Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 33

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 33
  • 10
Prev
Next

Chương 33

Phó Minh Thâm cây sắt già nở hoa, nếm qua mùi vị vui sướng nhất nhân gian, cho rằng cuộc sống sau này chính là thượng ngạn, dựa ngạn, thượng ngạn, dựa ngạn…một vòng tuần hoàn.

Thượng ngạn: Lên bờ.

Dựa ngạn: Sát vào bờ

Thế nhưng sự thật lại là, hạng mục hợp tác hai bên xảy ra chút vấn đề, cả nhóm hạng mục sứt đầu mẻ trán, ngay cả Lận Châu cũng bận rộn theo, mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya, cuộc sống của Phó Minh Thâm mỗi ngày đều là ly ngạn, ly ngạn, ly ngạn…(ly ngạn: rời bờ).

Phó tổng mỗi ngày nhu cầu không được thỏa mãn, chế tạo áp suất thấp, toàn thể nhân viên nơm nớp lo sợ.

Nhất là người của nhóm hạng mục, họ cho rằng nguyên nhân tâm tình Phó Minh Thâm không tốt là bởi vì hạng mục của họ xảy ra vấn đề, thế nên càng thêm bán sức tăng ca cứu vãn, thiếu chút nữa khiến Phó Minh Thâm tức lên trời.

Lận Châu không biết những tâm tư này của Phó Minh Thâm, cậu tuy giống với tiểu 0 bình thường năng lực tiếp nhận mạnh, nhưng chỗ đó dù sao cũng không phải nơi sinh ra để tiếp nhận, cho dù không bị thương, cũng khiến cậu khó chịu mấy ngày.

Nhất là lúc đi vệ sinh, quả thực muốn cái mạng già.

Nhưng Tào Tuấn Duật ngốc nghếch kia không hiểu phong tình, còn cho rằng cậu mắc phải trĩ sang lại xấu hổ không đi bệnh viện khám, thế nên mỗi ngày gửi cho cậu bài văn wechat một vài ví dụ nguy hiểm của trĩ sang, hậu quả chuyển biến xấu của trĩ sang, chọc Lận Châu tức đến mức thiếu chút nữa năm lần ba lượt block.

Cho nên Lận Châu ít nhiều có chút ám ảnh tâm lý, trong thời gian ngắn cũng không muốn nhìn thấy hung khí kia của Phó Minh Thâm.

“Sao vậy, trên mặt em có thứ gì sao?”

Buổi trưa, Lận Châu đi phòng làm việc của Phó Minh Thâm ăn cơm trưa, ăn rồi ăn, thấy ánh mắt sâu xa của Phó Minh Thâm vẫn luôn ở trên người cậu, dường như cậu là miếng bánh kem ngọt ngào.

Phó Minh Thâm nói: “Anh đang suy tư một vấn đề rất quan trọng.”

Lận Châu cắn thìa canh: “Vấn đề gì?”

“Thuyền rời bờ quá lâu, người trên thuyền sẽ chết đói hay không.”

Đương nhiên sẽ, đây là vấn đề tán gẫu gì vậy.

Lận Châu đang muốn hỏi anh đang kể chuyện cười sao, lời đến bên môi đột ngột kịp phản ứng lại ám chỉ trong câu hỏi này của Phó Minh Thâm, lập tức thiếu chút nữa cắn gãy thìa canh.

Phó Minh Thâm thấy phản ứng này của cậu, biết cậu hiểu rõ rồi, mỉm cười nói: “Xin hỏi, anh lúc nào lại lần nữa lên bờ?”

Một tầng ửng đỏ nhàn nhạt phủ lên trên mặt Lận Châu, giả vờ không hiểu nói: “Em lại không phải thuyền trưởng, em nào biết.”

Phó Minh Thâm nhìn bạn nhỏ xấu hổ đến thiếu chút nữa vùi đầu vào trong bát canh, không tiếp tục chủ đề này nữa, chuyển chủ đề nói: “Thứ bảy tuần này là sinh nhật của cậu họ anh, anh phải đi tham gia tiệc sinh nhật của ông ấy, em muốn đi cùng không?”

