Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 35
Chương 35
Hai người so đo đến đây liền dừng lại, hai bên từng người cho đối phương một ánh mắt xem thường, kết thúc màn học sinh tiểu học móc mỉa nhau.
“Anh, anh ta là ai vậy?” Đợi Tần tổng kia rời đi, Lận Châu nhỏ giọng hỏi.
Phó Minh Thâm khẽ xùy một tiếng, nói: “Người không quan trọng, không đáng nhắc đến.”
Ngón tay Lận Châu móc lấy anh, lắc lắc, nhỏ giọng nói: “Nhưng em rất muốn biết.”
Cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Phó Minh Thâm ấu trĩ như vậy.
Có thể khiến anh ấu trĩ như vậy, cũng là một loại bản lĩnh.
Cứ việc quan hệ hai người thoạt nhìn không phải hòa hợp như vậy.
Phó Minh Thâm hoàn toàn không cách nào từ chối giọng điệu cầu xin mang theo làm nũng của bạn nhỏ, lập tức cả người mềm xuống, lại khụ một tiếng, nói: “Chính là một người không hợp.”
Tần tổng tên là Tần Thương, hắn chính là anh trai của Tần tiểu thư lúc đầu muốn liên hôn với Phó Minh Thâm.
Hai người Tần Thương và Phó Minh Thâm đều là người nổi bật trong đám người bằng tuổi, lại đều là người thừa kế gia tộc, có lẽ là từ trường cùng giới tính đẩy nhau, hai người từ lúc quen nhau thì đã không hợp, nói một câu là đối thủ một mất một còn cũng không quá mức.
Sau này Phó Minh Thâm từ chối liên hôn với tiểu thư Tần gia, quan hệ giữa hai người càng trở nên xấu hơn, cứ việc Tần tiểu thư bây giờ đã gả cho người khác làm vợ, nhưng Tần Thương vẫn canh cánh trong lòng, cảm thấy Phó Minh Thâm là cố ý muốn làm khó em gái hắn.
Nhưng Phó gia và Tần gia dù sao cũng là mấy đời thân nhau, quan hệ giữa trưởng bối không tệ, hai người dù không hợp thế nào, hòa bình trên mặt ngoài vẫn phải duy trì.
Cho nên mới sẽ vừa gặp liền cà khịa nhau.
Lận Châu nghe xong, yếu ớt nói: “Tần tiểu thư kia không tốt sao, anh tại sao muốn từ chối liên hôn với cô ấy?”
Phó Minh Thâm khó hiểu nhìn cậu, nói: “Không thích thì từ chối, còn cần lý do sao?”
“….” Lận Châu nghẹn một búng máu.
Cậu ăn hủ giấm cũ nhiều năm không đủ rõ ràng sao, Phó Minh Thâm đây là trả lời gì vậy, làm đến giống như cậu rất thiểu năng.
“Tình cảm là chậm rãi bồi dưỡng, hơn nữa liên hôn mang đến lợi ích lớn như vậy, là người đều không thể từ chối.”
“Ồ, xác thực rất khó từ chối.”
“???”
Lận Châu còn chưa kịp nói gì, lại nghe thấy Phó Minh Thâm tiếp tục nói: “Nhưng anh là người mù quáng trong tình yêu, chỉ muốn tìm người mình thích.”
Lận Châu: “…”
Phó Minh Thâm nhìn cậu, trịnh trọng nói: “Đều nói yêu là do làm mà ra, phải hay không anh tối qua ở trên giường không đủ cố gắng, cho nên em cảm nhận không được.”
Lận Châu: “…”
Eo và chỗ đó của Lận Châu đều còn hơi hơi đau lập tức xù lông, cắn răng mắng một câu khốn nạn, không để ý anh nữa.
Nhưng khóe miệng cậu vẫn là nhịn không được vểnh lên.
