Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 36
Chương 36
Lận Châu bụm mông, xù lông trừng Phó Minh Thâm.
Phó Minh Thâm lúc này mới nhớ ra mông cậu tối qua mới bị mình giày vò một đêm, vội vàng hỏi: “Làm đau em rồi, xin lỗi, anh quên mất chỗ đó của em không thoải mái.”
Lận Châu: “???”
Anh còn có mặt mũi nói!
Lận Châu càng tức hơn, chỗ đó của cậu không thoải mái, là ai tạo thành!
Cậu thở phì phì nghiêng đầu qua một bên, dự tính một tuần, không, hai tuần không cho Phó Minh Thâm lên giường mình.
Phó Minh Thâm thấy bạn nhỏ xù thành nhím gai nhỏ, trong lòng không có bao nhiêu cảm giác có tội, trái lại cảm thấy bạn nhỏ xù lông rất đáng yêu, thậm chí muốn đưa tay ra bóp bóp cái mặt tức phồng lên của cậu.
Phó tổng sờ sờ mũi, kiểm điểm bản thân phải hay không có hứng thú tội ác quá mức.
Một đường không nói chuyện, lúc sắp đến nhà, Phó Minh Thâm bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, Phó….cậu cả họ anh ông có nói cái gì quá đáng với em chứ?”
Hôm nay Lận Châu gặp được quá nhiều người Phó gia, cậu nghĩ lại một lát, mới nhớ ra cậu cả họ của Phó Minh Thâm, là ông cụ đi đến, lúc cậu và Phó Văn Bác nói chuyện.
Lận Châu lắc đầu, cậu lúc này còn đang giận dỗi với Phó Minh Thâm, liền châm chọc nói: “Anh không phải nói anh ở chỗ Phó gia là đứng đầu chuỗi thức ăn, không có người dám đến ức hiếp em sao, mặt đau hay không Phó tổng.”
“….”
Lận Châu quen biết anh tới nay, vẫn luôn biểu hiện rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, kính nể anh có thêm, này chắc chắn là cậu lần đầu tiên nói chuyện ‘cay nghiệt’ với anh như vậy.
Phó Minh Thâm không những không tức giận, ngược lại cảm thấy rất mới lạ thú vị.
Tuy Lận Châu bộ dạng gì anh đều sẽ thích, nhưng bạn nhỏ có tính cách như thế này, càng khiến anh cảm thấy sống động.
Nhưng loại cách nghĩ này không thể để cho bạn nhỏ biết, bằng không chỉ sợ sẽ càng xù lông hơn.
Anh giả vờ ra bộ dáng có chút phiền muộn, giải thích nói: “Ông ấy và ông cậu họ không hợp nhau, anh cho rằng ông ấy sẽ không đến.”
Đây là lời nói thật.
Ông cậu cả họ của anh và cậu họ anh cũng không phải anh em ruột, hơn nữa một người là phe cánh của Phó Minh Thâm hết sức rõ ràng, một cái khác chính là phe vô tích sự, chính là bản thân không có năng lực gì, không thể tham gia tranh đoạt quyền lực, chỉ có thể làm một kẻ vô tích sự quậy đục nước.
Phó Minh Thâm không có ấn tượng tốt với ông, sau khi bản thân nắm quyền, cũng thực hiện một vài đè ép với ông, đối phương thù hận anh là khẳng định.
Chỉ là quan hệ của ông và cậu họ đã rất cứng ngắc, Phó Minh Thâm căn bản chưa từng nghĩ đến ông sẽ xuất hiện.
Lận Châu tiếp tục châm chọc: “Phó gia các anh còn có thể coi thường vương pháp tam thê tứ thiếp, ha ha, thật sự mở rộng kiến thức.”
