mang em đi bệnh viện khám thử.”

Lận Châu dở khóc dở cười, nói: “Nôn một cái thôi mà, không có khoa trương như vậy, an tâm đi.”

“Thật sự không có chuyện gì?”

“Thật sự không có chuyện gì! Em sẽ không lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn.”

Phó Minh Thâm hơi yên tâm, nhưng cuối cùng Lận Châu cũng không ăn gì, Phó Minh Thâm lấy lý do sợ thân thể cậu không thỏa mái, nửa đêm tìm không được người, thuận lợi lừa cậu về nhà.

Đến nhà rồi, Phó Minh Thâm lo lắng bạn nhỏ nôn một trận, lại cái gì cũng không ăn sẽ đói, dặn dò dì Lưu để phòng bếp chuẩn bị một ít đồ ăn khai vị.

Dì Lưu lập tức bảo phòng bếp làm.

Nửa tiếng sau, phòng bếp làm ra một bát canh chua vằn thắn.

Lận Châu vốn ỉu xìu ngồi trên sofa phòng khách, đầu tựa vào bả vai Phó Minh Thâm, vừa chơi điện thoại vừa câu được câu không trò chuyện với Phó Minh Thâm.

Cậu nghe nói phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, lập tức bắt đầu buồn nôn theo phản ứng sinh lý, nhưng ngửi thấy canh vằn thắn chua nóng hầm hập do dì Lưu bưng đến, công tắc thèm ăn lại được mở ra.

Nhân vằn thắn là dùng thịt heo và ức gà, còn có mộc nhĩ củ năng, bằm chung với nhau, cảm giác ăn vào có chút giòn giòn, phối với nước dùng chua chua cay cay, và vài giọt dầu mè xoay, hành thái và hạt mè, quả thực như là mỹ vị.

“Có ngon như vậy sao?” Phó Minh Thâm nhìn bạn nhỏ ăn đến mặt mày thơm ngon, thích thú.

Lận Châu múc một muỗng, thổi thổi, đưa đến bên miệng Phó Minh Thâm, cười nói: “Anh thử xem.”

Phó Minh Thâm bị nụ cười này của cậu làm chói mắt, lập tức có chút hoảng hốt.

Bất kể đã qua bao lâu, anh vẫn là không có cách nào chống cự mị lực đến từ Lận Châu.

Lận Châu lại cho rằng anh là ghét bỏ, dù sao hai người tuy đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng còn thật sự chưa từng dùng đồ đối phương từng ăn.

Cậu có hơi xấu hổ muốn thu muỗng về, vừa động, Phó Minh Thâm lại đưa tay ra nắm lấy tay cậu, tiếp đó cúi đầu ăn hết văn thắn trong muỗng của cậu.

Tiếp đó, Phó Minh Thâm cau mày: “Sao chua như vậy?”

“Hả? Chua sao? Cũng được mà nhỉ.” Lận Châu nói, tự mình ăn một miếng, nói: “Rất ngon nha.”

“…” Cảm giác chênh lệch mùi vị giữa người với người sao lớn như thế.

Phó Minh Thâm vốn muốn để nhà bếp làm cho cậu một bát canh lớn, bị độ chua này trực tiếp bàn lùi.

Ăn xong vằn thắn, Lận Châu lại ăn một bát dương mai, Phó Minh Thâm thấy khẩu vị của cậu còn khá tốt, liền yên tâm.

Nhưng, thấy bạn nhỏ lấp no bụng, Phó Minh Thâm ôm cách nghĩ không thể miêu tả ngồi không yên, anh nghiêng người qua, ôm lấy và hôn Lận Châu đang ngồi trên sofa.

Kĩ năng hôn của Phó Minh Thâm được rèn luyện ở trên người Lận Châu, tiến bộ thần tốc.

Chỉ hôn thôi, thì làm Lận Châu thở hổn hển, cả người mềm như bông tê liệt ở trên sofa.

