Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 30
Chương 30
Phó Minh Thâm thiếu chút nữa bị bạn nhỏ dọa dẫn đến tai nạn giao thông.
Anh hít thở sâu, trong lòng đọc thầm “giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do…” tâm thần ổn định, mới nhìn nơi bạn nhỏ chỉ.
Cảm ơn trời cảm ơn đất, đều là biển chỉ dẫn xe, ánh sáng đèn xe lập lòe, cũng không có cái gọi là A Phiêu.
Người nào đó há há cười lên, thiếu đánh hỏi: “Anh phải hay không bị dọa rồi? Gan anh nhỏ quá đi hà.”
Phó Minh Thâm: “…”
Phó tổng vào lúc này rất muốn đánh người, cái loại hung hăng đánh vào mông.
Anh lấy ra một tay, che mắt Lận Châu nói: “Đừng quậy nữa, nghỉ ngơi một lát đi.”
“Không cần, cách chiến thắng sợ hãi nhất là trực tiếp đối với mặt sợ hãi, em kể cho anh nghe một câu chuyện ma, trước đó, có một hộ gia đình người chết rồi…”
“…”
Chỉ là nghe đoạn đầu này, Phó Minh Thâm đã dựng hết tóc gáy lên, lại tiếp tục nữa tuyệt đối phải một xe hai mạng.
Đúng lúc này, họ đã đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, vừa vặn đèn đỏ, Phó Minh Thâm dừng xe, thấy Lận Châu còn đang lẩm bẩm kể tiếp, dứt khoát cởi dây an toàn, thò người qua, dùng miệng chặn cái miệng còn đang đưa ra ngoài kể chuyện ma.
Trong xe lập tức yên tĩnh.
Lận Châu trợn to mắt, mắt to chớp, lại chớp.
Phần môi truyền đến xúc cảm mềm mại, hơi thở Phó Minh Thâm kề bên, hơi thở ấm nóng bao vây lấy cậu.
Cậu hình như, bị hôn rồi.
Thế nhưng, nụ hôn vừa chạm liền rời đi này, bởi vì xe phía sau vang lên tiếng còi xe thúc giục, hóa ra là qua đèn đỏ rồi.
Phó Minh Thâm có hơi tiếc nuối dùng ngón tay ở trên vành môi no đủ của cậu ấn xuống, mới lại lần nữa ngồi trở về vị trí, lại cầm qua áo khoác tây trang bên cạnh, phủ lên người bạn nhỏ, nói: “Nói chuyện.”
Lận Tiểu Châu rõ ràng đã bị hôn ngốc rồi, ‘ồ’ một tiếng, cuối cùng ngậm lại miệng từ lúc lên xe đã bắt đầu ba la ba lô không ngừng kia của cậu.
Trên áo Phó Minh Thâm có mùi thơm nhàn nhạt, không biết là mùi hương còn sót lại của loại nước hoa nào, hay là loại mùi hương thuộc về Phó Minh Thâm, ngửi vào rất thoải mái.
Chỗ này cách Phó gia không tính quá xa, xe rất nhanh lái vào sân của Phó gia, Lận Châu không đợi Phó Minh Thâm đỡ xuống, tự mình xuống xe trước.
“Này là chỗ nào?” Cậu đỡ đầu, mờ mịt nhìn bốn phía.
Phó Minh Thâm đi qua đỡ bạn trai đang nghiêng ngả, nói: “Chỗ bán em đi.”
Lận Châu đánh giá xung quanh: “Ồ…vậy người mua còn rất có tiền, em cuối cùng sắp biến thành chim hoàng yến được nuôi nhốt của lão đại hào môn rồi?”
“…” Phó Minh Thâm bị bộ nào giàu trí tưởng tượng của cậu chọc tức cười, đỡ cậu đi vào trong.
Đi vào phòng, Lận Châu mới nhận ra đây là nhà của Phó Minh Thâm, thở dài nói: “Hóa ra nhà anh à, aiz, không có người muốn mua em, em còn muốn làm một con chim hoàng yến phản nghịch, đánh ngã kim chủ, thừa kế tài sản, đi lên đỉnh cao nhân sinh.”
