Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 31

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 31
  • 10
Prev
Next

Chương 31

“Đợi, đợi đã.”

Phó Minh Thâm tóm lấy tay bạn nhỏ đang cởi quần áo anh, chỉ thấy trong mắt Lận Châu tràn đầy hưng phấn, thoạt nhìn không giống như là uất ức vì yêu làm một, trái lại giống như sớm có dự mưu.

Lận Châu ném cho anh một anh mắt quyết rũ: “Rất thoải mái, em đảm bảo anh sẽ thích.”

“…” Em còn khá thuần thục!

Lận Châu vùng vẫy mấy cái, vùng không ra, cậu dứt khoát sáp đến gần Phó Minh Thâm, thấp giọng ở bên tai anh nói: “Đừng sợ, em sẽ rất dịu dàng.”

Màu sắc con ngươi Phó Minh Thâm tối xuống.

Góc độ này của anh, có thể nhìn thấy cổ áo mở rộng của Lận Châu, có thể nhìn thấy rõ cảnh sắc bên trong.

Lận Châu mang theo hơi thở ấm nóng của hơi rượu phả vào ở bên tai anh, dẫn đến một vùng ngứa ngáy, thúc đẩy ý chí vốn không kiên định của anh tan rã.

Hơi thở của Phó Minh Thâm bỗng nhiên trở nên dồn dập.

Lận Châu thấy anh bị mình chọc ghẹo kích động, có chút đắc ý, nhưng tay của Phó Minh Thâm vẫn như cũ tóm chặt lấy cậu, không có ý buông ra, đang dự tính dùng đến át chủ bài, trực tiếp hôn anh, bỗng nhiên sắc mặt kì lạ.

“Phó…anh?”

Lận Châu lúc này ngồi ở trên eo Phó Minh Thâm, cho nên—không cẩn thận, phía sau mông cảm nhận được chỗ nào đó thay đổi rõ ràng.

Mặt cậu phút chốc trở nên đỏ ửng, gần như là chạy trốn—chuyển động thân thể mình, cách xa chỗ đó ra.

Sao, sao sẽ, anh không phải, không được sao?

Vậy đây là tại sao?

Người vô tính có dễ dàng bị trêu trọc như vậy sao?

Phó Minh Thâm lại nắm chặt tay cậu, không cho cậu chuyển động lung tung.

Thấy cậu biết sợ rồi, thanh âm Phó Minh Thâm khàn khàn nói: “Châu Châu, anh không phải chính nhân quân tử gì, em lại trêu chọc, anh thật sự khống chế không được nữa.”

Mắt Lận Châu chớp chớp, nhìn về phía Phó Minh Thâm, đối diện với con ngươi sâu hun hút của anh.

Tiếp đó, cậu dẫn dắt tay Phó Minh Thâm túm lấy cậu, đặt ở cổ áo mình, đỏ mặt nói: “Em cho phép anh không cần kiềm chế.”

Phó Minh Thâm: “…”

Cảm xúc dưới tay chính là cái cổ ấm nóng trơn bóng của bạn nhỏ, xúc cảm so với trong tưởng tượng còn muốn mịn nhẵn hơn.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của Phó Minh Thâm, dái tai Lận Châu đỏ đến sắp nhỏ ra máu, cậu cụp mắt, thấp giọng hỏi: “Anh, anh không muốn chiếm hữu em sao, từ thân đến tâm.”

Dây cung mang tên lý trí của Phó Minh Thâm ở khoảng khắc này sụp đổ kêu vang.

Anh ngồi dậy, ôm ngang Lận Châu đứng lên, đi về phía bên ngoài.

Lận Châu trước là bị dọa nhảy dựng, theo bản năng giơ tay ra tóm lấy vạt áo trước của anh, tủi thân nhìn anh: “Anh muốn ném em ra ngoài sao?”

Phó Minh Thâm không nói chuyện, anh ôm cậu, đi đến căn phòng đối diện, đặt Lận Châu ở trên giường lớn hơn mềm mại hơn.

–Nằm lên trên, Lận Châu liền ngửi được mùi vị độc nhất thuộc về Phó Minh Thâm trên chăn đệm.

Không cần nghi ngờ, đây là phòng của Phó Minh Thâm.