Cậu thật sự là đối với liên hôn, vợ chưa cưới gì đó có hơi PTSD rồi, cho nên những lời này của Phó Minh Thâm vẫn là khiến cậu an tâm hơn nhiều.
Phó Minh Thâm nhìn thấy khóe mắt chân mày bạn nhỏ không che đậy được nét cười, lặng lẽ thở phào.
Câu hỏi mất mạng.
Cứ việc anh đều không nhớ Tần tiểu thư lớn lên như thế nào, nhưng vẫn là sợ bạn nhỏ bởi vì cái này quậy với anh.
Aiz, nhân loại bọn họ, ai chưa từng bị ép liên hôn chứ.
Mới đầu Lận Châu còn tràn đầy mong đợi và tò mò với tiệc sinh nhật này, nhưng cậu ở bên cạnh Phó Minh Thâm, chưa được nửa tiếng, liền phiền chán.
Tuy đây là tiệc sinh nhật của cậu họ Phó Minh Thâm, nhưng Phó Minh Thâm bây giờ mới là người đứng đầu Phó gia, rất nhiều người đến tham gia tiệc sinh nhật đều là vì anh mà đến, không ngừng có người đến chào hỏi với Phó Minh Thâm, nói chuyện làm ăn, nói một vài lời cậu nghe không hiểu.
Hoàn toàn chính là nơi theo đuổi danh tiếng lợi ích.
Nơi đầy rượu ngon cao lương mỹ vị, cậu cũng không thể nếm thử, còn phải giả vờ bộ dáng khéo léo hào phóng, cực kì nhàm chán.
Phó Minh Thâm nhìn ra cậu nhàm chán, đợi sau khi đẩy người rời đi, giơ tay lên gọi một tiểu bối của Phó gia tuổi tác tương đương với Lận Châu, để cho hắn mang Lận Châu đi chơi.
Tiểu bối kia tên là Phó Văn Bác, là con trai của Phó Khải Tông.
Hắn mang Lận Châu đến một góc khá ít người, lại giơ tay gọi người phục vụ bưng đến một ít đồ ăn, oán giận nói: “Tôi ghét nhất loại tiệc rượu này, đều là một vài người mang theo mặt nạ đang lá mặt lá trái, cũng không ngại giả tạo.”
Lận Châu đồng cảm sâu sắc, ăn miếng bánh ngọt, chân thành nói: “Tôi cũng không thích.”
Không giống với trong tưởng tượng của cậu, tính mục đích của mọi người quá mạnh rồi.
Phó Văn Bác cười hì hì hai tiếng, lại hỏi: “Aiz, cậu nhiêu tuổi rồi, nhìn còn rất nhỏ.”
“22.” Lận Châu trước sau như một khai man tuổi tác. Dù sao rất nhanh cậu cũng trải qua sinh nhật 22 tuổi, không khác lắm.
“Nhỏ như vậy, vậy tôi sau này há không phải phải gọi một người nhỏ hơn tôi là chị dâu họ, ấy, hình như gọi chị dâu họ cũng không đúng, lẽ nào gọi là anh dâu họ?”
Lận Châu: “….?”
Đây là cách gọi kì lạ gì vậy, không, cậu từ chối!
Lận Châu cười khan: “Anh có thể gọi tên tôi.”
“Vậy tôi gọi cậu là Châu Châu nhé, cậu cùng anh họ tôi nói chuyện yêu đương, áp lực sẽ hay không rất lớn?”
“Hả? Sẽ không nha.”
Tuy, địa vị của cậu và Phó Minh Thâm chênh lệch khá lớn, chênh lệch tiền tài càng là một cái hố sâu.
Nhưng Phó Minh Thâm ở trước mặt cậu vẫn luôn biểu hiện rất dễ gần bình dị, khiến Lận Châu thỉnh thoảng quên mất chênh lệch thân phận của hai người.