Phó Minh Thâm để mặc quỷ say ở chỗ đó tự do ngôn luận, mở ra tủ giày lấy giày cho cậu, khom lưng xuống nói: “Nhấc chân.”
Người còn đang mơ giấc mộng đẹp chim hoàng yến phản nghịch ngoan ngoãn giơ chân lên.
Dì Lưu bảo mẫu nhìn thấy chủ nhân về, vội vàng đi qua giúp anh cầm áo, nhìn thấy Phó Minh Thâm đang ngồi xổm giúp người đổi giày, thiếu chút nữa cắn đến đầu lưỡi mình.
Dì Lưu là ‘đại quản gia’ của Phó gia, chưa từng hỏi đến chuyện của chủ nhà, do liên quan đến công việc, Phó Minh Thâm cũng không phải lần đầu tiên mang người về, giống như Hàn Đông Vũ cách ba năm ngày thì sẽ đến, thỉnh thoảng hai người đóng cửa phòng sách mấy tiếng, đều là chuyện thường.
Nhưng từ lần đầu tiên Lận Châu đến nhà, bà liền rõ ràng cảm nhận được chủ nhà đối với cậu có chỗ không giống.
Nhưng, không giống thì không giống, Phó Minh Thâm là người nào chứ, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, đánh chết dì Lưu cũng không tin anh sẽ tự tay giúp người thay giày.
Dì Lưu nhanh chóng đi đến giúp đỡ, Phó Minh Thâm hờ hững nói: “Không cần.”
Dì Lưu chỉ đành đứng ở tại chỗ, trơ mắt nhìn Phó Minh Thâm giúp Lận Châu đổi xong giày, lại thu xếp người ngồi ở trên sofa, thuận tay đưa gối ôm cho cậu ôm.
Trời ơi, hóa ra Phó Minh Thâm biết chăm sóc người như vậy.
“Sao uống nhiều như vậy.” Dì Lưu thu dọn xong giày họ thay ra: “Tôi bảo phòng bếp làm một bát canh giải rượu.”
“Không cần, pha một ly nước mật ong thì được.” Phó Minh Thâm nói: “Bảo người dọn dẹp cho em ấy một căn phòng khách.”
“Phòng khách có sẵn, căn phòng ở tầng hai đối diện với phòng ngài.” Dì Lưu nói.
Phó Minh Thâm gật đầu biểu thị biết rồi, anh để cho dì Lưu trông Lận Châu, bản thân đi phòng vệ sinh một chuyến, đợi anh đi ra, phát hiện bạn nhỏ bưng nước mật ong, ngốc ngốc ngồi ở trên sofa, nét mặt dường như có chút….cô đơn.
Anh dùng ánh mắt dò hỏi dì Lưu xảy ra chuyện gì.
Dì Lưu nhanh chóng xua tay tỏ ý bà cũng không biết, lại nhỏ giọng nói: “Ngài vừa rời đi thì như vậy rồi.”
Phó Minh Thâm đi đến trước mặt Lận Châu, Lận Châu ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn anh, rồi lộ ra một nụ cười ngốc, giơ ly lên nói: “Không ngọt.”
“…” Phó Minh Thâm nhận lấy ly đưa cho dì Lưu, tỏ ý bà đi thêm chút mật ong, rồi hỏi Lận Châu: “Khó chịu không, cần lên lầu nghỉ ngơi không.”
Lận Châu ồ một tiếng, duỗi tay ra để cho Phó Minh Thâm kéo cậu.
Diện tích phòng khách Phó gia so với diện tích kí túc xá phòng Lận Châu còn lớn hơn, sau khi Lận Châu đi vào liền vùi đầu vào trong ổ chăn mềm mại, nhỏ giọng hừ hừ: “Rất thoải mái.”
Phó Minh Thâm bưng nước mật ong, nói: “Trước uống nước mật ong đã.”
“Không muốn uống, no.” Lận Châu xoa bụng nói.
Cậu uống đều là uống rượu, lúc này cảm thấy trong bụng đều là nước, căn bản không uống nổi nước mật ong.
