Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 34
Chương 34
Hai người lăn qua lăn lại một mạch đến 11 giờ mới kết thúc.
Lận Châu lười biếng nằm ở trên giường mềm mại thoải mái, có loại cảm giác sắp mệt mỏi kiệt sức.
Nghĩ đến Phó Minh Thâm vẫn tràn đầy sức sống, Lận Châu nhịn không được oán thầm.
Tại sao cùng là đàn ông, chênh lệch thể lực sẽ lớn như vậy?
Quá mệt rồi trái lại không hề buồn ngủ, Lận Châu không kìm được lấy ra điện thoại, mở ra diễn đàn nào đó.
Diễn đàn này là Châu Ý đề cử cho cậu, bởi vì cậu thấy Phó Minh Thâm không giống từng yêu đương, bản thân ở phương diện kia cũng không có kinh nghiệm, cho nên phòng ngừa chu đáo, thỉnh giáo Châu Ý.
Châu Ý gửi diễn đàn này qua cho cậu, nói cho cậu biết ở nền tảng đồng chí thứ cậu muốn biết đều có, không hiểu cũng có thể đăng bài nhờ giúp đỡ.
Nhưng Lận Châu căn bản đều là trạng thái lặn.
Nghĩ rồi nghĩ, cậu đăng một bài viết.
[Chủ đề: Bạn trai kéo dài quá lâu phải làm thế nào?]
Hơn nữa lại rất to, anh ấy hôm nay lăn qua lăn lại tôi trọn vẹn ba tiếng, cảm giác chỗ đó không phải là của mình nữa rồi, eo vừa xót vừa căng cứng, anh ấy lại còn chưa thỏa mãn, muốn hỏi mọi người loại tình huống này bình thường không, tôi thậm chí muốn nghi ngờ anh ấy lén lút uống thuốc rồi (khóc lớn).
1L: ?
2L: Chủ thớt là đến khoe khoang, nhanh giải tán!
3L: Loại tình huống này rất không bình thường, đề nghị chủ thớt nhường công lại cho tôi.
4L: Đệch, ông đây đang lúc nhu cầu bất mãn, tại sao để cho tui lướt trúng cái này, xếp hàng trước cầu một anh trai jiba lớn, chơi cái gì tui đều có thể phối hợp.
5L: Mọi người giải tán đi, chủ thớt đêm dài vô tận tay phải làm ảo tưởng ra bầu bạn rồi.
6L: Bạn trai tui vừa 10 giây kết thúc (bye bye).
7L: Tuyệt đối là uống thuốc rồi, trên đời này sao có thể có 1 vừa lớn vừa mạnh vừa kéo dài, đề nghị chủ thớt đi hỏi thử loại thuốc nào, bí quyết tính phúc phải cùng chia sẻ!
8L : Tui đoán đây là quảng cáo bán đạo cụ, phương thức đơn giản chút, trực tiếp đính kèm link, để tui phán xét thử phải hay không thật sự dùng tốt như vậy.
9L: Mạnh như vậy? Tui không tin, trừ khi chủ thớt gọi tui đến cùng nhau chơi 3P.
….
Lận Châu: “….???”
Tại sao những câu trả lời này cậu đều xem không hiểu vậy.
Không thể nghiêm túc phân thích giải đáp sao, không phải nói mạng phổ cập vòng gay tốt nhất sao, cái này đều là câu trả lời không đứng đắn gì!
Đúng lúc này, cửa phòng ‘cọt kẹt’ một tiếng mở ra, Phó Minh Thâm nhẹ tay nhẹ chân đi vào, nhìn thấy cậu còn đang chơi điện thoại, nhướng mày.
“Không phải rất mệt, sao còn không ngủ?”
“Đợi anh về cùng nhau ngủ á.” Lận Châu mặt không đỏ tim không đập nói dối: “Anh tại sao nhanh như vậy thì dọn dẹp sạch sẽ rồi?”
Họ ở phòng tranh lăn qua lăn lại lâu như thế, làm đến bừa bãi đầy đất, còn có những chất dịch không rõ kia, ngày mai dì đến dọn dẹp nhìn thấy quả thực chính là hiện trường độn thổ.