Mẹ của Phó Minh Thâm là con gái độc nhất của gia chủ tiền nhiệm Phó gia, không có anh chị em, cậu họ này là con trai của bác cả bà, cũng là số ít người Phó gia lúc đó đứng về phía Phó Minh Thâm.

Cho nên tuy không phải cậu ruột, nhưng quan hệ khá tốt với Phó Minh Thâm, tiệc sinh nhật của ông, Phó Minh Thâm về tình về lý đều nên xuất hiện.

Lận Châu chớp chớp mắt, hỏi: “Này có tính là gặp người lớn không?”

“Không tính, cha mẹ anh ở nước ngoài theo ông ngoại anh điều trị điều dưỡng, tạm thời không về được, đợi qua khoảng thời gian bận rộn này anh mang em đi gặp họ.”

“Ồ.” Lận Châu lặng lẽ thở phào, cậu đứa ‘con dâu xấu’ này còn chưa làm xong chuẩn bị gặp cha mẹ chồng.

Cậu lại hỏi: “Người Phó gia sẽ hay không không thích em?”

Lận Châu không hiểu rõ quan hệ gia đình của Phó Minh Thâm.

Nhưng cậu biết Phó gia.

Hào môn lớn là thật, ngoại trừ tập đoàn Thiên Hòa công ty con vô số, còn ở trên các lĩnh vực khác mở rộng lãnh thổ, là một thế gia danh tiếng lâu năm thâm nhập vào trong các phương diện cuộc sống của họ.

Loại thế gia này bình thường cao ngạo tự mãn, trong mắt không có người khác, xem trọng nhất dòng dõi địa vị.

Phó Minh Thâm vốn bởi vì không phải người nhà này, không được Phó gia thừa nhận, lại mang theo cậu một người không có thân phận không có địa vị, càng phải bị người xem nhẹ hơn.

Phó Minh Thâm cười, giọng điệu lại là lạnh: “Họ không dám.”

Bạn trai của cậu rất thô bạo á.

Khóe mắt Lận Châu cong cong, nói: “Được thôi, em đi.”

“Được.” Trong mắt Phó Minh Thâm lóe qua nét cười thực hiện được ý đồ.

***

Chớp mắt lại đã đến thứ sáu, Lận Châu kết thúc công việc ở Thiên Hòa bên này, chiều thứ sáu họ dọn về Trí Liên.

Từ Thiên Hòa trở về Trí Liên, Lận Châu sản sinh ra một loại ảo giác từ ổ vàng ổ bạc về đến ổ chó của mình.

Nhưng còn may thời gian thực tập của cậu chỉ dư lại một tuần cuối cùng, một tuần sau làm xong, cậu có thể vui vẻ cuốn gói rời đi.

“Wow, cậu cuối cùng về, ngày tháng không có cậu, tôi đều ốm đi rồi.” Tiểu Lý nhìn cậu ôm một cái thùng tiến vào, bộ dáng giả vờ lau nước mắt.

Lận Châu: “….”

Lận Châu nhìn chằm chằm bụng dưới hiện rõ của Tiểu Lý, cậu sao không phát hiện.

“Nhưng tôi phát hiện cậu mập hơn rồi aiz.” Tiểu Lý đánh giá cậu một lượt nói.

Lận Châu nghe vậy trong lòng hồi hộp, hai tuần này cậu mỗi ngày đều ở chỗ của Phó Minh Thâm hưởng thụ ăn ngon uống ngon, cậu luôn cảm thấy thể chất của mình là ăn không mập, cho nên không có gì đáng để sợ.

Cậu nhịn không được hỏi: “Thật hay giả vậy?”

“Thật, trước đây tôi cảm thấy một cơn gió có thể thổi ngã cậu, bây giờ phải hai cơn gió mới có thể thổi ngã.”

Lận Châu: “….”

