Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mang Thai Con Của Chú Tra Nam - Chương 28

  1. Home
  2. Mang Thai Con Của Chú Tra Nam
  3. Chương 28
  • 10
Prev
Next

Chương 28

Phó Minh Thâm trả lời xong tin nhắn của Lận Châu, nhìn thấy mấy người bạn trong nhóm đang @ anh, tiện tay nhấn mở xem một cái.

Tạ Khải: @ Phó Minh Thâm tớ đã để cho tất cả sản nghiệp nhà tớ đều từ chối Trương Dung gia nhập.

Tạ Khải: Trương Dung này làm chuyện xui xẻo gì rồi, đáng để cậu tốn công tốn sức.

Tạ Khải: Còn là một cô gái, lần đầu tiên thấy cậu đối phó với phụ nữ, chẹp chẹp chẹp.

Nhà của Tạ Khải chuyên môn mở các nơi vui chơi giải trí, ngoại trừ câu lạc bộ lần trước cùng Phó Minh Thâm và Lận Châu gặp mặt, còn có rất nhiêu nơi cao cấp, đều là nhà hắn mở.

Cao Tư Tề: Lão Phó muốn đối phó ai, có chuyện tốt như vậy sao cũng không gọi tớ?

Phí Nam: Tớ vừa tra thử, người Trương gia thành phố C.

Ninh Văn Vũ: Trương gia kia à! Tớ biết, họ ở thành phố này mở công ty còn là thuê tòa cao ốc nhà tớ, ào ú~

Cao Tư Tề: Không quen, nhưng cô ta sau này đều đặt không được thời trang cao cấp và châu báu nhà tớ rồi, ào ú~

Phí Nam: Vậy tớ chỉ có thể làm khó dễ những khai báo hạng mục của công ty họ rồi, ào ú~

Phó Minh Thâm nhìn thấy bạn tốt của mình mồm miệng tía lia thương lượng muốn đối phó Trương Dung, không có đứng ra ngăn cản.

Anh có thể ngồi đến vị trí như hôm nay, không phải người thiện lương gì.

Anh không muốn thay Lận Châu đắc tội Trương gia, khiến cậu khó xử.

Nhưng những việc này đều là người khác làm, cùng Phó Minh Thâm anh lại có quan hệ gì đâu?

***

Trương Dung được thư ký thông báo bị gần như tất cả các câu lạc bộ cao cấp thành phố này từ chối gia nhập, trực tiếp há hốc mồm.

Cô muốn tìm Phó Minh Thâm cần một lời giải thích, thế nhưng Phó Minh Thâm là chủ tịch hội đồng quản trị Thiên Hòa, căn bản không phải cô muốn gặp thì có thể gặp, không có hẹn trước, cô ngay cả cái bóng của anh cũng không thấy được.

Hơn nữa, này chỉ là một bắt đầu.

Tiếp theo đó, Trương Dung nhận được điện thoại cửa hàng cô vẫn luôn đặt làm lễ phục cao cấp, nói váy lễ phục cao cấp trước đó cô đặt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không cách nào hoàn thành đúng thời gian quy định, sẽ dựa theo đơn hàng bồi thường giá gấp ba lần.

Váy lễ phục này Trương Dung là thứ bảy này phải mặc đi một bữa tiệc rượu rất quan trọng, cô căn bản không thiếu tiền, không có váy lễ phục này, cô mặc cái gì tham gia tiệc rượu!

Tai họa không đến riêng lẻ, ngay cả tòa cao ốc Trí Liên thuê, bên cho thuê gọi điện đến nói, có thổ hào muốn mua toàn bộ tầng, nên không tiếp tục cho thuê nữa, bảo họ tháng này thuê xong thì chuyển đi.

—Công ty Trí Liên mấy trăm người, trong vòng một tháng nơi văn phòng nào thích hợp để thuê.

Trương Dung quả thực không dám tin tưởng, cô chỉ là phái Lận Châu đi công tác một chuyến mà thôi, tuy có nhân tố không mang theo ý tốt, nhưng nhân viên công ty nào chưa từng đi công tác.

Phó Minh Thâm vậy mà bởi vì cái này đối phó cô, thậm chí muốn khiến cô ở thành phố này không có chỗ đặt chân.