Da mặt Lận Châu có chút mỏng như thế, không muốn để cho dì biết họ ở chỗ đó làm loại chuyện kia.
Thế nên Phó tổng mười ngón tay không dính nước xuân liền bị đuổi đi dọn dẹp phòng tranh.
“Ừm.” Phó Minh Thâm tắt đèn lớn, chỉ để lại đèn đầu giường, nằm xuống ở bên cạnh cậu, từ phía sau ôm lấy cậu: “Đang xem cái gì?”
Lận Châu sớm vào lúc Phó Minh Thâm đi vào thì nhanh chóng thoát ra khỏi diễn đàn, lúc này giả vờ bộ dáng đang lướt vòng bạn bè, rộng rãi cho anh xem: “Nè.”
Phó Minh Thâm không có ý nhìn trộm riêng tư của cậu, nói: “Đừng xem nữa, nhanh đi ngủ.”
Lận Châu nhìn thời gian, lẩm bẩm: “11 giờ rưỡi còn chưa đến, người già nghỉ ngơi cũng không sớm như vậy.”
Lận Châu dù sao cũng mới hơn 20 tuổi, có khuyết điểm chung của người trẻ, bình thường chưa đến 12 giờ, căn bản không thả điện thoại xuống đi ngủ.
Huống chi ngày mai là thứ bảy, có thể ngủ nướng, càng thêm không kiêng nể gì cả.
“….” Vì tránh khỏi sản sinh khoảng cách thế hệ, Phó Minh Thâm cũng không thúc giục cậu nữa.
Anh duỗi tay ra, xoa eo Lận Châu.
Eo Lận Châu vôn rất khó chịu, bị anh xoa, thoải mái phát ra tiếng thở dài.
“Xuống dưới một chút, đúng, chỗ đó, ôi…rất thỏa mái.”
Lận Châu hưởng thụ phục vụ xoa bóp đến từ bạn trai, thoải mái đến hừ hừ, đang nghĩ có một bạn trai biết chăm sóc người thật tốt, bàn tay ấn ở giữa eo cậu không biết từ lúc nào liền đổi vị.
Lận Châu vội ấn lại tay anh, nói: “Em không cần nữa.”
“Rất nhanh.” Hơi thở ấm nóng của Phó Minh Thâm dao động ở trên cổ cậu: “Em mệt có thể trực tiếp ngủ, anh nhẹ nhàng một chút.”
Lận Châu: “….”
Nghe xem đây là lời người nói sao. Lận Châu còn muốn phản kháng, nhưng Phó Minh Thâm người này quá gian trá, chuyên môn chọn điểm yếu của cậu xuống tay.
Chỉ một chút thời gian, hành động từ chối trên tay Lận Châu biến thành yếu ớt, càng giống như là muốn mà còn từ chối.
Phó Minh Thâm tranh thủ công thành đoạt đất.
Lận Châu đã tuyệt vọng với ý chí yếu kém này của mình rồi, tại sao cứ dễ dàng khuất phục như vậy!
Trước khi đắm chìm vào, Lận Châu chỉ kịp nghĩ, nhất định không thể nào sống chung với Phó Minh Thâm.
Bằng không cậu sẽ chết.
Sau khi kết thúc, Phó Minh Thâm ôm Lận Châu đi tắm rửa, Lận Châu lại bám giường lẩm bẩm ồn ào cái nết sống chết không chịu đi, cậu thật sự rất mệt chỉ muốn ngủ không hề muốn lại tắm rửa nữa.
Phó Minh Thâm không có cách nào hết, chỉ có thể qua loa dọn dẹp cho cậu, thoa thuốc.
Làm xong tất cả, Phó Minh Thâm nằm lên giường, tắt đèn đầu giường, ôm Lận Châu đã chìm vào trong giấc ngủ ngon vào lòng.
Trong lòng anh nghĩ cứ như vậy không biết sẽ bị bệnh không nữa, anh có hơi hối hận không kiềm chế lại.