Sấm sét giữa trời quang, sau này lỡ như ăn ra bụng dưới như Tiểu Lý, cho dù Phó Minh Thâm không ghét bỏ cậu, cậu cũng sẽ ghét bỏ chính mình.

Lận Châu lại ngắm bụng dưới của Tiểu Lý, lại kìm lòng không được sờ sờ bụng mình, còn may, tuy không có cơ bụng, nhưng khá bằng phẳng, không có xu thế lồi lên.

Lận Châu có gánh nặng thần tượng nặng ngàn cân nhịn không được thở phào.

Mập cũng không thể mập bụng, quá xấu!

Lận Châu âm thầm quyết định không thể bị Phó Minh Thâm nuôi thành heo nữa.

Cậu lấy hết thứ trong thùng ra, bày trên bàn, cầm xong mới phát hiện dưới đáy thùng có một bức thư hình trái tim màu hồng.

Cậu mở thư ra, vừa nhìn, bìa ngoài bức thư sạch sẽ không có chữ, nhưng hình thái của nó tràn đầy tình yêu đã chứng minh đây là một bức thư tình.

Lận Châu suy nghĩ một chút, biết là ai đặt vào rồi.

Nhóm hạng mục của họ chỉ có một cô gái chưa kết hôn, là bên Thiên Hòa.

Khó trách bình thường nhìn thấy cậu liền đỏ mặt, hóa ra là thích cậu, Lận Châu muộn màng nhận ra nghĩ.

Cậu từ nhỏ đến lến từng nhận được vô số thư tình, biết nơi thuộc về tốt nhất của thứ đồ này chính là máy hủy giấy, cậu không xem không trả lời, đối phương liền hiểu rõ thái độ của cậu.

Nghĩ lại nghĩ, Lận Châu lấy ra điện thoại, trước chụp một tấm, mới bỏ thư tình vào trong máy hủy giấy vừa đợi nó bị xé nát, vừa gửi hình cho Phó Minh Thâm.

Ngạn: Ai yo, nhận được một bức thư tình đáng yêu, anh nói em cần mở ra xem hay không?

Lận Châu gửi xong, cảm thấy bản thân đê tiện.

Phó Minh Thâm trả lời rất nhanh.

Phó Minh Thâm: ….

Phó Minh Thâm: Đề nghị không cần.

Ngạn: Tại sao nha?

Phó Minh Thâm: Anh ban đêm quan sát hiện tượng thiên văn, màu hồng khắc em, nếu như mở ra xem, sẽ có một nam tử họ Phó bởi vì trong biển quá nhiều giấm dẫn đến thân thuyền mục nát, ngày ngày ở trên bờ không xuống được.

Lận Châu: “???”

Đệch!

Phó Minh Thâm gửi xong tin nhắn này, bạn nhỏ bên kia không trả lời nữa, Phó Minh Thâm cho rằng cậu lại xấu hổ, kìm lòng không được lắc đầu.

Rõ ràng hôm đó ở trên giường nhiệt tình tràn trề như vậy, sao mặc quần áo vào thì dễ dàng xấu hổ như vậy.

Nghĩ đến cái hôm lên giường, Phó tổng nhu cầu không thỏa mãn thân thể lại có chút hư không, nhanh chóng cắt ngang, tính toán dùng công việc làm tê liệt bản thân, điện thoại được đặt trên bàn lại ‘brum’ rung lên.

Là Lận Châu.

Châu Châu: [Hình ảnh]

Châu Châu: (Khó xử) Lên bờ tuy tốt, nhưng không cần ham mê sắc dục.

Lận Châu gửi hình cho anh là một cái hộp đóng gói tốt cho thận nào đó, bên trên còn có quảng cáo: Một chai tinh thần hưng phấn, hai chai vĩnh viễn không bao giờ mệt mỏi, ba chai trường sinh bất lão, anh được tôi cũng được.

Phó Minh Thâm: “…..”

Lận Châu nhìn hàng chữ đối phương đang nhập đã rất lâu trên khung trò chuyện wechat….lại không gửi đến bất kì tin nhắn nào, sắp cười chết rồi.