Họ đã mấy ngày không làm, hành động của Phó Minh Thâm có chút vội vã, Lận Châu cảm nhận được thân thể Phó Minh Thâm thay đổi, cảm thấy đối phương muốn ở trên sofa làm mình, vội vàng đẩy anh ra.

“Không được, dì Lưu…”

“Không có chuyện gì, họ không dám qua đây.”

“….” Đệch, đây là vấn đề họ dám hay không dám qua à.

Làm chuyện này ở phòng khách cũng quá đáng sợ rồi chứ, sau này cậu như thế nào đối diện với chỗ không còn thuần khiết này nữa.

Hơn nữa, bảo mẫu giúp việc bọn họ người nhiều như vậy, người của phòng bếp cũng chưa đi, Phó Minh Thâm lại không dặn dò trước, thật sự sẽ không có người đến sao.

Lận Châu vừa nghĩ đến cảnh hai người quấn quít trong phòng khách bị người giúp việc đụng phải, chỉ là bổ não, cậu đã thấy xấu hổ đến bùng nổ, độn thổ mấy ngàn lần.

Thế nhưng, không biết tại sao, chỉ là nghĩ đến chỗ tùy thời sẽ có người đến, một loại kích thích che giấu lại từ đáy lòng tỏa ra.

Phó Minh Thâm thậm chí không trêu chọc cậu, bản thân Lận Châu đã có cảm giác.

Lận Châu: “….”

Anh em sao cậu lại phản bội tổ chức vậy chứ, nhanh xuống cho tôi!

Phó Minh Thâm cảm nhận được thay đổi của cậu, cúi đầu ở trên vành môi còn đang liều chết phản kháng của Lận Châu cọ cọ, cười khẽ nói: “Có câu nói như thế này, miệng ghét bỏ nhưng thân thể lại rất thành thật, là như thế này sao?”

Lận Châu: “….”

Lận Châu xấu hổ giận dữ muốn chết.

Thân thể không nghe sai khiến của cậu, trách cậu hả!

Càng khiến cho cậu muốn chết là, Phó Minh Thâm từ dưới nệm sofa, mò ra một chai thuốc mỡ quen mắt gần như muốn khiến Lận Châu sinh ra ptsd.

Lận Châu: “….”

Cậu không thể tin được trừng to mắt: “Anh sao giấu thứ này ở chỗ này!”

Tủ đầu giường và phòng tranh thì thôi đi, nhưng chỗ này thế nhưng là phòng khách, công nhân theo giờ mỗi ngày qua đây quét dọn vệ sinh, một tuần còn phải tiến hành một lần tổng vệ sinh, thứ dưới đệm sofa này căn bản không cách nào thoát khỏi mắt của công nhân theo giờ.

Lận Châu nghĩ đến công nhân theo giờ nhìn thấy thứ này, nghĩ đến công dụng của nó, liên tưởng đến cảnh hai người ở trên sofa mây mưa thất thường, lập tức cả người đều sắp bùng nổ.

Má nó quá xấu hổ.

“Họ khẳng định đã phát hiện.” Lận Châu che mắt, hận không thể tìm một khe nứt chui vào.

Phó Minh Thâm lại nét mặt chả sao, nói: “Phát hiện lại như thế nào.”

“Anh không cảm thấy xấu hổ sao?”

“Này có gì để xấu hổ, họ đều là người trưởng thành, bản thân lại không phải chưa từng có kinh nghiệm, sớm thường dùng rồi, là da mặt em quá mỏng.”

Phó Minh Thâm nói xong, thấy Lận Châu còn muốn phản bác, dứt khoát cúi đầu xuống, dùng miệng mình chặn Lận Châu.

Cảnh xuân tốt đẹp, sao có thể lãng phí vào những chuyện vụn vặt này.

Lận Châu cảm thấy logic này của Phó Minh Thâm không đúng, nhưng bị Phó Minh Thâm hôn, máu trong đầu rất nhanh chảy xuống dưới, mất đi năng lực suy nghĩ.