Còn may Lận Châu sẽ không sinh con, bằng không sợ là mang thai rồi.
Mang thai cái gì đó… Phó Minh Thâm nhịn không được sờ sờ bụng bằng phẳng của bạn nhỏ, tưởng tượng bộ dáng cậu mang thai, thân thể đã thỏa mãn lại có chút rục rịch.
Phó tổng nhanh chóng dìm chết ý nghĩ này ở trong đầu.
Anh cảm thấy bản thân có hơi biến thái.
***
Hôm sau, Lận Châu ngủ thẳng đến sắp trưa mới dậy.
Vốn cho rằng trải qua một đêm lăn qua lăn lại, hôm nay sẽ khó chịu đến muốn mạng, không ngờ năng lực thích ứng thân thể của cậu rất tốt, rõ ràng lần đầu tiên, ngày hôm sau cậu thức dậy, cả người đau nhức động cũng không muốn động, lần này vậy mà không khó chịu lắm.
Thân thể trái lại có loại cảm giác thỏa mãn nói không ra được.
Đằng sau cũng không phải rất đau.
Đoán chừng là trẻ tuổi, năng lực thích ứng mạnh.
Chính là dì Lưu luôn cười như bà dì nhìn cậu, chuẩn bị đồ ăn trưa cho cậu cũng rất săn sóc đều là đồ ăn thanh đạm với cháo, hơn nữa trên ghế ăn còn thêm một tấm lông tơ dày, làm đến Lận Châu thiếu chút nữa xù lông.
Cho dù các dì biết xảy ra gì rồi cũng không cần thẳng thắn vậy chứ trời!
Cậu không cần mặt mũi nữa chắc!
Họ ăn xong bữa trưa, liền xuất phát đi tiệc sinh nhật của cậu họ Phó Minh Thâm, do là tiệc, đối với ăn mặc cũng có yêu cầu, Phó Minh Thâm bên này sớm đã sai người đặt xong quần áo, Lận Châu là một bộ tây trang màu trắng.
Không chỉ như vậy, còn có thợ tạo hình đặc biệt đến cửa, làm tạo hình cho họ.
“Sao rồi?” Sau khi lên xe, Phó Minh Thâm thấy Lận Châu vẫn luôn cựa trái cựa phải, hỏi.
“Có hơi kì cục.” Lận Châu nói.
Cậu chưa từng mặc chính thức như vậy, đây là lần đầu tiên cậu mặc tây trang.
“Phải hay không giống như mặc trộm quần áo người lớn?” Lận Châu hỏi Phó Minh Thâm.
Người này luôn gọi cậu là bạn nhỏ, làm đến mức cậu có chướng ngại nhận thức với tuổi tác của mình.
“Sẽ không, rất đẹp.” Phó Minh Thâm nói.
Bạn nhỏ của anh mặc tây trang giống như tiểu vương tử, khiến anh sinh ra một chút suy nghĩ biến thái muốn nhốt cậu lại, không cho bất kì người nào khác nhìn.
“Ồ…” Lận Châu có hơi yên tâm, lại nói đùa: “Anh có người yêu thầm hoặc thanh mai trúc mã nào không, em đi sẽ hay không bị làm khó dễ á?”
Dựa theo tình tiết kịch bản phim tám giờ bình thường, loại người như Phó Minh Thâm, khẳng định có một người yêu thầm anh yêu anh đến muốn chết muốn sống, hoặc thanh mai trúc mã tính tình ngang ngược, không phải tiểu thư ngàn vàng chính là đại thiếu gia nào đó, hoàn toàn không đặt cậu loại tiểu tử nghèo này ở trong mắt, các loại ức hiếp làm khó cậu.
Còn có những người Phó gia kia, từng người chỉ tay năm ngón, dùng cằm nhìn cậu, khắc ở trên mặt tôi xem thường cậu, ngay cả ánh mắt cho cậu đều giống như là bố thí.
Nghĩ lại nghĩ thì rất thảm á.
Lận Châu sắp bổ não ra một bộ tiểu thuyết đam mỹ tiểu thụ đáng thương và tiểu công hào môn của cậu.