Đến nào, tổn thương lẫn nhau đi!

Lúc cậu đang cười ngây ngờ, cửa phòng làm việc bị gõ, là thư ký của Trương Dung: “Lận Châu, Trương tổng tìm cậu.”

Nét cười trên mặt Lận Châu lập tức sụp đổ, Trương Dung tìm cậu, mười lần có chín lần đều không có chuyện tốt.

Nhưng cậu lại không thể không đi.

Lận Châu lề mà lề mề đi lên lầu, gõ vang cửa phòng làm việc tổng giám đốc, nghe thấy Trương Dung lên tiếng rồi đi vào, bất giờ phát hiện chẳng qua nửa tháng không gặp, Trương Dung vậy mà ốm đi một vòng, dung mạo tiều tụy, tinh thần mệt mỏi, vốn trên mặt không có mấy lạng thịt, bây giờ cả gò má đều sắp lõm vào.

Càng lộ rõ sự cay nghiệt.

Tay bên người Lận Châu cuộn lại, hít sâu một hơi, mới đi vào.

“Cậu đến rồi.” Bất ngờ, Trương Dung nhìn thấy cậu, trên mặt hiếm khi lộ ra nụ cười, giọng điệu dịu dàng chưa từng thấy: “Ngồi đi.”

“….” Lận Châu không biết trong hồ lô của đối phương bán thuốc gì, cảnh giác nhìn cô.

“Đừng căng thẳng, khoảng thời gian này tôi nghĩ thông rồi, trước đây là tôi không đúng, cay nghiệt như vậy với cậu, còn luôn nói vài lời tổn thương người, sau này sẽ không nữa, cậu nói thế nào cũng là em trai tôi, chúng ta là người một nhà, nên nâng đỡ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau.”

“….”

Lận Châu từ sau khi quen biết Trương Dung, đối phương liền dùng hết tất cả phương thức cay nghiệt đối đãi với cậu, căn bản không cho rằng cô có thể nghĩ thông.

Cậu không biết cô đây là diễn màn kịch gì, khắc chế dục vọng cười lạnh, không có cảm xúc gì hỏi: “Trương tổng tìm tôi có chuyện gì sao?”

Nét mặt Trương Dung cứng đờ, tiếp đó tươi cười càng thêm xán lạn: “Là như vậy, không phải tuần sau cậu kết thúc thực tập sao, tôi phải đi công tác không có thời gian viết lời bình cho cậu, trước thời hạn giúp cậu viết xong rồi, cậu khoảng thời gian này biểu hiện xuất sắc, tôi đều đánh giá tốt cho cậu.”

Nói xong, Trương Dung đẩy qua một tờ phiếu.

Lận Châu nhìn, là bảng đánh giá thực tập của cậu không sai, bên trên liên quan đến thái độ thực tập của cậu, thái độ công việc và biểu hiện thực tập, cùng với đánh giá tổng thể đều là xuất sắc, ý kiến đánh giá đơn vị thực tập viết lưu loát mấy trăm chữ đánh giá tốt, đã đóng dấu của đơn vị.

Lận Châu: “….”

“Có điều kiện gì?” Lận Châu hỏi trực tiếp.

Cậu không tin Trương Dung tốt như vậy.

Nụ cười trên mặt Trương Dung đều sắp cứng ngắc rồi: “Cũng không có điều kiện gì, chính là cậu có thể nói với Phó tổng một tiếng hay không, tôi biết sai rồi, sau này cũng sẽ không lại làm khó cậu nữa, bảo anh ta có thể giơ cao đánh khẽ được không?”

Trương Dung nửa tháng này, khắc sâu được kiến thức Phó Minh Thâm có bao nhiêu lợi hại.

Anh không chỉ có thể khiến cho cô bị những câu lạc cao cấp và thời trang cao cấp của thành phố này không tiếp nhận, khiến cho phòng làm việc bên này không cho cô thuê nữa, thậm chí còn có thể kẹt tài liệu trình báo của công ty.