…

Hôm sau, Lận Châu cùng với người nhóm hạng mục cùng nhau chuyển đến văn phòng của Thiên Hòa.

Người nhóm hạng mục căn bản đều chưa từng đến tòa văn phòng Thiên Hòa, mọi người giống như bà cụ Lưu đi vào Grand View Garden.

Grand View Garden, một khu vườn trong Dream of the Red Chamber

“Ôi má ơi, khó trách mọi người đều muốn đến Thiên Hòa, nhìn xem môi trường văn phòng này, ngày ngày tăng ca tui cũng bằng lòng.” Một đồng nghiệp nhỏ giọng nói với Lận Châu.

“…” Ngược lại cũng không cần phải khoang trương như thế.

Lận Châu cũng nhỏ giọng nói: “Thực ra ở lâu rồi cũng chai lì.”

“Vậy vẫn là có khác biệt, hơn nữa, tui nghe nơi phúc lợi đãi ngộ của họ rất tốt, chính là boss có hơi khủng bố, aiz cậu từng nghe về boss họ chưa, nghe đâu rất hung tàn, một lời không hợp liền khiến người cuốn gói cút đi.”

Lận Châu: “….Có đáng sợ như vậy sao?”

“Phải á, tui nghe nói lúc ổng mở họp thường lệ, quản lý cấp cao làm báo cáo, ổng trưng ra cái mặt lạnh nghe, không vui trực tiếp trừ đánh giá, trước đây có quản lý cấp cao còn bị ổng dọa khóc tại chỗ, cậu nói đáng sợ hay không.”

Xác thực….khá đáng sợ.

“Cậu sao rồi?” Đồng nghiệp thấy mặt cậu trướng đến đỏ, hỏi.

Lận Châu nhịn cười nhịn đến đau bụng, vội vàng xua tay nói: “Không, tui chính là có hơi bị dọa đến.”

“Aiz, yên tâm, dù dữ cùng không dữ đến trên đầu chúng ta, người ta trăm công nghìn việc, cho dù là nhân viên Thiên Hòa, cũng khó gặp được mặt, tui có một người bạn làm việc ở Thiên Hòa đều đã vào làm một năm rồi, tại cuộc hợp thường niên từng gặp mặt một lần, nghe nói rất đẹp trai.”

Lận Châu nghe người khác nghị luận về Phó Minh Thâm còn rất thú vị, thuận theo lời hắn nói: “Thần bí như vậy, không biết chúng ta ở trong hai tuần này có cơ hội gặp anh ta không nhỉ.”

Đồng nghiệp vỗ vỗ bả vai cậu: “Nghỉ trưa ngủ một giấc, trong mơ cái gì đều có.”

Lận Châu: “…”

Cùng lúc này, văn phòng Phó Minh Thâm.

Hàn Đông Vũ và Phó Minh Thâm nói xong chuyện công việc, khép lại sổ ghi chép, nói: “Trương tổng Trí Liên cũng tìm được đến chỗ tôi rồi, muốn hẹn gặp anh.”

“Không gặp.” Phó Minh Thâm hờ hững nói.

Hàn Đông Vũ đã đoán được đáp án của Phó Minh Thâm, âm thầm thở dài, Phó Minh Thâm cũng không biết đã làm gì người ta rồi, Trương Dung kia giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp gáp vội vã.

Hàn Đông Vũ cũng là nể mặt hai công ty có hạng mục hợp tác, giúp cô nhắn lời.

“Cô ta nhờ tôi nói cô ta biết làm sai rồi, nhờ anh nể mặt hai công ty còn đang hợp tác, buông tha cô ta một lần, không cần thiết bởi vì một chuyện nhỏ tổn thương hòa hợp của hai công ty.”

Một chuyện nhỏ… Phó Minh Thâm khẽ xùy.

Xem ra Trương Dung căn bản không biết anh tại sao tức giận.

Phó Minh Thâm đầu cũng không ngẩng lên nói: “Cô ta tìm sai người tôi, tôi chưa từng làm gì với cô ta.”

Hàn Đông Vũ trước là sững sờ, sau đó hiểu rõ, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chuyển lời cho cô ta.”

