Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 32

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 32
  • 10
Prev
Next

Chương 32

Phó tổng show ân ái xong, ném xuống Hàn Đông Vũ nét mặt muốn dẫm đổ bát cơm chó lại không dám đạp, con đường rộng mở, hiên ngang rời đi.

Sau đó Phó tổng liền gặp phải báo ứng—bạn nhỏ chạy rồi.

“Cậu ấy nói cậu ấy có việc, về trường trước.” Dì Lưu thấy Phó Minh Thâm nét mặt cứng ngắc hiếm thấy, có hơi lo lắng nói.

Thực ra dì Lưu còn muốn thông cảm với Phó Minh Thâm.

Bởi vì căn phòng này do một mình Phó Minh Thâm ở, anh cũng không thích trong nhà có một đống người, cho nên không có mời quá nhiều người hầu phụ trách việc nhà, chỉ có công nhân theo giờ phụ trách đến quét dọn, đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của Phó Minh Thâm đều do dì Lưu giúp anh lấy đi giặt.

Do vậy, dì Lưu tự nhiên giặt được ga giường hôm nay anh thay xuống.

Bà là người từng trải, cũng rõ ràng tối qua xảy ra chuyện gì.

Dì Lưu phụ trách chăm sóc Phó Minh Thâm gần 10 năm, hiểu rõ anh là người như thế nào, dự đoán hợp lý đây là lần đầu tiên của anh, kết quả người vừa ăn đến miệng, liền chạy rồi.

Rất thảm á.

“Tôi biết rồi.”

Phó Minh Thâm nói xong, lấy ra điện thoại, trực tiếp gọi cho Lận Châu.

Điện thoại vang lên đến sắp kết thúc mới được nhận, từ trong micro truyền đến thanh âm mang theo giọng mũi của Lận Châu: “Alo.”

Tim Phó Minh Thâm nhói một cái: “Bệnh rồi?”

Anh nghe nói bên thừa nhận sau khi làm xong loại chuyện kia, rất dễ dàng bị bệnh.

“Không, em đang ngủ.”

Phó Minh Thâm thở phào, hỏi: “Ở kí túc?”

“Ừm.”

“Sao không đợi anh về.”

Đầu bên kia im lặng.

Tay Phó Minh Thâm nắm điện thoại siết chặt, hồi lâu, anh nhỏ giọng hỏi: “Em phải hay không hối hận rồi?”

Lận Châu gần như là buộc miệng nói ra: “Đương nhiên không có, em, em chính là…”

Phó Minh Thâm thở phào, hỏi: “Chính là cái gì?”

Trong kí túc xá, Lận Châu ôm chăn nằm trên giường, dùng mu bàn tay che mắt, này bảo cậu nói thế nào đây.

Hôm nay sau khi tỉnh lại, đầy đầu cậu đều là hành vi to gan tối qua của mình, cùng với những lời nói kia, xấu hổ đến mức dùng đầu ngón chân nhón ra khỏi biệt thự, căn bản không có mặt mũi gặp Phó Minh Thâm.

Sau đó cậu nóng đầu, liền chạy.

“Hửm?” Phó Minh Thâm còn đang đợi cậu giải thích.

Lận Châu rầm rì: “Em xấu hổ không được à.”

“Được được được.” Phó Minh Thâm cười: “Anh cho rằng em dự tính mặc quần lên liền không nhận người, sướng xong thì chạy.”

Lận Châu: “???”

Tại sao một người đàn ông tốt đứng đắn năm điểm nhấn bốn vẻ đẹp và ba tình yêu như Phó Minh Thâm, có thể nói ra loại lời nói không cần mặt mũi vậy chứ.

Năm điểm nhấn, bốn vẻ đẹp và ba tình yêu (chính sách của CHND Trung Hoa được đưa ra vào năm 1981, bao gồm cả việc nhấn mạnh vào cách cư xử, vẻ đẹp của ngôn ngữ và tình yêu chủ nghĩa xã hội)

Mặt Lận Châu nhanh chóng nóng lên, cậu ném xuống một câu ‘Em không nói chuyện với anh nữa, em tiếp tục ngủ’, trực tiếp tắt máy.