Sau khi Phó Minh Thâm đặt cậu lên giường, đang muốn đứng lên, lại bị Lận Châu cho rằng anh muốn đi—ôm lấy cổ anh, không cho anh đi.

Bạn nhỏ hôm nay có lẽ quyết tâm muốn cùng anh làm đến cùng, ở trong lòng anh cọ đến cọ đi, còn gọi anh là anh trai.

Tay Phó Minh Thâm không tự giác khoác lên eo Lận Châu, eo cậu rất thon rất mềm, dường như có từ lực, hấp dẫn người đi vuốt ve.

“Thật sự không hối hận?” Giọng anh khàn khàn hỏi.

Trả lời của Lận Châu là—cắn một cái lên cằm anh.

Phó Minh Thâm cuối cùng không thể kiềm chế bản thân, một tay ôm lấy eo Lận Châu, một tay khác nâng lên cằm của Lận Châu, hôn lên.

Trong phòng chỉ mở một cái đèn nhỏ trên đầu giường, mờ nhạt mờ ám, vì để tăng thêm bầu không khí xinh đẹp ướt át trong căn phòng này.

Phó Minh Thâm không có kinh nghiệm, nhưng anh rất biết chăm sóc người, Lận Châu từ sinh lý đến tâm lý, đều cảm nhận được vui sướng không gì sánh kịp, rõ ràng—chỉ là dùng tay, nhưng tay Phó Minh Thâm giống như có ma lực, so với tay của mình thoải mái không biết gấp bao nhiêu.

Không biết qua bao lâu, Lận Châu thở hì hà hì hục tựa ở trên gối, tay che mắt, giống như như vậy có thể bịt tai trộm chuông giảm bớt cảm giác xấu hổ, do vậy cũng không chú ý được Phó Minh Thâm rút khăn giấy ra lau tay từ trong tủ đầu giường lấy ra một cái lọ….

Đêm nay đã định trước không ngủ.

***

Hôm sau, mới sáng sớm, Lận Châu bị động tĩnh Phó Minh Thâm rời giường ồn tỉnh.

Cậu rất mệt, cảm thấy bản thân mới ngủ, căn bản mở mắt không ra, chỉ muốn tiếp tục chìm vào trong bóng tối, ngủ một giấc trời đất tối tăm u ám.

Không muốn động, rất mệt, cả người đều đau nhức không thôi.

Cậu khó chịu nói mớ một câu, Phó Minh Thâm thấy cậu tỉnh, đến gần, ở trên gò má cậu đặt xuống một nụ hôn.

“Ngoan, anh đi họp hội nghị cổ đông, sẽ nhanh chóng trở lại.” Phó Minh Thâm nhỏ tiếng nói.

Hội nghị cổ đông này rất quan trọng, Phó Minh Thâm không thể không có mặt.

Lận Châu hàm hồ ‘ồ’ một tiếng, cậu không muốn nói chuyện.

Vào lúc này, cậu cảm thấy ngón tay- lạnh, Phó Minh Thâm dường như đeo thứ gì đó vào ngón vô danh trên tay phải của cậu.

Sẽ là cái gì, Lận Châu một giây trước còn đang suy nghĩ, một giây sau lại rơi vào trong mộng—yêu là gì chứ, không cần ồn đến giấc ngủ của cậu.

Phó Minh Thâm thấy người lại rơi vào trong giấc mộng, cười bất lực.

Anh tối qua thưởng thức được hương vị người mình thích, nhớ đến sự sung sướng đi sâu vào trong xương tủy kia, thân thể còn chưa thỏa mãn của anh lại có hơi nóng lên.

Anh nhanh chóng đuổi đi những thứ lung tung trong đầu, ở trên mi mắt Lận Châu đặt xuống một nụ hôn-ra khỏi cửa.

***

Lận Châu ngủ thẳng đến mặt trời lên ba xào, mới từ trong mộng tỉnh lại.

Cậu mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà, qua ba giây, không biết ý thức vân du ở phương nào mới dần dần quay lại.

Hơi cồn trải qua một đêm, đã hoàn toàn tan đi, cảnh tượng tối qua như một cuốn phim, từng cảnh lóe qua trong bộ não cậu.

Cậu bởi vì những tin nhắn cha dượng gửi cho cậu, tâm tình không tốt uống say.