Phó Minh Thâm nghĩ ngợi, nói: “Chắc hẳn không có.”
Chỉ là chắc hẳn sao?
“Có cũng sẽ không đến ức hiếp em.” Phó Minh Thâm đưa tay ra phủ lên tay cậu, khung xương của bạn nhỏ rất nhỏ, tay anh vừa vặn bao trọn lấy tay cậu: “Họ không dám.”
Cái này cùng với tình tiết kịch bản đã nói không giống nhau á.
Lận Châu cười, nói: “Em sao cảm thấy anh ở trong mắt người giác giống như rất độc ác tàn nhẫn.”
“Không phải độc ác tàn nhẫn.”
“Đó là cái, dùng đức để chế phục người sao?”
Phó Minh Thâm trang nghiêm: “Đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn.”
Lận Châu: “…”
Lời này là lạ, nhưng cậu lại không có cách nào phản bác.
Tiệc sinh nhật của cậu họ Phó Minh Thâm buổi tối mới bắt đầu, họ trước đến nhà cậu họ Phó Minh Thâm.
Lúc Lận Châu và Phó Minh Thâm tay nắm tay xuất hiện, vốn trong phòng rất náo nhiệt thoáng chốc trở nên yên tĩnh khác thường.
Có người kinh ngạc đến mức ly trên tay trực tiếp rớt xuống sàn, nghi ngờ phương thức mình hôm nay ra khỏi nhà không đúng.
Ngay cả cậu họ và mợ họ của Phó Minh Thâm đều là nét mặt thảng thốt.
Phó Minh Thâm chỉ nói với họ sẽ mang một người theo đến, không nói rõ là ai, không ngờ đến vậy mà là đối tượng.
Mợ họ phản ứng trước tiên, bà đứng lên, cười nói: “Minh Thâm đến rồi à, đây là…”
“Người yêu của cháu.” Phó Minh Thâm dứt khoát giới thiệu nói: “Em ấy tên là Lận Châu, Lận của Lận Tương Như, Châu của một chiếc lá nghiêng thuyền.”
Tuy sớm có suy đoán, nhưng nghe thấy chính miệng Phó Minh Thâm thừa nhận, người khác cũng nhịn không được trợn to mắt.
Phó Minh Thâm….vậy mà tìm đàn ông làm bạn đời.
Họ cho rằng, bản thân Phó Minh Thâm trải qua loại chuyện kia, nhất định sẽ biết tính quan trọng của con nối dõi.
Kết quả thế nào, trực tiếp tìm đàn ông, đây là tính toán không cần đứa nhỏ?
Hơn nữa họ Lận này, nghĩ đến nghĩ đi, hình như đều không có gia tộc lớn nào họ Lận.
Mợ họ cũng là sững sờ, tiếp đó cười nói: “Ồ ồ, con đứa nhỏ này cũng thật là, nếu mang người đến cũng không biết báo trước cho chúng ta biết, làm chúng ta thiếu nữa thất lễ, Lận Châu phải không, cô có thể gọi con là Châu Châu không?”
Lận Châu nét mặt ngoan ngoãn cười, nói: “Có thể ạ.”
“Lớn lên thật đẹp.” Mợ họ nhiệt tình kéo tay Lận Châu qua, nói: “Cô là mợ họ của Phó Minh, con cũng có thể gọi cô là mợ như nó.”
Lận Châu không quen lắm có người nhiệt tình như vậy, gật đầu nói: “Được ạ.”
Lận Châu bị mợ họ kéo vào ngồi xuống, bảo mẫu sớm đã quét dọn sạch sẽ mảnh ly vỡ, người khác cũng đều tỉnh táo lại.
Họ tuy suy nghĩ mãi cũng không hiểu Phó Minh Thâm tại sao sẽ tìm một người đàn ông, nhưng đối phương dù sao cũng là Phó Minh Thâm lần đầu tiên mang người về, bất kể thân phận địa vị như thế nào, tương lai sẽ hay không trở thành bạn đời của anh, mặt mũi vẫn là phải cho, dù sao cũng là bề ngoài.