Vào lúc này, cửa văn phòng lại bị gõ vang, thư ký Tô xách một túi cửa hàng đồ văn vặt đi vào, nói: “Phó tổng, điểm tâm ngài cần đưa đến rồi, tôi đặt ở bên này cho ngài.”

Thư ký Tô nói xong, đặt đồ ăn vặt ở một bên trên bàn trà bên sofa tiếp khách.

Những món điểm tâm ngọt này đều là nóng hổi mới ra lò, mang theo mùi hương lúa mạch nồng đậm, không bao lâu phòng làm việc đều là mùi vị thơm ngọt.

Hàn Đông Vũ hoang mang: “Anh lúc nào thích ăn món điểm tâm ngọt rồi?”

Hắn nhớ Phó Minh Thâm gần như không ăn món điểm tâm ngọt, ngay cả thức ăn khẩu vị ngọt đều không thích ăn, sao sẽ bỗng nhiên mua món điểm tâm ngọt.

Anh không thích ăn thì không thể có người thích ăn? Phó Minh Thâm không muốn cùng loại chó FA này giải thích cái gì.

“Cậu gọi Lận Châu lên đây.” Phó Minh Thâm trực tiếp dặn dò nói.

Hàn Đông Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, hắn trước đây còn lo lắng, Phó Minh Thâm cây sắt già này nở hoa, sẽ hay không quá thẳng nam sắt thép, làm bé nam sinh người ta cảm thấy cùng anh có khoảng cách thế hệ.

Bây giờ xem ra, người ta rất biết chơi, không chỉ nghĩ cách trực tiếp khiến người đến văn phòng công ty họ, còn vào lúc đang làm việc tìm người ta đến ăn điểm tâm thả lỏng.

Là hắn kiến thức có hạn rồi.

Người ta EQ cao, xem thủ đoạn dỗ dành bé nam sinh này, quả thực rất biết chơi.

Hàn Đông Vũ đến tầng 10 nơi Lận Châu bọn họ làm việc, phát hiện bầu không khí làm việc chỗ này còn khá sôi động.

Thiên Hòa chuẩn bị một văn phòng lớn, đoàn đội hạng mục hai bên đều chuyển đến văn phòng chỗ này, có chuyện gặp mặt trực tiếp trao đổi, hiệu suất trao đổi nâng lên cao.

Người đoàn đội hạng mục hai bên đều biết Hàn Đông Vũ, hắn vừa vào đến văn phòng, văn phòng vốn đang thảo luận rất sôi nổi, giống như giáo viên chủ nhiệm vào, bỗng chốc trở nên yên lặng.

Hàn Đông Vũ tuy ngày ngày bị Phó Minh Thâm chèn ép còn phải dùng tiền thưởng uy hiếp, nhưng làm trợ lý của chủ tịch hội đồng quản trị, tương đương với người đại ngôn của Phó Minh Thâm, địa vị không thua gì phó tổng công ty.

Trong mắt người ngoài, hắn chính là người hot nhất bên cạnh hoàng đế, đối với hắn kính sợ có thêm.

“Trợ lý Hàn, ngài đến đây có cái gì dặn dò sao?” Người phụ trách hạng mục bên Thiên Hòa hỏi.

“Ồ, không có gì, các người tiếp tục làm việc đi, tôi qua đây tìm người.”

Hàn Đông Vũ nói xong, đứng ở cửa văn phòng quét một vòng, ở vị trí góc nhìn thấy Lận Châu, liền nói với cậu: “Lận Châu, phiền cậu ra ngoài một lát.”

Lập tức, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung ở chỗ Lận Châu.

Tác dụng của Lận Châu ở trong hạng mục này không lớn, có hàm ý đi làm chơi chơi qua ngày, Trí Liên rất xem trọng hạng mục này, người được chọn đều là người có lai lịch có năng lực, người đồng nghiệp vừa rồi cùng Lận Châu trò chuyện tuổi tác khá nhỏ.

Lận Châu còn là thực tập sinh, mọi người đều cho rằng cậu là do Trương tổng bên kia nhét vào để học tập.

Lúc này nhìn thấy Hàn Đông Vũ vậy mà chỉ đích danh tên họ tìm cậu, đều có hơi kinh ngạc.