Ném điện thoại qua một bên, Lận Châu bụm mặt đang nóng lên, lại cảm thấy bản thân hơi buồn cười.

Ngay cả chuyện xấu hổ nhất đều làm rồi, còn bởi vì loại lời này mà xấu hổ, lẽ nào chính là xxx rồi còn lập đền thờ trong truyền thuyết?

Lận Châu tự kiểm điểm bản thân một lát, điện thoại rung lên brum brum mấy cái, không phải điện thoại, đoán chừng là Phó Minh Thâm gửi wechat cho cậu.

Lận Châu giãy giụa một lát, cuối cùng nhịn không được, lấy điện thoại qua, quả nhiên là Phó Minh Thâm.

Phó Minh Thâm: Thân thể còn khó chịu không, chỗ kia còn đau hay không?

Phó Minh Thâm: Anh mua thuốc, đưa qua cho em?

Lận Châu: “….”

Cái từ thuốc này, vừa gợi nhớ đến những kí ức xấu hổ nào đó của cậu và Phó Minh Thâm.

Hơn nữa, nơi đó, sao bôi thuốc chứ.

Trong đầu Lận Châu lại tự động hồi tưởng lại tối qua, ngón tay Phó Minh Thâm mang theo dịch thể trơn trượt, cảm giác xâm nhập vào nơi kia, cái này không chỉ mặt, ngay cả thân thể đều đỏ rồi.

Quá mẹ nó xẩu hổ rồi.

Lận Châu dứt khoát giả vờ không nhìn thấy, khóa điện thoại ném qua một bên, tiếp tục ngủ.

Tối qua giày vò đến hai giờ mới kết thúc, rồi lại còn tắm rửa dọn dẹp, Lận Châu cảm thấy bản thân tối qua chưa có ngủ, cộng thêm thân thể rất mệt, rất nhanh lại chìm vào giấc mộng.

Trong mộng có màu sắc sặc sỡ, Lận Châu cũng không biết đã ngủ bao lâu, đợi cậu lại lần nữa tỉnh lại, là bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh.

Lận Châu cho rằng là Tào Tuấn Duật bạn kí túc của cậu quên mang chìa khóa, nhịn xuống thân thể không thoải mái bò xuồng giường, giẫm dép lê đi mở cửa, lại phát hiện đứng ở cửa, là Phó Minh Thâm.

Tay Lận Châu run lên, thiếu chút nữa lại đóng sầm cửa.

“Ngài…anh sao đến đây rồi?”

“Đưa đồ ăn cho em.” Phó Minh Thâm giơ túi trong tay lên, lịch sự hỏi: “Có tiện để cho anh vào không?” Lận Châu mím môi, cuối cùng nghiêng người, để anh vào.

Đây là lần đầu tiên Phó Minh Thâm đến kí túc xá của Lận Châu, kí túc xá nam sinh đại học rất tiêu chuẩn, kí túc xá không có tất thối bay lung tung hoặc mùi vị khó ngửi, dọn dẹp rất sạch sẽ chỉnh tề, còn có mùi nước xịt phòng nhàn nhạt.

Chẳng qua họ là sinh viên nghệ thuật, trong căn phòng nho nhỏ chất không ít dụng cụ vẽ tranh, chiếm cứ đi không ít không gian, còn có các loại đồ dùng sinh hoạt, rõ ràng không gian trống rất chật hẹp.

“Bạn cùng phòng của em không ở?” Phó Minh Thâm hỏi.

Lận Châu nhìn mũi chân mình, không dám nhìn thẳng anh, nói: “Cậu ấy chắc là đi đến chỗ bạn gái cậu ấy rồi.”

Tối qua Tào Tuấn Duật cùng đám Đại Lưu xác định chơi suốt đêm, hôm nay đoán chừng trực tiếp đi đến chỗ bạn gái hắn.

“Thế à.”

Phó Minh Thâm nói xong, duỗi tay ra ôm lấy Lận Châu, dọa Lận Châu nhảy dựng, vùng vẫy muốn từ trong lòng anh đi ra, tay Phó Minh Thâm siết chặt hơn.

“Đừng động, để anh ôm một cái.” Phó Minh Thâm nói.