Phó Minh Thâm chỉ đành đặt nước mật ong ở tủ đầu giường bên cạnh, xoay đầu thấy cậu giống bé mèo nhỏ cọ qua cọ lại.
Hôm nay Lận Châu mặc là một cái áo thun cổ áo khá lớn, bị cọ như vậy, cổ áo đều lệch đến một bên, lộ ra xương vai xanh trắng nõn và hơn nửa bả vai xinh đẹp.
Làn da cậu rất trắng, bả vai bình thương không gặp ánh nắng càng là trắng đến gần như trong suốt, cho nên nốt ruồi chỗ hõm vai lộ ra rất dễ thấy, gần như mang theo mấy phần hương vị tình sắc.
Còn có ngực, eo trắng nõn…tại sao cậu một người đàn ông, eo thon như vậy, nhìn mềm mại như vậy!
Phó tổng cây sắt già nở hoa cảm thấy máu có hơi sôi sùng sục.
Anh nhanh chóng bóp chết những tâm tư xinh đẹp kiều diễm kia của mình ở trong trứng nước, ho một tiếng, hỏi: “Thích chỗ này không?”
Nếu như Lận Châu thích, anh sai người cải tạo căn phòng, để cho bạn nhỏ chuyển vào ở.
Bây giờ họ là quan hệ yêu đương, Phó Minh Thâm có thể quang minh chính đại mời cậu đến trong nhà ở.
Đương nhiên, chính là ở rất đơn thuần, Phó tổng tuyệt đối không có ý nghĩ khác!
Lận Châu nằm ngửa trên giường, không trả lời, mà là nói: “Mơ ước lớn nhất trước đây của em, chính là vào sống ở trong căn nhà lớn sạch sẽ, căn phòng phải rất lớn, có một cánh cửa sổ sát đất, phủ lên tấm thảm dày, em có thể ngồi ở bên cửa sổ vẽ tranh, đọc sách, phơi nắng.”
“Nhưng,” Lận Châu chuyển đề tài câu chuyện, có hơi buồn bực nói: “Đợi em chân chính sống ở trong căn nhà lớn, mới phát hiện, nó cũng không phải tốt như vậy, chỉ là một cái lồng vàng xa hoa chẳng hề thuộc về em.”
Phó Minh Thâm sững sờ.
Tuy không cố ý điều tra Lận Châu, nhưng có lẽ cũng có thể đoán được những chuyện từng trải qua của cậu, cái gọi là lồng vàng này, chắc hẳn chính là Trương gia.
Đứa nhỏ theo mẹ gả vào hào môn, đều không cần bất kì lực tưởng tượng nào, đều có thể đoán ra ngày tháng của cậu sẽ không trôi qua tốt lắm.
Nhất là, đứa nhỏ của cha dượng đều bài xích cậu.
Anh ngồi xuống bên cạnh Lận Châu, giúp cậu khép lại cổ áo mở rộng, bắt lấy tay cậu nói: “Sau này sẽ không nữa.”
Sau này, ai cũng không thể ức hiếp cậu.
Lận Châu không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm trần nhà.
Cậu không tính là uống quá say, lúc này đầu óc đã tỉnh táo không ít, vốn lần đầu tiên vào ở nhà bạn trai, chắc hẳn rất vui mới phải.
Nhưng, cậu vui không nổi.
Cậu cho dù giả vờ dù không để ý, nhưng không thể phủ nhận là, tin nhắn hôm nay kia của Trương Tụng, xác thực ảnh hưởng đến cậu.
Bằng không cũng không đến mức tự mình rót say chính mình.
Cậu thật sự, không hề muốn trở về Trương gia, chỗ đó khiến cậu nghẹt thở.
Phó Minh Thâm thấy cậu lại lộ ra nét mặt cô đơn kia, lập tức tâm tư lung tung gì đều bay lên đến ngoài chín tầng mây.
Anh giơ tay ra chống ở bên đầu cậu, cúi người xuống, sáp đến gần bạn nhỏ hỏi: “Hôm nay sao vậy?”
Lận Châu bĩu môi nói: “Em không vui.”
“Tại sao không vui?”