“Nghĩ cái gì vậy, anh nói ông ta tam thê tứ thiếp, chỉ là nói ông ta vì sinh con trai, kết hôn ly hôn rất nhiều lần, còn ở bên ngoài nuôi tình nhân, nhưng ông trời giống như đối đầu với ông ta, vẫn luôn để cho ông ta sinh ra con gái.”
Lận Châu: “….”
Cái này thật sự không phải phim truyền hình tám giờ sao.
Có thể vẫn luôn sinh con gái, cái này thật sự khoa học sao.
Loại đại gia tộc như họ chắc chắn có thể trả nổi những khoản tiền phạt kế hoạch hóa gia đình kia, ông cậu cả họ này của Phó Minh Thâm, sẽ không sinh ra cả một đội bóng con gái chứ.
Nghĩ đến nhiều chị em gái như vậy, Lận Châu rùng mình một cái.
Cậu nhịn không được châm chọc nói: “Những gia tộc lớn các anh, tư tưởng phong kiến còn trọng nam khinh nữ, quả thực là tanh hôi.”
Phó Minh Thâm có thể nguyên nhân là từ nhỏ sống ở Phó gia, hiểu rõ loại tâm thế này của họ, dù sao cũng là gia nghiệp lớn như vậy, ai cũng hy vọng những thứ này để lại cho con cháu đời sau, mà không phải rơi vào trong tay người khác.
Ví dụ như phần gia sản này của ông ngoại anh, đều là ông ngoại anh, ông cố ngoại thậm chí ông sơ từng chút tích lũy lại, nếu không phải anh không chịu thua kém, thì bị những dòng họ bàng chi kia của Phó gia phân chia rồi.
Nói không chừng những người này còn lấy sản nghiệp của ông ngoại anh, đè ép cha mẹ anh và anh, ai sẽ hy vọng như vậy chứ.
Nhưng hiểu rõ không đại biểu thừa nhận.
Phó Minh Thâm cười khẽ nói: “Oan uổng, anh chưa từng đồng ý thừa nhận họ, em cũng đừng mắng chung anh vào đó.”
Lận Châu hừ cười: “Ồ, vậy ngài thật sự là một đóa hoa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”
Phó Minh Thâm: “….”
Lận Châu trở về vẫn là nhà của Phó Minh Thâm, sau khi về đến nhà, vì để bày tỏ bản thân còn chưa nguôi giận, Lận Châu ‘thình thịch thình thịch’ lên lầu đi thay quần áo tắm rửa.
“Tiểu Lận thằng bé làm sao vậy, không có việc gì chứ?” Dì Lưu lo lắng hỏi.
“Không có chuyện gì, đứa nhỏ tức giận gây sự.” Phó Minh Thâm nói.
Dì Lưu yên tâm, thấy Phó Minh Thâm giọng điệu cưng chiều, có hơi mới lạ. Bà vẫn luôn cho rằng Phó Minh Thâm loại người này, sau này cho dù lấy vợ, cũng vẫn là tôn trọng như khách với đối phương, hoặc giống như chủ gia đình uy nghiêm nghiêm túc, lại không ngờ đến là phong cách này.
Cả người đều trở nên sinh động có sức sống.
Bà nhịn không được lắc đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Sau đó Phó Minh Thâm đóa hoa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùa bùn này, xoay người đi vào phòng khách, lạnh mặt, lấy ra điện thoại, gọi điện thoại.
“Là tôi, Phó Minh Thâm.” Thanh âm của Phó Minh Thâm không có cảm xúc gì: “Bảo cậu cả họ nghe điện thoại.”
….
Thực tập của Lận Châu chỉ dư lại một tuần, trong khoảng thời gian đó Trương Dung lại tìm đến cậu hai lần, đều là hòa nhã thậm chí ăn nói khép nép.
Thế mà Lận Châu người này nhìn như tính cách tốt mềm yếu rất dễ nói chuyện, trong lòng lại rất cứng rắn, chính là không chịu đi giúp cô đến trước mặt Phó Minh Thâm nói hộ.