Lận Châu không động nữa, làm ổ trong lòng anh, hỏi: “Làm gì mà bám dính vậy chứ?”

Phó Minh Thâm hôn bên tai cậu nói: “Sợ em lại chạy.”

Lận Châu: “…”

Cậu cũng không có cặn bã như vậy chứ?

Phó Minh Thâm ôm một lát, mới buông cậu ra.

Cái túi anh mang đến đặt ở trên bàn máy tính của Lận Châu, mở ra, từ bên trong bưng ra từng hộp đồ ăn đựng trong hộp giữ nhiệt, đặt ở trên bàn mở ra, đều là những món ăn thanh đạm, còn có cháo, mấy miếng bánh kem xốp và trái cây cắt xong.

Cứ việc thoạt nhìn đều là những thứ nhạt nhẽo vô vị, nhưng tay nghề nấu nướng của đầu bếp Phó gia cao cấp, lúc nắp hộp mở ra hương thơm đồ ăn bỗng chốc tản ra.

Lận Châu nhịn không được nuốt nước miếng.

Cậu tối qua không ăn thứ gì, chỉ uống một bụng rượu, đồ ăn sáng hôm nay phòng bếp Phó gia làm cho cậu, nhưng cậu vội chạy trốn, không ăn, làm vận động trên giường lại là chuyện hao tốn thể lực, cậu bây giờ đã sớm đói đến bụng dán đến sau lưng rồi.

Phó Minh Thâm thấy bộ dáng này của cậu, đau lòng lại buồn cười, nhịn không được giơ tay lên ở trên đầu cầu gõ xuống nói: “Phải hay không anh không đưa đồ ăn cho em, em dự tính bỏ đói mình một ngày.”

Lận Châu xoa xoa đầu, cứng miệng nói: “Cũng không phải rất đói.”

Phó Minh Thâm lắc đầu, đưa đũa cho cậu: “Nhanh ăn đi.”

Lận Châu không cùng anh già mồm cãi láo nữa, nhận lấy đũa bắt đầu ăn, Phó Minh Thâm cũng cầm lấy một đôi đũa khác, anh mang đến là phần ăn hai người, bữa trưa anh cũng chưa ăn.

Đồ ăn phòng bếp Phó gia làm rất ngon, Lận Châu ăn một bữa no nê, cảm thấy cả người đều sống lại.

Sau khi ăn xong, cậu giống như ông lớn đứng ở một bên ăn trái cây, nhìn Phó Minh Thâm mười ngón tay không dính nước xuân tay chân vụng về thu dọn hộp đồ ăn, lau bàn, thỉnh thoảng mở miệng chỉ huy anh, trong lòng rất thỏa mãn.

Sau đó, cậu nhìn thấy Phó Minh Thâm từ trong phòng vệ sinh rửa sạch tay rút ra mấy tờ khăn giấy lau khô tay, từ trong túi lấy ra thuốc mỡ quen thuộc.

–Là thứ lần trước du xuân Hàn Đông Vũ từng mua, kí ức khắc sâu.

Dưa trên tay cậu đều rớt rồi, mặt thoáng chốc đỏ bừng.

Phó Minh Thâm thấy cậu nhớ thứ đồ này, cười, nặn ra miệng chai đóng gói nói: “Thoa ở chỗ này hay là đi nhà vệ sinh?”

Lận Châu lùi về sau hai bước, cười khan: “Em không đau nữa.”

Phó Minh Thâm nhướng mày: “Vậy tại sao vừa rồi em đứng ăn cơm?”

Lận Châu: “…”

Nhân sinh gian nan có nhiều việc không cần vạch trần.

“Đừng cố gượng nữa.” Phó Minh Thâm thấy mặt cậu đỏ giống như quả hồng, buồn cười nói: “Tối qua lại không phải chưa từng thấy, anh còn tỉ mỉ kiểm tra.”

Lận Châu: “???”

Anh thay đổi rồi, trở nên không cần mặt mũi nữa.

Lận Châu cướp qua thuốc mỡ trên tay anh, nói một câu “tự em làm” liền chạy vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, khóa trái.

Phó Minh Thâm thấy cửa đóng chặt, thở dài, da mặt này cũng quá mỏng.