Cuối cùng vẫn là khiến cho Phó Minh Thâm đạt được.

…..

Hôm sau, Lận Châu thức dậy, Phó Minh Thâm đã đi làm, cậu đỡ cái eo đau nhức của mình, hồi tưởng lại bộ dáng tối qua cùng Phó Minh Thâm ở trên sofa làm bậy quên hết mọi thứ, không nhịn được bụm mặt.

Quá không có chừng mực.

Cậu tắm rửa một phen, đi vào phòng để quần áo của Phó Minh Thâm, lấy ra một bộ đồ của mình mặc vào.

—Cậu tuy không sống ở chỗ của Phó Minh Thâm, nhưng bởi vì thường xuyên qua ngủ lại, đã để không ít đồ của cậu vào đây.

Mặc xong đồ, Lận Châu xuống lầu, vừa vặn đụng phải dì Lưu.

Dì Lưu ngồi ở trên cái sofa tối qua Phó Minh Thâm đè xuống làm cậu, đang cắt tỉa chậu cây cảnh trong nhà.

Mặt Lận Châu lại đỏ.

Đệch! Cậu tối qua như thế nào lại thỏa hiệp chứ.

Cậu tối qua bảo Phó Minh Thâm dọn dẹp sofa, cũng không biết dì Lưu bọn họ có biết chuyện xảy ra ở phòng khách này hay không.

“Tiểu Lận, dậy rồi à.” Dì Lưu cười chào hỏi với cậu.

Lận Châu luôn cảm thấy ánh mắt dì Lưu hôm này nhìn cậu rất có thâm ý, khó chịu đến mức ở trong lòng thăm hỏi tên chó đàn ông Phó Minh Thâm mấy lần, mới miễn cưỡng cười nói: “Dì Lưu, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Dì Lưu thả kéo cắt hoa xuống, đứng lên nói: “Đói chưa, dì đi bảo phòng bếp bưng đồ ăn sáng lên.”

Lận Châu thực ra không có khẩu vị gì, nhưng vẫn là ngồi xuống trước bàn ăn.

Có lẽ là Phó Minh Thâm đặc biệt dặn dò, bữa sáng hôm nay là cháo trắng, và dưa chuột muối, củ cải chua các món ăn nhẹ.

Lận Châu vốn không có cảm giác gì với đồ ăn chua, nhưng gần đây có thể là bởi vì thời tiết nóng, nhìn thấy đồ chua thì ngón trỏ động đậy.

Đang ăn sáng, điện thoại rung lên, là tin nhắn Phó Minh Thâm gửi đến.

Phó Minh Thâm: [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Phó Minh Thâm: Tuyến đường ra ngoài chơi đã sắp xếp xong, vé máy bay ba giờ chiều ngày mai, ở ba ngày, sẽ leo núi, buổi tối trong núi khá lạnh, đừng quên mang theo áo khoác mỏng một chút.

Phó Minh Thâm gửi cho cậu hai tấm hình, một tấm là hình vé máy bay bay đến thành phố G, một tấm là tin tức đặt khách sạn, là một khách sạn homestay, nhìn phong cảnh hình ảnh rất đẹp.

Vốn trong lòng Lận Châu còn đang oán trách Phó Minh Thâm tối qua khăng khăng làm loạn trên sofa, nhìn thấy cái này, lập tức lại vui vẻ.

Cậu tuy coi như là nửa otaku, nhưng nghĩ đến có thể cùng bạn trai ra ngoài du lịch, trong lòng vẫn là vui sướng.

Liền tha thứ cho anh một lần này đi.

“Ai, Châu Châu, cậu lại sắp ra ngoài chơi à?” Tào Tuấn Duật từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lận Châu lại đang thu dọn hành lý, hỏi.