Trương Dung không phải tính tình tốt gì, nhưng kiêng kị Phó Minh Thâm, không dám lại phát tác tính tình lung tung với Lận Châu, thiếu chút nữa tự nghẹn chết mình.
Nhưng Lận Châu không quan tâm tâm trạng cô thế nào, tương lai như thế nào, cậu thoải mái làm xong tuần cuối cùng, ăn một bữa cơm chia tay với đồng nghiệp, coi như là chân chính kết thúc đoạn kiếp sống thực tập.
Tuy hai tháng ngắn ngủi, nhưng cũng rất phong phú, chính là tiền lương có hơi ít, Lận Châu nhìn trong thẻ tài vụ bên kia chuyển đến 3000 tệ tiền lương thực tập, còn cho rằng bản thân nhìn sai rồi.
Hai tháng 3000, cậu không nhìn sai chứ.
Còn may Lận Châu bây giờ tình hình kinh tế cũng không túng thiếu, dù sao cũng có kim chủ lớn Phó tổng này, ồ, không đúng, bạn trai, cậu căn bản không cần suy nghĩ chuyện kinh tế.
Chính là…bạn trai là lão xử nam mới khai trai, nhu cầu có hơi nhiều.
Trong lòng Lận Châu nghĩ hai tuần không cho Phó Minh Thâm lên giường, sự thật chứng minh thứ đồ chơi IQ này ở trên việc này cũng có tác dụng, Phó Minh Thâm luôn có bản lĩnh trêu chọc cậu, cậu lại đang ở độ tuổi đầy sức sống, cuối cùng đều là cậu khóc hư hư bò lên giường Phó tổng.
Rất là tức giận.
Vì vậy, Phó Minh Thâm lại lần nữa đề nghị muốn cậu chuyển đến sống, cậu không đồng ý.
Một là cậu sợ bị Phó Minh Thâm ép khô, dù sao dựa theo tần suất xem ra, bị làm đến bỏ mạng trước tuyệt đối là cậu.
Hai là, cậu sắp làm thiết kế tốt nghiệp, Lận Châu có gánh nặng học sinh xuất sắc, thiết kế tốt nghiệp cần thiết phải bàn giao một phần bài thi hoàn mỹ, mới có thể không phụ lòng bốn năm cố gắng này, sống ở kí túc xá thuận tiện ở thư viện đọc tra gì đó.
Hơn nữa, đây là khoảng thời gian cuối cùng đại học của cậu, thời gian sống chung với bạn trai có nhiều, kí túc xá đại học lại không có nhiều lần cơ hội vào ở.
Thế nên, Phó Minh Thâm có thể nói cái gì nữa, đương nhiên chỉ có thể lựa chọn tôn trọng cậu.
Tháng sáu đến rồi, thời tiết mỗi ngày đều trở nên nóng lên, tâm trạng con người cũng theo đó trở nên nóng nảy.
Hôm nay, Lận Châu từ trên giường thức dậy, đã gần đến 10 giờ, thời tiết trở nên nóng, cậu cũng trở nên lười biếng, cả ngày đều giống như ngủ không đủ.
Cậu cầm điện thoại qua, trước trả lời tin nhắn chào hỏi buổi sáng của Phó Minh Thâm, lại mở ra weibo, muốn xem thử hôm nay có chuyện gì mới gì.
Kết quả mở ra cậu phát hiện, hôm nay bình luận và @ của weibo, nhiều gấp mấy lần so với bình thường, còn có rất nhiều tin nhắn riêng.
Lận Châu có dự cảm xảy ra chuyện rồi, ngón tay chuyển động, mở ra khu bình luận của bài đăng weibo mới nhất, thiếu chút nữa bị bình luận hot chói mù mắt.
[Chó sao chép lăn ra xin lỗi!]
[Ha ha, vốn dĩ còn khá thích phong cách của mày, nhưng sao chép không thể nhịn, hủy theo dõi.]