Anh đi đến vị trí trước bàn máy tính của bạn nhỏ, vừa muốn ngồi xuống, nhìn thấy điện thoại Lận Châu đặt ở trên bàn rung lên brum brum, có điện thoại gọi đến, anh nhìn hiển thị gọi đến, vốn dĩ con ngươi ngậm cười bỗng lạnh xuống.

Trương Trình.

Có thể là dục vọng chiếm hữu của đàn ông quấy phá, Phó Minh Thâm dựa vào bản năng của đàn ông, rất không thích người anh kế này của Lận Châu.

Anh thậm chí cảm thấy bạn nhỏ hôm qua tâm tình không tốt, cùng người Trương gia có quan hệ.

Trương gia này, ánh mắt Phó Minh Thâm tối xuống.

Lận Châu nhịn xuống xấu hổ, ở trong phòng vệ sinh đợi 20 phút, mới miễn cưỡng thoa xong thuốc, đã là mồ hôi đầy đầu, cậu rửa mặt, nghĩ lại nghĩ, giấu thuốc mỡ trong túi, giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì đi ra.

Phó Minh Thâm đang ngồi trên ghế của cậu chơi điện thoại, thấy cậu đi ra, ngẩng đầu, Lận Châu lập tức nói: “Cái gì cũng không cho hỏi!”

“Được, được.” Phó Minh Thâm giơ tay bày tỏ đều nghe cậu, bất lực nói: “Sao so với người lần đầu tiên trải qua như anh còn xấu hổ hơn vậy?”

Lận Châu nghe vậy trừng to mắt: “Lẽ nào em thoạt nhìn giống lần thứ hai?”

Phó Minh Thâm sững sờ.

Lẽ nào…không phải sao?

Lận Châu nhìn phản ứng của anh sắp tức chết rồi: “Anh chỗ nào cảm thấy em giống như là có kinh nghiệm!”

Phó Minh Thâm xấu hổ ho một tiếng, anh nghe nói bên nhận lần đầu tiên làm, cực kì dễ dàng bị thương.

Cho dù không bị thương, lần đầu tiên cũng khẳng định không có cảm giác sướng gì.

Nhưng Lận Châu tối qua ngoại trừ lúc đầu khó chịu, sau đó rõ ràng là có thoải mái, thích ứng rất nhanh.

Cho nên tuy phản ứng của Lận Châu khá non nớt, nhưng anh cho rằng cậu và Kỷ Lâm…

Phó Minh Thâm tuy không để ý chuyện không phải là người đầu tiên của Lận Châu, chỉ cần cậu bây giờ thuộc về mình, quá khứ của cậu đều là mây khói, nhưng biết bản thân là người đàn ông đầu tiên của cậu trong lòng vẫn là điên cuồng vui mừng không thôi.

Anh giơ tay ra ôm lấy Lận Châu, để cho cậu ngồi trong lòng mình, thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh sai rồi.”

Lận Châu nghiêng đầu, không muốn để ý anh.

Đàn ông chó! Tức chết cậu rồi!

Cậu thoạt nhìn giống tùy tiện như vậy sao, yêu nhau hai tháng với Kỷ Lâm liền để cho gã ngủ sao!

Ồ, hình như cậu với Phó Minh Thâm mới yêu nhau mấy ngày liền ngủ rồi, nhìn xác thực khá tùy tiện.

Nhưng rất kì lạ, lúc cậu và Kỷ Lâm quen nhau, tính toán đâu ra đấy đều yêu nhau hai tháng rồi, Kỷ Lâm vẫn luôn ám chỉ lên giường với cậu, hoặc mời cậu sống chung, Lận Châu đều cảm thấy quá nhanh, còn chưa đến mức độ đó.

Nhưng cậu và Phó Minh Thâm quen nhau một tháng, yêu nhau mấy ngày, liền làm đến trên giường, cậu hoàn toàn không cảm thấy nhanh.

Thậm chí thỏa mãn khi cuối cùng ngủ được anh.

Có lẽ đây chính là khác biệt giữa thật sự yêu và chỉ là thích hợp đi.

Phó Minh Thâm vừa hôn vừa dỗ dành, lời ngon ngọt chất thành sọt, Lận Châu mới lầm bầm miễn cưỡng tha thứ.