Hắn cũng đã kết thúc thực tập, bây giờ đang bắt tay vào làm thiết kế tốt nghiệp, nhưng sau khi không cần đi làm, hắn liền phóng túng hơn nhiều, thường xuyên qua ra ngoài ở với bạn gái, Lận Châu đã mấy ngày không thấy hắn.

“Ừm, đoan ngọ các cậu không ra ngoài chơi sao?” Lận Châu thuận miệng hỏi.

“Hày, chúng ta bây giờ mỗi ngày đều đang nghỉ phép, làm cái gì phải chọn đoan ngọ cái ngày mà mọi người đều nghỉ phép, ra ngoài người chen người, ở nhà hưởng điều hòa móc chân không sướng sao?”

“….” Nói đến rất có đạo lý cậu vậy mà không cách nào phản bác.

Tào Tuấn Duật ngồi xuống trên ghế máy tính của hắn, nhìn cậu thu dọn, bỗng nhiên nhiều chuyện hỏi: “Cậu và anh cậu ra ngoài chơi à?”

Lần trước Lận Châu tham gia tiệc sinh nhật của Đại Lưu, đã ở trước mặt bạn học công khai quan hệ với Phó Minh Thâm.

Cho nên, Lận Châu thản nhiên nói: “Phải nha.”

Cơ mặt phần mặt Tào Tuấn Duật giật giật một lát, lại hỏi: “Anh ta thật sự là bạn trai của cậu sao?”

Thực ra vấn đề này lần trước tụ tập xong hắn liền muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện trong nhà người ta, hắn không nên hỏi, trái lại tăng thêm xấu hổ.

Người ta không có quan hệ huyết thống, không tính là loạn luân.

“Phải nha.” Lận Châu cho rằng Tào Tuấn Duật muốn đến vặn hỏi, nghiêm túc nói: “Anh ấy đối với tớ rất tốt, cũng là thật tâm, tuy trên kinh tế tồn tại chênh lệch nhất định, nhưng anh ấy trước giờ đều kiên quyết bảo vệ tớ, đứng ở bên tớ, cũng không tồn tại bất kì lừa gạt nào.”

“Vậy, vậy khá tốt, ha ha, thì…cái kia, cái gì đó, cha mẹ các cậu đồng ý không?”

Tào Tuấn Duật nhắc đến cái này, Lận Châu lại nhớ đến phiếu chuẩn đoán cha dượng Trương Tung của cậu gửi đến.

Sau đó Trương Tung lại ở trên wechat nói với cậu hai lần, đều là hy vọng cậu trở về.

Rất rõ ràng, họ không hy vọng cậu và Phó Minh Thâm ở bên nhau.

Nhưng, cái này lại có quan hệ gì đâu?

Lận Châu cười, nói: “Không sao cả, ý kiến của họ không quan trọng.”

Tào Tuấn Duật: “….”

Anh em các cậu, rất trâu bò.

Hắn nhịn không được giơ ngón cái với Lận Châu: “Tớ kính các cậu là hảo hán.”

Nói đến chỗ này, hắn lại bắt đầu diễn sâu: “Không có chuyện gì nhóc con, ba ba vĩnh viễn ủng hộ các cậu, các cậu sau này kết hôn có thể đến bái cao đường với tớ.”

“Nghĩ thật đẹp.” Lận Châu giơ chân đá hắn, cười mắng: “Cậu cút đi.”

Nhưng Lận Châu rất bất ngờ, cậu cho rằng Tào Tuấn Duật sẽ vặn hỏi bối cảnh Phó Minh Thâm, sau khi biết thân phận anh, sẽ lo lắng Phó Minh Thâm giống Kỷ Lâm lừa gạt cậu, dù sao khoảng cách của hai người giống như rãnh trời.

Lận Châu luôn cảm thấy thái độ của Tào Tuấn Duật kì lạ, lại không biết kì lạ ở chỗ nào.