Phó Minh Thâm đến đón cậu về.

Cậu nhiều lần mời gọi Phó Minh Thâm làm loại chuyện kia với cậu, mới đầu Phó Minh Thâm không đồng ý, cậu còn cố ý câu dẫn anh.

…Đệch! Lận Châu kéo chăn trùm đầu, không còn mặt mũi gặp người nữa.

Cậu vừa động, mới phát hiện trên dưới cả người mình đều rất đau nhức, thân thể giống như không phải của mình, nhất là nơi sử dụng quá độ, vừa động thì khó chịu.

Lận Châu nhớ đến nguồn gốc đau nhức, nhịn không được cười ra, tuy tối qua có yếu tố của cồn, cũng có yếu tố tâm tình cậu không tốt, nhưng cậu không hối hận.

Cậu thích Phó Minh Thâm, muốn cùng người cậu thích xảy ra loại quan hệ này.

Đằng sau còn tồn tại cảm giác kì dị, khiến cậu khó chịu đến nhăn mày, còn may không phải quá đau.

Tối qua cũng vậy, chỉ có lúc mới bắt đầu rất đau, nhưng sau đó Phó Minh Thâm dần dần tìm được bí quyết, thì thoải mái rồi, cậu không hề bị thương, Phó Minh Thâm giống như dùng gel bôi trơn.

Đợi đã! Phó Minh Thâm sao sẽ có thứ đồ này!

Lẽ nào là người trước dùng dư?

Không, không giống, bộ dáng tối qua của Phó Minh Thâm không giống người có kinh nghiệm.

Vậy chính là nói, Phó tổng sớm có dự mưu!

Vậy đêm qua còn đầy mặt quân tử!

Phó Minh Thâm sáng sớm hình như đi họp gì đó rồi, Lận Châu mơ màng không nghe rõ, nhưng, trước khi anh đi, dường như có đeo thứ gì đó lên ngón tay mình.

Lận Châu giơ tay phải mình lên, thì nhìn thấy trên ngón tay vô danh của tay phải mình đeo một chiếc nhẫn, kiểu dáng nhẫn đơn giản, hoa văn gì cũng không có, nhưng đeo lên bàn tay trắng nõn thon dài của cậu rất đẹp, hơn nữa rất hợp, vừa nhìn chính là làm riêng.

Lận Châu lập tức không nhịn được cười.

Ai yoo, người này không chỉ có dự mưu muốn làm loại chuyện này với cậu, thậm chí ngay cả nhẫn đều mua xong rồi.

Đúng vào lúc này, di động được Phó Minh Thâm giúp cậu đặt ở tủ đầu giường rung lên, Lận Châu cầm qua, híp mắt nhìn.

Vậy mà là Châu Ý rất lâu không gặp gửi tin nhắn đến cho cậu.

Châu Ý lần trước để mặt mộc gặp Phó Minh Thâm, bị đả kích rất lớn, mấy ngày mới bình tĩnh lại.

Châu Ý: Chị em! Đang làm cái gì đó, quá nhàm chán, thứ bảy các cậu không đi làm chứ, ra ngoài chơi nha.

Ngón tay Lận Châu rất mệt, không muốn gõ chữ, thế nên gửi tin nhắn thoại cho Châu Ý.

Cậu há há miệng, mới phát hiện cổ họng cũng rất khàn, có thể thấy tình hình chiến đấu tối qua có bao nhiêu mãnh liệt.

Lận Châu chỉ đành lại gõ chữ.

Ngạn: Vừa dậy, không đi, mệt.

Châu Ý: Mệt cái gì, đã đi làm một tuần, không thể ra ngoài thả lòng sao.

Lận Châu vốn có thể tùy tiện tìm một lý do lập lờ qua đi, nhưng cậu vừa ngủ được Phó Minh Thâm, trong lòng chính là nhịn không được, muốn khoe khoang.

Ngạn: Vừa cùng nam thần của cậu làm xong vận động trên giường.

Châu Ý: …..???

Châu Ý: Ha ha ha ha nhanh nói cho tớ biết, nam thần của tớ to không, mạnh không, một đêm mấy lần?

Phản ứng này sao không giống trong tưởng tượng của cậu.

Ngạn: Không to, không mạnh, một lần.