Một quản lý cấp cao của Trí Liên cho rằng hắn là có công việc phải làm, sợ Lận Châu không hiểu chọc vị trợ lý này không vui, vội nói: “Trợ lý Hàn, Tiểu Lận cậu ta lý lịch cạn không hiểu chuyện, anh có gì dặn dò, tôi bảo trợ lý của tôi đi, Tiểu Lận biết, cậu ta cũng biết.”

Hàn Đông Vũ lòng nói tôi nếu mang trợ lý của anh đi gặp Phó tổng, ngày mai tôi có thể cuốn gói cút đi rồi.

“Không cần, cậu ta được rồi, không có chuyện gì lớn, đi thôi.”

Quản lý cấp cao kia còn muốn nói gì đó, Hàn Đông Vũ đã xoay người đi khỏi.

Lận Châu dưới ánh mắt mọi người, còn có dưới ánh mắt liều mạng ám chỉ của quản lý cấp cao kia bảo cậu đừng nói lung tung, dửng dưng rời khỏi văn phòng.

Nhìn thấy cậu rời đi, trợ lý Hàn vừa rồi còn trưng ra cái giá giả vờ nét mặt lạnh lùng lập tức chuyển thành gương mặt tươi cười nói: “Phó tổng chúng tôi tìm cậu.”

Lận Châu sớm đoán được, do dự nói: “Nhưng công việc của tôi còn chưa làm xong.”

Cậu còn có mấy tấm hình phải sửa.

“Không việc gì, đợi lát về làm, chẳng lẽ cậu còn muốn ở văn phòng của sếp chúng tôi đến chiều.” Hàn Đông Vũ ấn thang máy lên tầng, chọc cậu nói.

Lận Châu trực giác lời này của Hàn Đông Vũ có ý xấu, lỗ tai nóng lên, nói: “Tôi không phải ý này, tôi sợ không cách nào hoàn thành đúng thời hạn chậm trễ tiến độ của mọi người.”

Hàn Đông Vũ thấy dái tai cậu đều đỏ rồi, thầm nghĩ da mặt bạn nhỏ của nhà sếp thật sự mỏng, trên miệng nói: “Không sao, là tôi tìm cậu khiến cậu chậm trễ, họ không dám nói gì.”

Lận Châu: “…”

Các anh làm lãnh đạo đều tùy ý như vậy sao?

Hàn Đông Vũ dẫn cậu đến cửa văn phòng Phó Minh Thâm thì đi làm chuyện của mình, Lận Châu tự mình đi vào văn phòng của Phó Minh Thâm.

“Phó tổng, ngài tìm tôi.”

Phó Minh Thâm từ trong máy tính ngẩng đầu lên, nghe thấy lời cậu cười, nói: “Em lại không phải cấp dưới của tôi, vừa mở miệng thì gọi Phó tổng, tôi còn cho rằng là nhân viên nào đó đến tìm tôi báo cáo công việc.”

Lận Châu trở tay đóng cửa lại, cậu đã ngửi thấy mùi thơm ngọt đầy phòng, ánh mắt khóa chặt trên món ăn vặt ở bàn trà, lặng lẽ nuốt nước miếng, nói: “Em gọi quen rồi.”

Phó Minh Thâm cố ý giả vờ không nhìn thấy bộ dáng con mèo nhỏ tham ăn của cậu, giơ tay lên bảo cậu đi qua, để cậu ngồi xuống cái ghế đối diện mình, thương lượng nói: “Đổi một cách xưng hô khác như thế nào?”

“Đổi thành cái gì?”

Sẽ không phải muốn cậu gọi tên chứ, chỉ là nghĩ như vậy đã nổi hết da gà lên rồi.

Càng không cần nói gọi ra miệng.

Còn có, đổi hay không đổi xưng hô, có thể hay không để cho cậu ăn trước lại nói sau.

Phó Minh Thâm thấy con ngươi cậu không ngừng dạt đến bên chỗ đồ ăn, mặt viết đầy chữ ’em muốn ăn’, có hơi buồn cười.

Anh nói: “Em hôm qua gửi hồ ly nhỏ kia cho tôi, cái cách gọi đó tôi khá thích.”

Hình hôm qua cậu gửi?