Bỏ đi, không đến vặn hỏi càng tốt, giảm bớt cậu lãng phí miệng lưỡi chứng minh Phó Minh Thâm thật sự là thật tâm với cậu.

***

Hôm sau, Phó Minh Thâm chỉ đi làm buổi sáng, buổi trưa, liền đến trường đón Lận Châu đi đến sân bay.

Xe ngoài không thể vào trường Lận Châu, tuy Phó Minh Thâm muốn đi vào chỉ là vấn đề một cuộc điện thoại, nhưng Lận Châu cảm thấy xe bạn trai xác thực quá riêu rao.

Cậu không muốn để cho bạn học biết mình tìm một người bạn trai có tiền như vậy, giảm bớt bị các loại thảo luận suy đoán, trở thành đề tài sau bữa bữa cơm của người ta.

Lận Châu tự mình kéo hành lý, đeo cặp sách đi ra ngoài trường, kéo hành lý trên đất, phát ra một trận tiếng ồn lăn bánh.

Loại thanh âm này dựa theo đạo lý mà nói không ầm ĩ, không biết tại sao, Lận Châu nghe trận tiếng ồn, cảm thấy vali nát này ồn chết rồi.

Đặc biệt là lúc đi qua một cống thoát nước, bánh xe không cẩn thận kẹt trên khe hở cống, kéo ngược Lận Châu lui về sau một bước, một chuyện nho nhỏ như vậy, tức đến mức Lận Châu muốn đá cái vali nát kia hai cái.

“Sao vậy, ai đắc tội em rồi?” Phó Minh Thâm thấy bạn nhỏ tức giận, buồn cười hỏi.

“Ai biết, gặp phải quỷ rồi.” Giọng điệu Lận Châu có hơi hầm hừ.

Phó Minh Thâm chỉ là sững sờ, tiếp đó nhìn cặp sách của cậu, đó không phải cặp sách người bình thường đeo, mà là hình chữ nhật, bên trong thấy đặt không ít đồ, anh hỏi: “Dụng cụ vẽ?”

“Ừm.”

Nếu là bình thường, Lận Châu khẳng định sẽ giải thích, nói bên kia phong cảnh đẹp, muốn qua đó vẽ vật thực.

Nhưng không biết cậu hôm nay tâm tình xảy ra chuyện gì, chính là không muốn nói chuyện.

Còn may Phó Minh Thâm đủ thành thục, căn bản không tính toán chút tùy hứng này của cậu, đợi tài xế đến giúp cậu đặt xong hành lý, liền tự tay kéo ra cửa ghế sau, để cho Lận Châu vào.

Đã đến sân bay, họ đi ăn trưa trước, Lận Châu vẫn như cũ không có khẩu vị gì, không muốn ăn cơm.

Nhưng canh chua cay của sân bay còn khá ngon, Lận Châu uống một bát, còn uống cả phần của Phó Minh Thâm.

Phó Minh Thâm vốn nghe cậu nói không có khẩu vị còn lo lắng cậu phải hay chăng thân thể không thoải mái, nhìn thấy khẩu vị này của cậu lại trở nên yên tâm.

Đã lên máy bay, Lận Châu vừa rồi làm mình làm mảy với Phó Minh Thâm nói: “Xin lỗi, vừa rồi em không phải cố ý hung dữ với anh.”

Cậu cũng không biết tại sao, rõ ràng tính tình cậu luôn rất tốt, nhưng hôm nay trong lòng không hiểu sao có chút nôn nóng.

Phó Minh Thâm phản ứng lại, mới phản ứng kịp bản nhỏ là đang nói xin lỗi về chút tính tình nhỏ ở cổng trường kia.

Anh cười xoa xoa đầu Lận Châu nói: “Đừng chỉ nói xin lỗi, dùng hành động thực tế chứng mình.”

Lỗ tai Lận Châu lập tức có hơi nóng, dưới cái nhìn chăm chú của Phó Minh Thâm, nghiêng đầu qua, nhanh chóng hôn một cái ở trên mặt anh.