Phó Văn Bác nghe vậy, lộ ra nét mặt kính phục, dựng ngón cái giơ về phía cậu: “Nói thật, tôi mỗi lần nói chuyện với ổng, đều cảm thấy áp lực rất lớn, không dám thở mạnh, so với lúc học cấp ba bị chủ nhiệm giáo dục gọi đi nói chuyện còn muốn khủng bố hơn.”
“…” Lại là một người bị Phó Minh Thâm lạm dụng uy quyền dọa sợ.
Lận Châu hỏi ra nguy vấn lâu nay: “Các anh tại sao đều sợ anh ấy như vậy, anh ấy rất hung dữ thường mắng các anh sao?”
“Cũng không phải hung dữ.” Phó Văn Bác gãi gãi đầu nói: “Ổng cũng chưa từng mắng chúng tôi, nhưng chính là cái mặt cứng nhắc lúc nói chuyện rất đáng sợ cậu hiểu chứ, có loại cảm giác Thái Sơn đè đầu.”
Lận Châu: ==
Cậu không hiểu.
Phó Văn Bác sáp đến gần cậu, đè thấp thanh âm nói: “Tôi nói với cậu, trước đây, một người bạn cũ của cha tôi có con gái, nhà họ theo chính trị, bối cảnh rất trâu, cha tôi muốn làm mối với họ, kết quả cậu đoán xem thế nào.”
Lận Châu nghe nói là vụ bê bối tình cảm của Phó Minh Thâm, lập tức có hứng thú, cũng đè thấp thanh âm phối hợp với Phó Văn Bác hỏi: “Như thế nào?”
“Họ lần đầu tiên gặp mặt, anh họ tôi trực tiếp dọa cô gái kia khóc ha ha ha, cô gái kia nói bộ dáng anh họ giống như mặt quan tài, dọa người giống như ông nội đã chết của cô ta, ha ha ha.”
Lận Châu: “….”
Hừ, Phó tổng mới không dọa người, bộ dáng gương mặt cứng nhắc của Phó tổng, rõ ràng vừa A vừa ngầu, là cô gái kia không có khiếu thẩm mỹ!
Nhưng Phó Văn Bác này rất thú vị, biết cũng nhiều, Lận Châu còn nghe hắn kể không ít bí mật của những người khách mời trên tiệc rượu nhìn thì phong độ ngời ngời, tình nhân, bé ba gì đó, vứt bỏ người vợ cùng mình vượt qua khó khăn, con riêng, nghe đến Lận Châu sững sờ.
Giống như ngoại tình, ở trong mắt những người này, là một chuyện rất nhỏ nhặt bình thường.
Hóa ra cái gọi là hào môn, tai tiếng nhiều như vậy.
Bởi vì họ cái gì đều dễ dàng có được, dù sao so với người bình thường càng thêm không có giới hạn đạo đức.
Chỉ là họ khoác lên một lớp da rạng rỡ tươi đẹp, khiến người không chú ý đến bộ mặt thật xấu xí của họ.
Lận Châu bỗng nhiên cảm thấy có chút vô vị.
Lúc họ đang nói chuyện, có người đi đến, Lận Châu và Phó Văn Bác nghe thấy tiếng động cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía người đến, là một ông cụ bên tóc mai hoa râm, còn có một cô gái trẻ tuổi trang điểm hợp thời đỡ ông.
Phó Văn Bác đứng lên: “Bác cả.”
Lận Châu cũng đứng lên theo, nhưng cậu không có thói quen nhận họ hàng lung tung, chỉ là lễ phép cười với đối phương.
Ông cụ gật đầu, nhìn Lận Châu, hừ cười: “Dẫn đến náo động lớn như vậy, tôi cho rằng là cục cưng gì, hóa ra là một thằng nhóc tóc vàng miệng còn hơi sữa.”
Lận Châu: “….”
Đến rồi đến rồi, tìm phiền phức đến rồi.
Phó Minh Thâm còn nói không có người tìm cậu gây phiền phức, cái này còn không phải sao, xem ra anh cũng có lúc dự đoán sai lầm.