Lận Châu nghĩ một lát, mới nhớ ra bản thân hôm qua gửi hình nào, trên tay giơ tấm bảng, mặt trên viết: Cảm ơn anh trai.

Anh trai…

Đệch, cái này cũng quá xấu hổ rồi.

So với gọi tên còn xấu hổ hơn.

Không được, hoàn toàn gọi không ra miệng được.

Lận Châu đấu tranh: “Có thể vứt bỏ một chữ không?”

Anh trai cậu vẫn là gọi được ra miệng.

“Ồ, cũng được.” Phó Minh Thâm có hơi tiếc nuối, nhưng luôn sẽ có cơ hội, anh tiếp tục đưa ra yêu cầu: “Cũng đừng cứ mở miệng ra là ngài nữa.”

“Được.” Lận Châu lập tức đồng ý, lại tha thiết mong chờ hỏi: “Có thể ăn chưa?”

Phó Minh Thâm sợ câu bạn nhỏ sẽ thèm chết, buồn cười nói: “Đi đi.”

Lận Châu vui vẻ chạy đến trước bàn thấp, đồ điểm tâm ngọt này chính là đồ điểm tâm ngọt sau bữa cơm của nhà hàng mà lần đầu tiên Lận Châu và Phó Minh Thâm đi ăn, đồ điểm tâm ngọt đặc biệt của nhà hàng này, so với cửa hàng đồ điểm tâm ngọt chuyên nghiệp làm ra còn ngon hơn, Lận Châu là loại người có sở thích với điểm tâm ngọt, hoàn toàn không cách nào kháng cự.

Lận Châu ăn một miếng sữa tươi chiên, dựng thẳng ngón cái lên nói: “Ngon!”

Phó Minh Thâm thấy cậu ăn đến ngay cả mắt đều híp lại, cười lắc đầu, thật sự là một bạn nhỏ.

Loại cảm giác đút ăn này, Phó tổng cảm nhận được một chút niềm vui nuôi dưỡng.

Lận Châu tự mình ăn mấy cái, nhìn thấy Phó Minh Thâm lại đang làm việc, thật sự Phó Minh Thâm rất bận, thường xuyên phải tăng ca, đi công tác, thỉnh thoảng thứ bảy chủ nhật còn phải đi mở hội nghị cổ đông, cho nên Lận Châu cùng anh căn bản đều là liên hệ wechat, có lúc mấy ngày đều không thể gặp mặt.

Xem ra làm sếp cũng không phải dễ dàng như vậy, Lận Châu có lúc rất khâm phục Phó Minh Thâm, anh không chỉ là người lãnh đạo, càng là người quyết sách, có lúc một quyết định của anh, có thể liên quan đến thành bại một hạng mục mấy ngàn vạn hoặc trên tỷ, thấy được áp lực rất lớn.

Cùng với anh so sánh, Lận Châu cảm thấy bản thân bị Tống diêm vương mắng mấy câu hoàn toàn không phải chuyện gì.

Anh rất đẹp, Lận Châu lén lút nhìn sườn mặt Phó Minh Thâm nghiêm túc làm việc, trong lòng nổi lên trái tim đỏ.

Đàn ông nghiêm túc làm việc vĩnh viễn là có mị lực như vậy.

Con ngươi cậu xoay chuyển, hỏi: “Phó…anh ơi, anh muốn ăn không?”

“Đợi một chút nữa.” Phó Minh Thâm nói: “Tôi sửa xong cái này, hai phút.”

Lận Châu đã xách lên cái túi đi qua, cười híp mắt nói: “Không có việc gì, anh bận đi, em đút anh nha.”

Phó Minh Thâm chết máy tại chỗ, vốn dĩ dòng suy nghĩ sửa chữa đã nghĩ xong rồi lập tức chạy đến bên ngoài chín tầng mây.

“Được.” Anh nói.

Lận Châu thế là cầm lên miếng bơ sầu riêng, đút đến bên miệng Phó Minh Thâm, Phó Minh Thâm cắn một cái, bạn nhỏ lập tức hỏi: “Như thế nào, ngon không?”

Bộ dáng nét mặt mong đợi kia, không biết còn cho rằng món điểm tâm đồ ngọt này là do cậu làm.

“Được, ngon.” Phó Minh Thâm nói.