[Sao chép Tiên Ti Mã, tôi còn đặt hai đơn, thật sự là xúi quẩy.]
[(Buông tay) ngay cả Lộc Ẩm đại đại đều sao chép, thế giới này sao vậy chứ?]
[Đợi giải thích, tui làm fans ba năm rồi, từ tận đáy lòng không tin tưởng cậu ấy sẽ sao chép.]
….
Lận Châu: ???
Lận Châu vốn dĩ đang nằm lười biếng giật mình ngồi dậy.
Sao chép? Sao chép cái gì? Cậu lúc nào sao chép?
Cả người Lận Châu đều chết lặng, cậu nhanh chống ở thanh tìm kiếm tìm tên mình, quả nhiên đứng đầu hot weibo, chính là bốc phốt cậu sao chép.
Chủ weibo tố cậu sao chép là một họa sĩ vẽ tay có hơn một vạn fans, đối phương PO ra một tác phẩm bản thảo đơn hàng vẽ tay cậu mới đây giao ra, cùng với tranh vẽ tay bản thân hai tháng trước vẽ.
—So sánh xác thực rất giống, hai người đều là một tay hái hoa một tay cầm quạt, thậm chí ngay cả tư thế, phục sức và bối cảnh đều rất giống.
Nhưng những cái này! Đều là người đặt tranh thiết lập cho mình!
Vì để tránh đụng hàng thiết lập, Lận Châu mỗi ngày đều sẽ tham khảo rất nhiều tư liệu, chính là sợ người xuống đơn trước nhìn thấy tranh của người nào đó, rất thích, rồi dựa theo tranh của người đó đưa ra yêu cầu xuống đơn.
Nhưng tranh tay người này xác thực quá mơ hồ, Lận Châu căn bản chưa từng nhìn tranh của đối phương, mới dẫn đến chỗ sơ suất lớn như vậy.
Hiểu rõ ngọn nguồn sự việc, Lận Châu thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cap lại màn hình trò chuyện với người đặt tranh, đăng ở trên mạng thanh minh, hơn nữa chân thành bày tỏ đây là sơ suất của bản thân, sau này sẽ càng chú ý hơn, cuối cùng @ cô gái vẽ tay kia, thái độ xin lỗi thành khẩn.
Đăng xong bài Lận Châu tắt weibo rời giường đi đánh răng rửa mặt, cậu không có để tâm chuyện này, dù sao trong vòng vẽ tay chuyện trùng thiết lập ngày ngày đều có, huống chi cái này căn bản không phải cậu sai.
Lận Châu đánh răng rửa mặt xong đi ra, đặt đồ ăn ngoài, lại mở wechat, nhìn thấy một tấm hình Phó Minh Thâm gửi cho cậu.
Bên trong hình là một thùng dương mai, màu sắc xinh đẹp, quả chắc nịch, thoạt nhìn mỗi quả đều rất nhiều nước, Lận Châu chảy nước miếng tại chỗ.
Phó Minh Thâm: Người khác tặng, muốn ăn không?
Ngạn: Muốn muốn muốn! Thoạt nhìn rất ngon QAQ.
Phó Minh Thâm: Vậy tối anh đưa đến cho em, thuận tiện cùng nhau ăn bữa cơm.
Phó Minh Thâm thực ra có thể bảo người đưa đến ngay bây giờ, thế nhưng, người khác đưa chỗ nào ngon bằng tự tay mình đưa, hơn nữa trước ăn dương mai lại ăn cơm, cuối cùng quẹo về nhà ăn bạn nhỏ, một mũi tên trúng ba con chim.
Lận Châu không đoán được dụng tâm hiểm ác đáng sợ của Phó tổng, gửi cho anh một chữ được.
Bữa trưa vẫn chưa đến nhanh như vậy, Lận Châu không ăn cơm liền không có tâm trạng làm việc, thế nên dứt khoát tiếp tục nói chuyện với Phó Minh Thâm.