Lận Châu mím môi, không nói chuyện, đang lúc Phó Minh Thâm cho rằng cậu sẽ không trả lời, Lận Châu bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy cổ anh, nói: “Anh, chúng ta làm đi.”
Phó Minh Thâm thiếu rút nữa té lên giường. Này lại là phát triển ly kì thoát khỏi lực hút trái đất gì rồi.
Phó tổng vốn vừa rồi bị một màn cảnh sắc xinh đẹp chấn động, kéo ra khoảng cách của mình với cậu, nhỏ giọng nói: “Đừng quậy.”
“Em không có quậy.” Lận Châu mở đôi mắt ngập nước nhìn anh: “Anh, anh không muốn em sao?”
Trong mắt cậu mang theo say ngà ngà mờ mịt, khóe mắt phiếm đỏ, tha thiết mong chờ nhìn anh, vô tội lại ngây thơ trong sáng, quả thực chính là lời mời không tiếng động nhất, khiến người rất khó không rung động.
Mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn với mùi vị trên người bạn nhỏ độc nhất thuộc về cậu, trở thành thuốc kích giục mạnh mẽ nhất.
Phó Minh Thâm khó lắm mới thu lại tâm tư ướt át kiều diễm lại toàn bộ tuôn ra.
Anh đương nhiên là muốn Lận Châu.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu, liền rất muốn cậu, trời biết anh có bao nhiêu đố kị Kỷ Lâm, rất muốn trực tiếp cướp người đi, trói ở trong nhà, ai cũng không cho nhìn, chỉ cười với anh.
Huống chi anh vừa trải qua chấn động.
Phó tổng hít sâu một hơi, lấy ra ý chí sắt thép, đưa tay kéo ra cánh tay Lận Châu, muốn kéo xuống, nói: “Em uống say rồi.”
Trạng thái này của Lận Châu, rõ ràng là hôm nay xảy ra chuyện gì không vui, mới sẽ uống nhiều rượu như vậy để mượn rượu giải sầu.
Lúc này, cậu bị rượu xông lên não, đầu óc lại không tỉnh táo, muốn dùng phương thức của người trưởng thành trút ra không vui sướng trong lòng.
Phó Minh Thâm không tính là quân tử, nhưng anh cũng không muốn lợi dụng người gặp khó khăn.
Nhất là, người anh muốn cả đời đều trân trọng và yêu thương.
Lận Châu lại mười ngón tay khép lại không chịu thả lỏng tay, rầm rì lẩm bẩm quấn lấy anh muốn làm, còn vùi đầu ở giữa hõm vai anh cọ đến cọ đi, lực ý chí Phó Minh Thâm dùng gấp mấy lần đang dần tan rã, đang thăm dò ở rìa điên cuồng mất khống chế.
Anh đang muốn cưỡng ché kéo tay cậu ra, bỗng nhiên nghe thấy Lận Châu hỏi: “Anh, anh phải hay không thật sự không được.”
Phó Minh Thâm: “???”
“Chắc là vậy.” Lận Châu dường như nghĩ đến gì đó, bản thân chỉ quan tâm đến mình gật đầu: “Liên quan đến những tin đồn kia của anh, không có một cái là giả, vậy người vô tính kia, chắc hẳn cũng là thật.”
Nói đến chỗ này, cậu phiền não nhìn Phó Minh Thâm, lại thở dài, nói: “Bỏ đi, không được thì không được, tự em chọn bạn trai, lẽ nào còn có thể chia tay được sao.”
Phó Minh Thâm: “…”
Còn dùng đến kế khích tướng phải không!
Nhưng Phó tổng là người chỉ dùng kế khích tướng thì có thể bị chọc giận sao, được hay không được lại không phải Lận Châu nói thì tính.
Phó Minh Thâm không hề động đậy, lại bị Lận Châu thình lình trở mình, biến thành tư thế Lận Châu ở bên trên.
Trong mắt bạn nhỏ mang theo hưng phấn nóng lòng muốn thử, nói: “Anh đã không được, em chỉ có thể vì yêu làm 1.”
Phó Minh Thâm: “….?”
Truyện nhà tui chỉ có thanh thủy văn thôi, cho nên tháng bảy hết rồi, mình trong sáng một tí nhá。