Tiếp viên hàng không đúng lúc đi qua phát thảm và miếng che mắt, thấy tình cảnh này vừa than thở trai đẹp sao đều làm gay rồi, vừa lại cảm thấy rất ngọt.

Cơm chó thật sự ngon.

“Ngủ một lát đi.” Phó Minh Thâm phủ thảm lên người Lận Châu, nói.

“Oa.” Lận Châu ngáp một cái.

Cậu xác thực buồn ngủ, gần đây không chỉ tính tình có hơi không tốt, còn luôn muốn ngủ.

Một giấc ngủ này ngủ đến khi máy bay hạ cánh, Phó tổng đi ra ngoài chính là không giống, vừa xuống máy bay thì có người đến đón họ, giúp họ cầm hành lý, xe riêng thoải mái trực tiếp chở họ đến khách sạn homestay đã được đặt.

Khách sạn trực tiếp xây ở giữa nông trại, bên ngoài chính là ruộng lúa nước bậc thang.

Lúc họ đến, trời đã tối, có thể nghe thấy từng trận tiếng ếch kêu trong ruộng truyền đến, khiến Lận Châu cảm giác hồi tưởng lại khoảng thời gian lúc nhỏ sống cùng ông ngoại ở nông thôn.

Duy nhất không giống là, lúc đó sống ở trong phòng tường bùn đổ nát, đỉnh nhà là ngói, lúc trời mưa còn sẽ dột, mà cái này chính là homestay bề ngoài cổ kính bên trong xa hoa.

Phó Minh Thâm đặt phòng đơn xa hoa, bên ngoài căn phòng chính là một sân thượng lớn, trên sân thượng trồng đầy các loại hoa cỏ, từ ngoài sân thượng nhìn xuống, chắc có thể nhìn thấy ruộng lúa kéo dài.

Nhưng bây giờ quá tối, cái gì cũng nhìn không được.

Lận Châu quyết định ngày mai dạy sớm chút, ngồi ở trên sân thượng này vẽ vật thực, nhất định rất có linh cảm.

“Anh sao tìm được chỗ này?” Lận Châu trong trong ngoài ngoài nhìn một lượt, kinh ngạc vui mừng nói.

Phó Minh Thâm thừa nước đục thả câu: “Em đoán.”

Lận Châu bĩu môi: “Khẳng định là cấp dưới của anh tìm cho anh.”

Phó Minh Thâm búng một cái ở trên đầu cậu, nói: “Anh có không dụng tâm như vậy sao, là trước đây từng cùng bọn Tạ Khải đến chơi, cảm thấy chơi vui, liền mang em đến chơi một lần.”

Hóa ra là như vậy.

“Bôn ba lâu như vậy cũng mệt rồi, cơm tối anh bảo họ đưa đến trong phòng ăn, được không?”

“Được nha.” Lận Châu vui vẻ chỉ ghế đá trên sân thượng nói: “Chúng ta ăn ở đó đi.”

Ruộng lúa, ếch kêu, hương lúa, loại cuộc sống tràn đầy hơi thở nông thôn này, rất lãng mãn.

“Nếu em không sợ ăn tiệc muỗi.” Phó tổng trong một giây đánh vỡ ảo tưởng lãng mạn của Lận Châu.

Lận Châu: “….”

Rất là tức á.

Cậu lại thở hồng học chạy đến sân thượng, chỗ đó có ghế treo, cậu cuộn mình ở trong ghế treo, mở ra điện thoại, bỗng nhiên nhớ đến chuyện weibo liên quan đến sao chép.

Mấy ngày trước sau khi cậu đăng video làm rõ, Lận Châu cảm thấy không có chuyện gì, cộng thêm chuẩn bị làm thủ tục đi chơi, liền không lại quan tâm chuyện xảy ra sau đó.

Cậu đăng nhập weibo, lại phát hiện, sự tình hình như còn chưa xong.