Ngạn: Lúc ông ngoại em còn sống, mỗi lần vào dịp này, mỗi ngày em đều quấn lấy ông mang em lên núi hái dương mai.
Ngạn: Nhưng lúc đó muỗi và côn trùng rất nhiều, em lại chiêu muỗi, mỗi lần về đều là nổi cục đầy đầu đầy mặt, có một lần còn thiếu chút nữa bị rắn cắn.
Ngạn: Ông ngoại em liền lừa em nói, dương mai không có hoa, nhưng có vài người có thể nhìn thấy hoa dương mai, nhìn thấy liền sẽ chết, đứa nhỏ rất dễ dàng nhìn thấy, em lúc đó bị hù dọa, không dám lại quấn lấy ông đi lên núi hái nữa.
Phó Minh Thâm lần này không có trả lời bằng chữ, mà là trực tiếp gọi điện thoại cho cậu.
“Anh.” Lận Châu nghe máy, có hơi xấu hổ: “Phải chăng em nói quá nhiều rồi?”
“Không có.” Phó Minh Thâm giọng điệu dịu dàng: “Nhớ ông ngoại rồi?”
“Cũng không có, thực ra em đều không nhớ rõ bộ dáng của ông, ông qua đời lúc em năm tuổi.”
Lận Châu vô thức chơi một cây bút màu nước chưa từng dùng, nói: “Nhưng không biết tại sao, lại ấn tượng rất sâu với chuyện này, có thể là em rất thèm đi.”
Phó Minh Thâm ngừng một lát, nói: “Qua mấy ngày nữa là đoan ngọ, muốn đi hái dương mai không, thuận tiện đi chơi một chút?”
Lận Châu nhìn lịch trên bàn, mới phát hiện ba hôm sau bắt đầu nghỉ lễ đoan ngọ.
Từ sau khi từ chức, ngày tháng của cậu trôi qua có chút mơ hồ, chỉ nhớ được tuần nào, không nhớ được ngày và ngày nghỉ lễ.
“Được.” Lận Châu lập tức trả lời:: “Anh sắp xếp thì được rồi.”
“Ừm, anh lát nữa xem thử, sắp xếp xong sẽ gửi hành trình cho em.”
Lận Châu cười híp mắt trả lời: “Được.”
Phó Minh Thâm làm việc, Lận Châu hoàn toàn có thể nhắm mắt tin tưởng, hai người lại trò chuyện một lát, Phó Minh Thâm còn phải làm việc, liền tắt máy.
Lận Châu ăn xong bữa trưa, cả buổi chiều đều đang vẽ tranh, cho đến chạng vạng, cậu xoa cái cổ đau nhức, nhớ đến chuyện weibo, nghĩ đi xem thử như thế nào rồi.
Kết quả khiến cậu bất ngờ.
Cô gái vẽ tay kia chuyển phát weibo thanh minh của cậu, bày tỏ châm chọc không tin tưởng thanh minh này của cậu, loại cap màn hình này, cậu muốn, đối phương có thể P ra một đống.
Mà người đặt tranh kia, weibo vẫn luôn giả chết, càng tỏ rõ bằng chứng cap màn hình này của Lận Châu rất yếu ớt.
Mà bình luận hot xin lỗi của cậu đã bị giết, rất nhiều vẫn là mắng cậu sao chép, còn có người nói tranh cậu không thể đắt giá, thậm chí có người nói cậu là quen sao chép, lướt xuống một đường, nhìn đến mức Lận Châu đều nghi ngờ bản thân phải hay không nhân phẩm có tệ như vậy.
Cậu tuy tính là nửa thế giới 2D, nhưng bình thường việc học bận rộn, tác dụng của weibo căn bản chỉ là PO tranh, nhận đơn, thỉnh thoảng lướt chuyện kì lạ mới mẻ, không lăn lộn cũng không hiểu được những quy tắc ngầm kia.