Cho nên thái độ của mọi người với Lận Châu đều rất nhiệt tình.
Lận Châu vốn tưởng tượng tình tiết kịch bản cậu một thằng nhóc học sinh xuất thân thấp kém, ở Phó gia địa vị tôn quý, mọi người ngay cả một ánh mắt đều không muốn cho cậu, không ngờ đến vậy mà cảm nhận được ấm áp của người nhà, mặt đều cười sắp cứng ngắc.
Phó Minh Thâm cùng cả nhà mợ nói chuyện một lát, thấy cậu họ anh cho anh một ánh mắt, tỏ ý anh đi theo ông đến phòng sách.
“Em cùng với mợ bọn họ nói chuyện, anh lát nữa sẽ trở về.” Phó Minh Thâm nhỏ giọng nói với Lận Châu.
“Ừm, anh đi đi.”
Phó Minh Thâm vỗ vỗ ở trên mu bàn tay cậu, đứng lên đi đến phòng sách của cậu họ anh.
Cậu họ anh tên là Phó Khải Tông, năm nay mới hơn 50 tuổi, bảo dưỡng rất tốt, ngoại trừ trên mặt có mấy nếp nhăn, năm tháng không hề lưu lại trên mặt ông bất kì dấu vết nào, hơn nữa gặp người luôn mang theo ba phần tươi cười, mang đến cho người một loại cảm giác rất dễ gần.
Lúc này, trên mặt ông lại không có có nụ cười, đợi Phó Minh Thâm trở tay đóng cửa lại, ông trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Người bạn trai này của cháu là nghiêm túc hay là chơi đùa?”
Trong phòng sách có trà cụ, Phó Minh Thâm ngồi xuống trên sofa, ra tay nấu trà ngâm trà, nói: “Chơi đùa cháu sẽ không dẫn đến.”
Phó Khải Tông biết là đáp án này, ông buồn bực đi qua đi lại hai bước, nói: “Cháu biết bản thân cháu đang nói gì không? Cha mẹ cháu biết chuyện này chưa?”
“Đã báo cho biết rồi.” Phó Minh Thâm rửa trà cụ, nói: “Họ bây giờ không quản chuyện của cháu.”
Hơn nữa cũng quản không được.
Phó Khải Tông nghẹn một búng máu: “Cùng đàn ông ở bên nhau, cháu có từng nghĩ đến chuyện đứa nhỏ chưa? Tự cháu đích thân trải qua, không nhìn thấy người Phó gia yêu cầu đứa nhỏ chính thống, mới có thể càng danh chính ngôn thận thừa kế tất cả của cháu sao?”
Phó Minh Thâm cười, nói: “Đứa nhỏ nếu như em ấy đồng ý, cháu sẽ ở trong dòng họ Phó gia chọn một đứa làm con thừa tự.”
“…” Còn phải trải qua nó đồng ý mới có thể thừa tự, Phó Khải Tông lại nghẹn một búng máu.
Ông chưa từng nghĩ đến đứa cháu ngoại trai này của ông sẽ không rơi vào tình yêu, vậy mà vừa yêu vào chính là một đứa sợ vợ mù quáng trong tình yêu.
“Hơn nữa.” Phó Minh Thâm nói: “Cái gì chính thống không chính thống, chỉ là một cái cớ họ phản đối cháu mà thôi, cho dù cha cháu là người Phó gia chân chính, họ cũng sẽ tìm một cái lý do khác để phản đối cháu.”
Phó Khải Tông bị nghẹn họng.
Cái này trái lại cũng là sự thật.
Mẹ của Phó Minh Thâm là người Phó gia cùng với cha anh là người Phó gia có cái gì khác biệt sao, thực ra không có, này chỉ là một cái cớ cho những người kia muốn cướp đoạt quyền thế mà thôi.
Nói đến cùng, thứ cuối cùng dựa vào vẫn là thực lực.
Phó Khải Tông ngồi xuống đối diện anh, giọng điệu hòa hoãn nói: “Được, cậu trước bỏ xuống vấn đề con nói dõi không nói đến, xuất thân của cậu ta?”