Cô nửa tháng này sứt đầu mẻ trán, cầu ông nói với bà, đều chẳng hề lay động được người đàn ông đó.

Tìm anh cô giúp cũng vô dụng.

Mắt thấy con đường phát triển của cô ở thành phố này sắp bị khóa chết, Trương Dung lúc này mới không thể không cúi cái đầu cao quý của cô với Lận Châu.

Lận Châu cau mày, nói: “Tôi không biết cô đang nói gì.”

“…” Trương Dung âm thầm nghiến răng nghiến lợi, ấm ức tiếp tục nịnh nọt: “Cậu cứ nói như vậy với Phó tổng, anh ta biết.”

Lận Châu không muốn làm cái loa, cậu không cho rằng Phó Minh Thâm sẽ làm gì với Trương Dung.

Cho dù anh thật sự làm cái gì với Trương Dung, đó cũng là bản thân Trương Dung có vấn đề.

Ừm, logic này không có sai.

Cậu lạnh lùng nói: “Tự cô đi nói đi, tôi không tham gia vào chuyện công việc của anh ấy.”

Trương Dung thầm nói tôi nếu là có thể nhìn thấy anh ta tôi còn cần cầu cậu?!

Đổi lại là lúc bình thường cô sớm bùng nổ rồi, nhưng bây giờ cô khắc sâu nhận thức được, người Phó Minh Thâm muốn bảo vệ chính là Lận Châu, cho nên bất kể tức giận bao nhiêu, đều không thể làm gì với Lận Châu, bằng không hoàn toàn chơi xong rồi.

Trương Dung khẩn cầu nói: “Coi như tôi cầu cậu được hay không, tôi đã cùng đường rồi.”

Đối mặt với Trương Dung điềm đạm đáng yêu, Lận Châu vẫn không bị lay động.

Cậu bây giờ đã không phải học sinh cấp ba năm đó tùy cô ức hiếp.

Trương Dung thấy cậu thờ ơ, hít sâu một hơi, rặn ra nụ cười mỉm nói: “Được thôi, vậy cậu trước trở về làm việc đi, cầm lấy bảng đánh giá, còn có tư liệu gì cần điền vào cứ việc tìm tôi, đi đi.”

Lận Châu không khách sao cầm lấy bảng đánh giá, trực tiếp xoay người rời đi.

Trương Dung quả thực muốn nện ly trên bàn vào gáy cậu.

Nhưng cô, không thể phát tác.

Trương Dung lúc nào chịu ấm ức như thế, ức đến mắt đều đỏ.

Quá tức.

Có bạn trai ghê gớm tài giỏi liền chảnh như vậy!

Do hôm sau phải đi tham gia tiệc sinh nhật của cậu Phó Minh Thâm. Cho nên tối thứ sáu Lận Châu đương nhiên cùng Phó Minh Thâm trở về nhà anh.

Không biết phải hay không ảo giác của Lận Châu, cậu luôn cảm thấy dì Lưu bảo mẫu Phó gia nhìn thấy cậu, cười như bà dì, cười đến cả người cậu nổi đầy da gà.

“Cơm hôm nay không hợp khẩu vị sao?” Sau khi dùng xong cơm, dì Lưu bưng một dĩa bánh ngọt đến, hỏi Lận Châu.

Bà nhớ Lận Châu lần trước đến nhà, ăn khá nhiều.

Lần này ăn ít đi một nửa.

Lận Châu không ngờ đến bản thân ăn ít đều có thể bị phát hiện, cười khan: “Không có, cháu gần đây đang giảm béo.”

“Cháu lại không mập, giảm béo cái gì, dì thấy cháu ốm như vậy, còn muốn đút cho cháu mập thêm tí nữa.”

“…” Mập thành quả cầu à.

Lận Châu nhớ đến bụng dưới của Tiểu Lý, theo bản năng sờ bụng mình, cúi đầu nhìn xem, thấy nó vẫn là bằng phẳng thở phào, ngay cả đồ ngọt đều cảm thấy không thơm nữa.