Cho nên cậu quả thực bị những ‘người qua đường chính nghĩa’ không bằng lòng tin tưởng sự thật này, đảo ngược trắng đen mắng chửi theo đám đông nhìn đến ngây ngốc.
Lận Châu dù ấm ức dù tức giận muốn phản bác, nhưng gõ được một đoạn văn lại xóa, những người này có lẽ chỉ bằng lòng tin tưởng thứ họ muốn thấy, nếu như bản thân lấy không ra chứng cứ có lực chứng minh mình không sao chép, lại giải thích nhiều cũng đều là che giấu.
Lận Châu tự ngược xem tiếp, cuối cùng nhìn thấy một bình luận bình thường.
[Bình luận hot thật sự là đủ, đây là mua thủy quân like phải không, Lộc đại, nếu không cậu đăng video đi, chính là nội dung trò chuyện với em gái xuống đơn kia, quay màn hình, như vậy càng có sức chính minh hơn.]
Id em gái đăng bình luận là Tiểu Vũ không mở ô, Lận Châu quen cô, là một fans cứng.
Cậu có chút cảm động, ít nhất là có người bằng lòng tin tưởng cậu, hơn nữa còn đưa ra gợi ý cho cậu.
Lận Châu nhanh chóng quay video trò chuyện với em gái kia, đăng lên, nhưng lần này cậu không có lại giải thích hoặc bày tỏ xin lỗi, chỉ là lạnh lùng đăng một video.
Nhưng cậu cũng có chút tò mò, bình luận hot nhiều like nhất đều có hơn một vạn, chuyện này của cậu, không có vượt quá giới hạn như vậy chứ.
Đúng vào lúc này, Phó Minh Thâm gọi điện thoại đến, nói anh sắp đến cổng trường, bảo cậu đi ra, Lận Châu bởi vậy cũng lười đi nghiên cứu sâu, thu dọn một lát ra ngoài gặp Phó Minh Thâm.
“Dương mai đâu?” Lận Châu vừa kéo cửa xe lên xe, liền nóng lòng hỏi.
Cậu sắp thèm chết rồi.
Không biết tại sao, cậu rất muốn ăn dương mai, từ buổi trưa muốn đến bây giờ, đã sắp muốn tới tương tư thành bệnh.
Phó Minh Thâm tỏ ý cậu nhìn ghế sau.
Lận Châu thò đầu, quả nhiên nhìn thấy ghế phụ phía sau đặt một thùng giấy, bên trong chắc hẳn đầy một thùng đều là dương mai, trên thùng giấy còn có một hộp giữ tươi, bên trong đựng cũng là dương mai, giọt sương óng ánh trên dương mai, chắc là được rửa rồi.
Mắt Lận Châu sáng lên, cầm lấy hộp giữ tươi qua, hỏi Phó Minh Thâm: “Có thể ăn không?”
“Ăn đi.” Phó Minh Thâm thấy mắt cậu sáng lấp lánh, cười nói.
Chỉ cần nhìn thấy bạn nhỏ, tâm trạng liền trở nên rất tốt.
Lận Châu mở ra hộp giữ tươi, lấy một trái bỏ vào trong miệng, nuốt vào, nhiều nước chua ngọt tràn ra cả khoang miệng, Lận Châu híp mắt, tâm trạng xấu trên mạng mang đến cho cậu hoàn toàn bị xua đuổi.
Rất ngon á.
Cậu lần đầu tiên cảm thấy dương mai ngon như vậy, quả thực là cực phẩm nhân gian.
Lúc đợi đến địa điểm ăn cơm, Lận Châu muộn màng nhận ra một hộp dương mai đều ăn hết rồi.