Phó Minh Thâm cau mày: “Cháu không cần dựa vào những thứ này để góp thêm một phần gạch vào trong sự nghiệp của cháu, bằng không cũng không đợi đến bây giờ.”
Mấy năm trước, Tần gia một thế gia hào môn khác muốn tìm Phó Minh Thâm liên hôn, nếu như Phó Minh Thâm cưới Tần tiểu thư, chính là cường cường liên hôn, sau này anh đoạt quyền cũng không đến mức tốn nhiều sức lực như vậy.
Nhưng Phó Minh Thâm không bằng lòng lấy hôn nhân thành vật hy sinh cho sự nghiệp, cũng không hề có hứng thú với Tần tiểu thư kia, cho nên nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối.
Phó Khải Tông biết Phó Minh Thâm chính là một tảng đá vừa lạnh vừa cứng, chuyện anh quyết định căn bản không có chỗ trống vãn hồi.
Ông thở dài, đang muốn đánh bại từ phương hướng khác, Phó Minh Thâm thình lình nói: “Không cần nghĩ xuống tay từ trên người em ấy, bằng không cháu cũng không xác định cháu sẽ làm ra chuyện gì.”
Phó Khải Tông: “…”
Phó Khải Tông bị nhìn thấu hừ lạnh một tiếng: “Ai nói cậu muốn tìm nó gây phiền phức, cháu thích cùng ai ở bên nhau thì cùng người đó đi, dù sao sau này bị liên lụy lại không phải cậu.”
Phó Minh Thâm pha xong trà đưa đến trước mặt ông, làm một tư thế mời, mỉm cười nói: “Vậy cháu liền trước cảm ơn sự chúc phúc của cậu.”
Phó Khải Tông: “…”
Ai nói ông muốn chúc phúc nó!
Hai người từ phòng sách đi ra, Lận Châu nhìn thấy nét mặt không vui trên mặt Phó Khải Tông, lặng lẽ hỏi Phó Minh Thâm lại lần nữa ngồi xuống bên cạnh cậu: “Không có chuyện gì chứ?”
Phó Minh Thâm lắc đầu.
“Mợ anh bà ấy nhét cho em một bao lì xì, phải làm thế nào, em phải trả lại không?”
Lần đầu tiên gặp mặt, Lận Châu nhận được một bao lì xì lớn của người ta, mấu chốt cậu vẫn là tay không đến cửa, Phó Minh Thâm nói hai người họ chỉ cần đưa một phần quà thì được, quà là Phó Minh Thâm sớm chuẩn bị xong, Lận Châu chính là đơn thuần đi theo.
Cho nên cậu càng ngại ngùng hơn.
Phó Minh Thâm nghe vậy, lại là cười, vẫn là mợ anh hiểu anh.
“Không có chuyện gì, em nhận đi.”
Mợ đều gọi rồi, có cái gì không thể nhận.
“Nhưng em cảm thấy mợ cho em một tấm thẻ.”
“Ừm, tiền quá dày không dễ gói.” Phó Minh Thâm tập mãi thành quen nói.
Lận Châu: “….”
Thế giới người có tiền cậu không hiểu.
Họ vẫn luôn ở nhà cậu mợ họ Phó Minh Thâm đến chạng vạng, giữa lúc này có không ít người Phó gia nghe nói Phó Minh Thâm mang một người bạn trai về, lặng lẽ đến xem người, ác ý là không có ác ý, nhưng Lận Châu cảm thấy mình giống một con khỉ bị vây xem.
==
Cho đến chạng vạng, họ xuất phát đi đến khách sạn tổ chức tiệc sinh nhật, Lận Châu mới thở phào.
Tuy không có làm khó như trong tưởng tượng, nhưng bị vây xem cậu cũng có áp lực như núi lớn được không.
Hiện trường tiệc là một nhà hàng công viên nổi tiếng của nơi này, nơi xa hoa lại xinh đẹp, so với cảnh tượng hào môn trong phim còn xa hoa hơn nhiều.