“Chuyển đến sống chỗ anh, được không?” Phó Minh Thâm dỗ người xong, ôm cậu hỏi.

Lận Châu: “Không được, bản thảo của em sắp phải giao, còn chưa vẽ xong, chuyển nhà chậm trễ em vẽ tranh.”

“Anh bảo người đến chuyển, em có thể đến chỗ anh vẽ, anh sai người cải tạo phòng ngủ của chính tầng ba, làm phòng vẽ cho em, cái gì đều có, mình em qua thì được.”

Lận Châu lại lần nữa trợn to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh: “Anh lúc nào bảo người cải tạo?”

“Muốn nghe nói thật không?” Phó Minh Thâm hỏi.

Đó không phải phí lời sao, Lận Châu véo anh: “Anh còn dám không nói thật?”

Phó Minh Thâm ‘hít’ một tiếng, dự cảm e rằng này là một người vợ cay nghiệt, nói sự thật: “Ngày thứ hai quen em.”

Lận Châu: “…”

“Nhẫn và cái, cái kia?” Lận Châu nói không ra ba chữ gel bôi trơn.

Lận Châu hào phóng thừa nhận: “Cũng vậy.”

Lận Châu: “…”

Quả nhiên đều là sớm có dự mưu.

Nhưng dự mưu này, cũng quá sớm.

Cậu lúc đó cũng chỉ là có thiện cảm với Phó Minh Thâm, hoàn toàn không nghĩ đến hai người có thể đến với nhau.

Địa vị, thân phận khoảng cách quá lớn, hoàn toàn là một trên trời một dưới đất.

Kết quả Phó Minh Thâm người ta đã dự tính đến loại trình độ này.

Hơn nữa, anh sao dám, sau ngày đầu tiên quen nhau, liền cải tạo phòng của nhà mình thành phòng vẽ tranh, họ nếu không bên nhau, thì không phải uổng công vô ích rồi?

Phó Minh Thâm giống như nhìn thấy nghi ngờ của cậu, hôn lên gò má cậu một cái: “Ánh mắt đầu tiên anh nhìn thấy em, thì cảm thấy em chính là người anh muốn cùng nhau qua một đời.”

“…” Lời này cũng quá êm tai.

Khóe môi Lận Châu không tự giác cong lên, ngoại trừ vui vẻ, lại không biết tâm tư kì quặc gì nữa, chính là không muốn để cho anh đạt được.

“Em suy nghĩ đã.” Cậu ngoài lạnh trong nóng nói.

Phó Minh Thâm cũng không trông chờ một lần thành công, gật đầu, nói: “Được.”

Hai người ở trong kí túc xá sến xẩm một lát, Lận Châu bắt đầu đuổi người, cậu không lừa Phó Minh Thâm, cậu xác thực phải vẽ tranh, bản thảo hẹn trước đó sắp đến hạn, không tranh thủ hai ngày này vẽ, thì không kịp nữa.

Yêu đương chậm trễ cậu phất nhanh!

Phó Minh Thâm cũng còn có công việc phải xử lý, không miễn cưỡng nữa.

Lúc sắp đi, anh nói với Lận Châu: “Đúng rồi, anh đổi tên wechat rồi, thành tên tình nhân với em.”

“???”

Tên tình nhân của Ngạn là gì, Châu sao?

Sau khi Phó Minh Thâm đi, Lận Châu tò mò lấy ra điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi đến chưa nhận của Trương Trình liền ngừng lại, lập tức lơ đi, trực tiếp mở ra wechat, chọt vào tư liệu của Phó Minh Thâm, thì nhìn thấy tên của Phó Minh Thâm đổi thành hai chữ.

—Thượng Ngạn.

Lận Châu: “….”

Em đệt tên tình nhân của anh!!!

Ngạn có nghĩa là bờ, Châu có nghĩa là thuyền.

Tên wechat của bé Lận có nghĩa là bờ, anh Phó đổi thành Thượng Ngạn nghĩa là lên bờ, người trong sáng thì nghĩ vậy, còn mấy bạn luôn có cả địa ngục theo sau thì không chắc lắm.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 32"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online