Phó Minh Thâm từ phòng sách nhận xong điện thoại đi ra, nhìn thấy Lận Châu sờ bụng, trong đầu bỗng chốc liên tưởng đến một vài thứ kì lạ.

Anh nhanh chóng vứt ý nghĩ này đi, đi qua, nói: “Muốn lên phòng tranh tầng ba xem thử không?”

Lận Châu hoàn toàn không có lực chống cự với phòng tranh, mắt sáng lên nói: “Được á.”

Phó Minh Thâm đưa tay về phía cậu: “Đi thôi.”

Lận Châu nhìn cái tay ở trước mắt mình một giây, rồi cười đặt tay mình lên, được anh kéo lên.

Dì Lưu thấy khung cảnh này, vui vẻ đến thiếu chút nữa rớt nước mắt.

Hai người tay nắm tay đi lên tầng ba, vị trí phòng tranh đối diện với căn phòng Phó Minh Thâm ở, Phó Minh Thâm mở cửa ra, Lận Châu đi vào, nhìn thấy phòng tranh được dày công bố trí.

Không chỉ là mắt, cả người Lận Châu đều sáng.

Hoàn toàn là bộ dáng lý tưởng của cậu.

Sáng sủa sạch sẽ, có cửa sổ sát đất lớn, ngoài cửa sổ là vườn hoa khoe màu đua sắc của Phó gia, còn có bãi cỏ lớn bên ngoài biệt thự, tầm nhìn rộng rãi mà thoải mái, vừa vào liền có một loại cảm giác cả người đều trở nên thả lỏng.

Trong phòng tranh dụng cụ vẽ tranh chỉnh tề, ngay cả máy tính là khung vẽ đều có, giống như những gì Phó Minh Thâm nói, cậu chỉ cần người đến, thì có thể trực tiếp vẽ tranh.

Tim Lận Châu đập rất nhanh, gần như không dám tin tưởng cái này thuộc về mình.

Phó Minh Thâm từ sau lưng ôm lấy cậu, hôn dái trai cậu hỏi: “Thích không?”

Lận Châu gật đầu, thành thực nói: “Rất thích.”

Cậu tìm không ra phòng tranh nào so với chỗ này càng thích hơn.

“Vậy anh có thể yêu cầu phần thưởng không?”

Lận Châu đang muốn hỏi cần phần thưởng gì, cả người cứng ngắc.

Thân thể cậu dính lấy thân thể Phó Minh Thâm, có thể rõ ràng cảm nhận được thay đổi của anh.

Mặt cậu đỏ triệt để, thấy tay Phó Minh Thâm không quy củ từ dưới áo sơ mi cậu duỗi vào, Lận Châu từ chối anh: “Đừng ở chỗ này.”

“Không sao, không có người sẽ vào.” Phó Minh Thâm nói.

“Không cần.” Lận Châu tiếp tục từ chối anh, thanh âm mang theo khẩn cầu: “Em sẽ bị thương.”

Bị thương hay không là thứ yếu, cậu không muốn sau này vào phòng tranh này, thì liên tưởng đến tình cảnh gì.

Quá xấu hổ.

Chỉ cần cậu nói mình sẽ bị thương, Phó Minh Thâm khẳng định không nỡ cứng rắn.

Thế nhưng, lúc Lận Châu đắc ý bản thân lanh trí, Phó Minh Thâm buông cậu ra, từ trong hộc kéo bàn máy tính lấy ra một chai thuốc mỡ quen mắt—nói đúng hơn là gel bối trơn tối đó anh dùng.

Phó Minh Thâm lắc lắc đồ ở trước mặt cậu, cười khẽ: “Đừng sợ, anh sớm có chuẩn bị rồi.”

Lận Châu: “….”

Tại sao thiên hạ này có một thằng đàn ông chó như vậy sẽ dự mưu như vậy!!!

Thời tiết bên ngoài là 17 độ và chả có ai để ôm cho ấm, đành phải húp tạm bát nước lèo này

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 33"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online