Lận Châu lần đầu tiên có mặt ở loại tiệc này, vừa căng thẳng vừa tò mò, tiệc là dùng phương thức tiệc rượu tổ chức người đến đều sẽ mặc rất chính thức, nam mặc tây trang, nữ mặc váy dạ hội, trang điểm thanh nhã xinh đẹp, chỉ liếc nhìn một cái thôi cũng biết đây chính là tụ họp của xã hội thượng lưu.
Lận Châu vừa đi vào, liền có các loại cảm giác choáng ngộp.
Nếu không phải có Phó Minh Thâm, cậu xác định sẽ mất tự nhiên đến mức luống cuống tay chân.
Những người này chắc hẳn có không ít người quen Phó Minh Thâm, nhìn thấy họ tay nắm tay xuất hiện, đều ném qua ánh mắt kinh ngạc hoặc sốc.
Lận Châu thậm chí nhìn thấy có người chà mắt mấy lần, dường như không dám tin tưởng.
“Anh, anh rất được để ý.” Lận Châu nhỏ giọng nói.
Phó Minh Thâm cũng nhỏ giọng nói: “Bởi vì bạn đời của anh rất đẹp trai.”
Lận Châu: “…”
Miệng anh còn rất ngọt.
“Yo, Phó tổng, đã lâu không gặp.”
Họ vừa đi vào, một người đàn ông thoạt nhìn tuổi tác tương đương Phó Minh Thâm đi đến, cười chào hỏi với họ.
Không biết phải ảo giác hay không, Lận Châu cảm thấy giọng điệu của hắn có hơi kì lạ.
“Phải, khó trách tôi cảm thấy thế giới của tôi đều sáng rực, hóa ra là Tần tổng đã lâu không gặp.” Phó Minh Thâm nói.
Lận Châu khẳng định, họ chính là đang cà khịa nhau.
Hai người ngày, vừa nhìn thì không hợp nhau.
Không ngờ đến Phó Minh Thâm vẫn luôn giữ chức nhân vật đại ác ma, vậy mà cũng có người gây khó dễ với anh, Lận Châu lập tức có hứng thú, nhìn họ nói móc nhau.
Tần tổng ngoài cười trong không cười, nhìn Lận Châu, nhướng mày: “Tình nhân nhỏ à, lớn lên rất xinh đẹp.”
“Người yêu.” Phó Minh Thâm kéo tay của Lận Châu đưa lên , cho hắn xem nhẫn hai người đeo trên tay, mỉm cười: “Tôi yêu đương rồi.”
Tần tổng không duy trì nổi bình tĩnh, trợn mắt, buộc miệng nói: “Cậu vậy mà sẽ yêu đương?”
Phó Minh Thâm cười đến thiếu đánh: “Ngại quá, thoát độc thân trước cậu.”
Tần tổng: “…”
Đệch, hắn vậy mà thua rồi.
Là đối thủ một mất một còn, loại mùi vị thua này không phải rất tốt.
Phó Minh Thâm ôm lấy Lận Châu, tiếp tục kéo thù hận: “Chó FA không cần quá ngưỡng mộ, bởi vì cậu ngưỡng mộ không được.”
Tần tổng: “???”
Hắn ngưỡng mộ cái quần!
Tần tổng vô cùng chán nản thất vọng.
Khoe cái gì mà khoe, khoe ân ái chết càng nhanh không biết sao!
Tần tổng hừ lạnh một tiếng: “Thoát FA trước tôi lại thế nào, cậu ta lại sinh không ra đứa nhỏ, tôi dù thoát FA trễ, tôi sẽ có con trước cậu.”
Phó Minh Thâm: “…”
Đáng ghét, lời này rất có đạo lý, anh vậy mà không cách nào phản bác.
Lận Châu: “???”
Đây là hiện trường học sinh tiểu học đấu võ mồm gì đây, hơn nữa, cậu cảm thấy đầu gối mình có hơi đau.
Không thể sinh đứa nhỏ trách cậu hả?!
Tác giả có lời muốn nói: Tui thật sự phục rồi, cái gì cũng không viết, cứ khăng khăng khóa bài của tui, tui cũng không biết nên sửa như thế nào nữa.