Phó Văn Bác lặng lẽ đứng về trước một bước, chắn trước mặt Lận Châu.
Hắn cười nói: “Bác cả, mấy hôm nay cha cháu vẫn luôn nhắc đã lâu không gặp ngài rồi, cháu mang ngài đến nói chuyện cũ với ông ấy, các bác cũng đã lâu không gặp rồi, ông ấy biết ngài đến nhất định rất vui.”
Ông cụ lại không bị lây động, ông trái lại bình chân như vại ngồi xuống trên ghế đối diện của Lận Châu.
Ông thấy Phó Văn Bác mặt mày cảnh giác, cười nói: “Cháu căng thẳng cái gì, bác lại sẽ không làm gì nó.”
Phó Văn Bác cười khan: “Cháu không phải căng thẳng, cháu chỉ là sợ cậu ấy thiếu một cọng tóc, lát nữa anh họ tới lấy cháu ra trút giận, anh họ cháu ngài cũng biết, ai dám chọc ảnh.”
“Không cần lấy anh họ cháu ra đè bác, bác dù sao cũng một đống tuổi rồi, còn không đếm mức sợ một tiểu bối.”
Phó Văn Bác co được giãn được, cười làm lành: “Không phải ngài sợ, là cháu sợ, cháu sợ, dù sao anh họ giao phó cậu ấy cho cháu, cháu phải trả người về nguyên vẹn.”
Ông cụ nét mặt châm biếm: “Yên tâm đi, Phó Minh Thâm tìm người không biết đẻ trứng, tôi so với những người giả bộ vui vẻ tiếp nhận như các cậu thì thật tâm hơn nhiều, tôi chỉ nói với cậu ta mấy câu.”
“Tôi nếu là không đồng ý?” Lời này lại là Phó Minh Thâm nói.
—Chỉ là một chút thời gian như vậy, Phó Minh Thâm đã đến rồi, có thể thấy anh vẫn luôn chú ý tình huống bên Lận Châu.
Phó Văn Bác thở phào một hơi.
Lúc này, hắn cảm cảm thấy anh họ đáng sợ của hắn giống như anh hùng, ngang ngược đến mức rất đẹp trai.
Sắc mặt ông cụ thay đổi.
Phó Minh Thâm đi đến trước mặt Lận Châu, kéo lấy tay cậu, nhỏ giọng hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Lận Châu lắc đầu, Phó Minh Thâm đến quá nhanh, ông cụ này căn bản chưa kịp phóng thích kĩ năng với cậu.
“Cháu đuổi đến thật nhanh, một thằng nhóc xuất thân thấp kém mà thôi, cháu còn coi như bảo bối.” Ông cụ mở miệng châm chọc.
“Nghi thức bên kia sắp bắt đầu, chúng ta đi qua thôi.” Phó Minh Thâm nói với Lận Châu, trực tiếp không đếm xỉa ông cụ.
Lận Châu gật đầu: “Được.”
Ông cụ thấy họ sắp đi, tức đến trực tiếp đứng lên: “Phó Minh Thâm, này chính là thái độ cậu đối đãi với trưởng bối?”
Phó Minh Thâm đi được hai bước ngừng lại.
“Hóa ra ngài còn nhớ mình là trưởng bối.” Phó Minh Thâm nói: “Tôi cho rằng ngài là nhân vật phụ độc ác trong gia đình phong kiến nhảy ra làm khó người khác chứ.”
“Cậu!”
Ông cụ tức đến run tay, một câu của Phó Minh Thâm, đã mắng ông là ông già phong kiến bảo thủ không đổi, lại mắng ông độc ác, còn mắng ông là nhân vật phụ nhỏ bé không đáng để ý, không thể không khiến ông tức chết.
Phó Minh Thâm không tiếp tục phản ứng ý nghĩ của ông, trước lúc sắp đi, anh lại nghĩ đến gì đó, để lại một câu nói: “Không biết đẻ trứng, cũng so với người tam thê tứ thiếp cũng không đẻ ra được trứng mình muốn thì mạnh hơn nhiều.”