Bởi vì không biết kẻ thiếu đạo đức nào đào sâu cậu, đào ra cậu đã từng chuyển phát trong vòng weibo cô gái bị bốc phốt sao chép.

Danh tiếng cô gái kia rất cao, fans weibo lên đến vạn fans, lúc Lận Châu nhập môn vì để sờ rõ sở thích vòng này, từng xem không ít tác phẩm của cô, rất thích phong cách của cô, cũng coi như là nửa fans cô.

Nhưng sau khi cô gái kia năm ngoái bị phốt sao chép, Lận Châu liền không chú ý cô nữa, chỉ là trước đây từng chuyển tiếp một vài weibo cậu không xóa.

Bâu giờ cậu vốn thân mình rơi vào trong phong ba sao chép, chuyện này vừa đào ra, cậu liền bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió, cộng thêm cậu hai ngày nay không xuất hiện, người ta cảm thấy cậu là chột dạ, phát hiện bài đăng video làm rõ kia đã lên đến hơn ngàn bình luận.

Toàn bộ bình luận hot là mắng cậu.

Lận Châu nhìn những người không muốn tin tưởng sự thật, chỉ bằng lòng tin tưởng thứ bản thân nhìn thấy, một mực bàn luận nói cậu sao chép chó sao chép, càng xem càng tức, thiếu chút nữa ném điện thoại.

Càng tức hơn là, muỗi còn đến tham gia náo nhiệt, cậu một tay vỗ muỗi đang cắn cậu, một tay máu.

Con thứ hai rồi.

“Sao vậy?”

Phó Minh Thâm đi ra gọi cậu vào ăn cơm, thấy cậu nét mặt không vui, hỏi.

“Không có gì.” Lận Châu không muốn mang chuyện không vui cho Phó Minh Thâm.

“Vào ăn cơm, có cá dưa chua, cá đều là nuôi ở trong ruộng lúa chỗ này, mùi vị khá ngon.”

Cá dưa chua chỗ này là món đặc sắc, mà Lận Châu gần đây thích ăn chua, cho nên Phó Minh Thâm đương nhiên cảm thấy cậu nên rất thích ăn món này.

Thế nhưng, vừa nghe đến cá, Lận Châu cảm thấy buồn nôn lại đến rồi, nói: “Em không đói, không ăn nữa.”

“Bữa trưa em không ăn món chính, buổi tối chỗ này không có đầu bếp làm bữa khuya cho em.” Phó Minh Thâm nói, liếc mắt qua ghế đá, hỏi: “Hay là em muốn ăn ở chỗ này?”

“Không có.” Lận Châu cũng hiểu biết được chỗ này nhiều muỗi, không hợp ăn cơm, cậu chỉ là không có khẩu vị, cộng thêm chuyện trên weibo, cậu đều tức no rồi, cụp mắt, giận dỗi nói: “Em chính là không muốn ăn.”

Phó Minh Thâm chỉ coi rằng cậu đang cố tình gây sự như đứa nhỏ, cậu bữa trưa cũng nói không muốn ăn, cuối cùng không phải cũng ăn hai bát canh chua cay.

“Sao gần đây làm mình làm mẩy như vậy, muốn anh ôm?”

Nói xong, Phó Minh Thâm đi qua, kéo tay Lận Châu, muốn kéo cậu từ trong nôi lên.

Ai biết Lận Châu hất tay anh ra, không kiên nhẫn nói: “Nói rồi em không muốn ăn, anh nghe không hiểu tiếng người à.”

Tay Phó Minh Thâm cứng ngắc ở giữa không trung.

Lận Châu cũng bị lời của mình làm sững sờ.

Cậu tại sao sẽ tức giận lớn như vậy, cậu rốt cuộc sao vậy?

Tác giả có lời muốn nói: Ngày ngày khóa tui, có bệnh hả, tôi rốt cuộc viết nội dung không lành mạnh gì!!!!!

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 37"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online