Phó Minh Thâm thấy vậy có hơi phiền muộn, anh vốn sợ bạn nhỏ ăn nhiều nuốt không nổi cơm nữa, nhưng nhìn thấy bạn nhỏ ăn đến thơm ngon như vậy lại không nỡ bảo cậu đừng ăn.
Cho nên vừa không để ý một cái, liền để cho cậu ăn nhiều như vậy.
Sớm biết thì bảo thư ký đừng rửa nhiều như vậy.
Nhà hàng hôm nay họ ăn cơm là bạn tốt của Phó Minh Thâm Tạ Khải giới thiệu, là một nhà hàng nhìn thì bình thường, bên trong lại là quán cơm riêng tư phong cảnh đặc biệt, nghe đâu mùi vị rất ngon.
Tạ Khải là một công tử bột thích nhất kén cá chọn canh cho nên nơi mà được tiến cử mạnh đại khái sẽ không tệ, Phó Minh Thâm mang bạn nhỏ đến ăn cơm.
Thật ra tiệm ăn bên ngoài dù ngon, cũng phần nhiều so không được với đầu bếp trong nhà anh.
Chỉ là bạn nhỏ luôn cảm thấy đến nhà anh chính là làm chuyện xấu, Phó Minh Thâm lại dùng hết thủ đoạn lừa gạt, đã mất đi niềm tin trong lòng bạn nhỏ, cho nên chỉ có thể ăn ở bên ngoài.
Ừm, bên ngoài ăn xong lại lừa về nhà ăn người cũng là giống nhau.
“Em ăn không nổi nữa.” Lận Châu ngồi ở trong nhà hàng, cau mày nói.
Phó Minh Thâm đang cầm điện thoại chọn món, nghe vậy nói: “Hộp dương mai kia cũng không nhiều, ăn một chút như vậy liền ăn không nổi nữa?”
Lận Châu ỉu xìu nằm sấp ở trên bàn, uể oải nói: “Có thể là trời nóng khẩu vị không tốt.”
“Vậy anh gọi thanh đạm một chút.”
“Được.”
Phó Minh Thâm vì thế chọn mấy món đồ ăn thanh đạm, lại chọn một nồi hải sải nổi tiếng của quán họ, nghe nói canh hầm hải sản, hải sản đều là tươi mới bắt tại chỗ, nước dùng đậm đặc, ngon miệng hấp dẫn.
Đồ ăn rất nhanh đã lên, Lận Châu động mấy đũa, liền không có khẩu vị gì đặt xuống.
“Ê răng, không muốn ăn.” Lận Châu nói.
“….” Phó Minh Thâm lại lần nữa hối hận để cho cậu ăn nhiều dương mai như vậy.
Lúc này, đưa canh lên, Phó Minh Thâm tự tay múc một bát canh hải sản cho cậu, nói: “Vậy uống chút canh đi, nghe nói đây là món đặc sắc của quán, thử xem.”
“Ồ….”
Lận Châu nhận lấy bát canh, dùng thìa sứ múc một miếng, thổi nguội, đưa vào trong miệng.
Hải sản bên trong canh này đều là các loại hải sản có vỏ cua tôm sò điệp hầm chung một nồi, nên rất là tươi rất là ngon mới phải.
Hơn nữa đã là đặc sắc trong nhà hàng, đối với nguyên liệu cũng khẳng định đã làm xử lý, sẽ không quá tanh, không thể nào ngửi thấy mùi tanh, ngửi mùi thì buồn nôn.
Nhưng Lận Châu uống vào trong miệng, không biết tại sao chỉ cảm thấy cả miệng đều là mùi tanh, kích thích đến mức cậu một trận buồn nôn.
Lận Châu nhịn xuống, chính là không nhịn được, trực tiếp ói vào thùng rác bên cạnh.
Tác giả có lời muốn nói: “Vậy mà có người nói cái này vậy mà là sinh tử văn, ờ, ha, tiêu đề còn không đủ…rõ ràng sao?
QAQ