Châu Ý: ???

Châu Ý: Tớ không tin!!!

Châu Ý: Nam thần của tớ sao có thể không to không mạnh chỉ có thể một lần, nhất định là cậu đang bịa đặt, nam thần của tớ là người đàn ông lớn mạnh nhất thế giới!

Châu Ý: Lại cho cậu một cơ hội nữa, cậu nói thật!

Hì, Lận Châu thiếu chút nữa bị Châu Ý chọc cười chết.

Phó Minh Thâm như thế nào cậu là bạn trai đều không để ý, tại sao Châu Ý để ý như vậy.

Ngạn: Thực ra còn được nha, thì cứ như vậy đó.

Lận Châu xác thực khen không ra miệng được.

Mạnh thật sự là có hơi mạnh, Lận Châu nhớ sau đó còn bởi vì quá sướng, hình như giữa lúc ý thức mơ hồ, còn nói một vài lời rất xấu hổ.

Lận Châu lại lần nữa kéo qua chăn che mặt, cậu sao sẽ sóng như vậy chứ.

Cậu không còn mặt mũi gặp người nữa.

***

Sau khi xong hội nghị cổ đông, Hàn Đông Vũ cũng phải có mặt ở hội nghị cùng Phó Minh Thâm rời đi.

Hàn Đông Vũ luôn cảm thấy tâm tình của sếp họ hôm nay rất tốt, nói như thế nào nhỉ, chính là có loại thỏa mãn của mãnh thú sau khi ăn no, cũng không biết là phải hay không chỗ nào lại hố được người rồi.

Hàn Đông Vũ vì cái đồ xui xẻo bị hố kia mặc niệm ba giây.

Tranh thủ sếp tổng tâm tình tốt, hắn quyết định nhanh chóng làm xong công việc, được trải qua cuối tuần vui vẻ.

“Phó tổng, tối qua có nói với anh còn mấy chuyện cần xác nhận, anh còn chưa xác nhận nữa.”

Phó Minh Thâm: “Không phải nói bảo cậu gửi mail cho tôi?”

“Az đúng, tôi đã gửi rồi, nhưng có mấy mail tài liệu nói không rõ, tôi phải ở trước mặt anh nói, nếu không tôi đi đến nhà anh nói nha?”

Hàn Đông Vũ thường xuyên đến trong nhà Phó Minh Thâm làm việc, đã rất quen loại phương thức này rồi.

Phòng sách nhà Phó Minh Thâm không khác lắm với phòng làm việc của anh, làm việc rất thuận tiện.

Ai biết Phó Minh Thâm nghĩ cũng không nghĩ từ chối nói: “Không tiện.”

Hàn Đông Vũ sững sờ, tiếp đó nghĩ đến sếp hắn không phải người độc thân rồi, đoán chừng Lận Châu ở nhà anh.

“Không sao, nhiều nhất nửa tiếng, tôi sẽ không quấy rầy đến ngài Lận.” Hàn Đông Vũ rất tự giác nói.

“Tôi nói không phải không thuận tiện cái này.” Phó Minh Thâm vén ống tay áo sơ mi, lộ ra mấy vết cào rõ ràng trên cánh tay cho hắn xem: “Bé mèo hoang trong nhà khá hung dữ, tôi không thể mang người đàn ông khác vào.”

Hàn Đông Vũ: “…”

Không phải, anh trực tiếp nói không tiện thì không tiện đi, mấy vết cào, anh khoe cái gì!

Bị đàn ông cào anh rất tự hào sao.

Đợi đã, bị đàn ông cào, cộng thêm bộ dáng Phó Minh Thâm mặt mày thỏa mãn này… Hàn Đông Vũ dường như hiểu cái gì rồi, đột ngột nhìn về phía Phó Minh Thâm.

Phó tổng rất thỏa mãn với năng lực phản ứng của hắn, giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn, mang theo đau buồn thiếu đánh nói: “Hày, bé mèo hoang chỗ nào cũng tốt, chính là móng vuốt có hơi sắc bén.”

Hàn Đông Vũ: “….”

Khoảng khắc này, hắn rất muốn đuổi đi sếp hắn.

Hắn ăn đủ bát cơm chó lạnh băng lại không có dinh dưỡng này rồi.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 31"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online