Ông cụ: “…”
Cái này ngay cả người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh ông cụ nét mặt cũng thay đổi.
Ông cậu cả họ này của Phó Minh Thâm, qua ba lần kết hôn, nuôi mấy tình nhân, thế mà sinh không ra con trai, cho nên đối với con nối dõi cũng có chấp niệm rất lớn.
Trong cuộc chiến đoạt quyền lần trước ở Phó gia, bởi vì ăn không ít thiệt, đạt được lợi ích ít nhất, thậm chí còn bị Phó Minh Thâm ngán chân, bởi vậy vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Ông nghe nói Phó Minh Thâm vậy mà tìm đàn ông, thiếu chút nữa ngửa lên trời cười to, nóng lòng chạy đến xem náo nhiệt.
Ai biết náo nhiệt không xem được, ngược lại bị chọt vào vết sẹo.
Trên đường đi trở về, cảm xúc của Lận Châu đều không phải quá vui.
Phó Minh Thâm thấy cậu uể oải, nói: “Phó gia nhiều người, rất nhiều người không ra sao, em đừng quá để ý.”
Lận Châu buồn bực nói: “Các anh phải hay không đều rất để ý em sẽ không sinh con.”
Cậu cảm thấy những người này quá xem trọng con nối dõi.
So với họ những gia đình thông thường xem trọng không phải một chút hai chút.
Một người thừa kế, thật sự có quan trọng như vậy sao?
Phó Minh Thâm xoa đầu cậu: “Nói lung tung cái gì đó, nếu anh để ý sẽ không ở bên em.”
Lận Châu thuận thế tựa đầu lên đầu gối anh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh sau này sẽ tìm người phụ nữ khác sinh một đứa sao?”
“???”
Phó Minh Thâm bị câu hỏi này của cậu chọc tức, nhịn xuống nâng đầu bạn nhỏ lên lắc qua lắc lại, thôi thúc xem thử bên trong có nước hay không.
Anh nói: “Anh không xem trọng cái thứ con nói dỗi này, em nếu là thích đứa nhỏ, chúng ta liền nhận một đứa làm con thừa tự, em nếu không thích, anh liền bồi dưỡng đứa nhỏ của cậu họ anh thành người thừa kế.”
Lận Châu nghe vậy, trái tim vốn khó chịu lập tức vui vẻ.
Phó tổng tốt tốt á, người đàn ông tốt nhất thiên hạ.
Lận Châu yên tâm, đầu dán vào bụng nhỏ của Phó Minh Thâm, nói: “Nghe nói bây giờ ở nước ngoài phát minh một loại phẫu thuật cấy ghép tử cung, nếu không anh cấy một cái, em có thể cung cấp tinh trùng.”
Phó Minh Thâm: “???”
Lận Châu vô cùng đắc chí nói: “Sau này anh chính là mẹ đứa nhỏ, em chính là cha, chúng ta….ui.”
Mộng đẹp của cậu còn chưa làm xong, phần mông bị đánh một cái, Phó Minh Thâm cắn răng nói: “Ngày ngày muốn làm anh, tạo phản rồi à em.”
Lận Châu: “….”
Thanh âm tiếng vỗ này rất giòn giã, tiếng động ở trong thùng xe ô to cực lớn, ngay cả tài xế đằng trước đều nhịn không được xem kính chiếu hậu, muốn biết xảy ra chuyện gì rồi.
Lận Châu từ lúc có kí ức thì chưa từng bị đánh mông lập tức mặt trướng đỏ, đệch, biến thái á!
Tác giả có lời muốn nói: Chương trước của tui bị khóa rồi không còn cách nào khác nữa o(╥﹏╥)o
Một lúc mấy chương, vui không? Nếu vui mọi người tận hưởng đi, tui lặn tiếp đây