Anh thực ra không thích đồ ngọt, cũng không thể nào thích mùi vị sầu riêng, nhưng miếng bơ sầu riêng này có thể là nguyên nhân bạn nhỏ đút, anh cảm thấy rất ngon.

Cái này có lẽ là chính là tình nhân trong mắt hóa tây thi.

Phó Minh Thâm nghiêng đầu, ăn hết nửa miếng bánh bơ sầu riêng còn thừa lại trong tay bạn nhỏ, anh cắn xuống, vành môi không cẩn thận đụng phải ngón tay Lận Châu.

Thực ra môi anh và ngón tay Lận Châu còn cách một tầng nilong, bạn nhỏ lại giống như bị điện giật, lập tức rụt tay về.

Phó Minh Thâm thấy vành tai cậu lập tức đỏ lên, cười, hàm ý không rõ nói: “Ngon.”

Sau đó bạn nhỏ không những vành tai đỏ, ngay cả mặt đều đỏ.

Lận Châu thoáng cái tùy tiện đặt cái hộp đựng điểm tâm lên bàn làm việc của Phó Minh Thâm, nói: “Anh tự mình ăn đi.”

Nói xong, nhanh chóng rụt trở về bên cạnh bàn trà.

Phó Minh Thâm không biết cậu là người từng yêu đương một lần rồi tại sao còn trong sáng và ngây thơ như vậy, có hơi tiếc nuối—còn chưa chọc đủ nữa.

Lúc này, cửa văn phòng bị gõ vang, người đến là phó tổng Từ phó tổng công ty, Phó tổng chỉ đành lấy ra tư thế làm việc, trang nghiêm nói: “Vào đi.”

Phó tổng Từ đi vào, trước ngửi thấy một làn hương thơm ngọt, xoay đầu nhìn thấy Lận Châu ngồi ở bên kia cúi đầu ăn điểm tâm, mắt sáng lên, hỏi Phó Minh Thâm: “Phó tổng, người này là…”

Phó Minh Thâm nói: “Bạn nhỏ nhà tôi.”

Lận Châu: “…”

Sao giống như giới thiệu con trai vậy.

Mắt phó tổng Từ càng sáng hơn, ông đến tìm Phó Minh Thâm, là có một phần kế hoạch kinh doanh phải tìm anh xem, nếu như không có vấn đề thì để anh kí tên, lúc Phó Minh Thâm đang xem kế hoạch kinh doanh, ông đi đến bên cạnh Lận Châu ngồi xuống.

“Cậu tên là gì?” Phó tổng Từ cười híp mắt hỏi.

Người ta là phó tổng của Thiên Hòa, sau này chính là lãnh đạo của cậu, Lận Châu tự giới thiệu: “Lận Châu, Lận của Lận Tương Như, Châu của một chiếc lá nghiêng thuyền.”

“Họ Lận à.” Phó tổng Từ giống như đối với cái họ này của cậu rất hài lòng, lại hỏi: “Mấy tuổi rồi?”

Lận Châu: “…”

Câu hỏi này kì lạ thế nào ấy.

Nhưng hai bên tóc mai phó tổng Từ này đều trắng rồi, là một trưởng bối, Lận Châu lễ phép nói: “22.”

Thực ra nghiêm khắc mà nói là 21, cậu còn chưa trải qua sinh nhật 22 tuổi.

“Vậy có hơi nhỏ.” Phó tổng Từ lẩm bẩm một câu, lại hỏi: “Có bạn gái chưa.”

“…Chưa.”

Nhưng có bạn trai tương lai.

“Vậy tôi giới thiệu bạn gái cho cháu nhé như thế nào, con gái tôi, lớn hơn cháu ba tuổi, nhưng không sao, nữ lớn ba như ôm cục vàng.”

Lận Châu: “…”

Cậu cuối cùng cảm nhận được kì lạ chỗ nào rồi, ánh mắt phó tổng Từ này nhìn cậu, hoàn toàn là mẹ vợ nhìn con rể!

Cho nên rất hài lòng với dòng họ của cậu, có lẽ cũng là thấy cậu không phải người Phó gia, cho nên sẽ không quá khó trèo cao.

Này…có độc.

Lận Châu dở khóc dở cười, vừa muốn từ chối, phó tổng Từ lại tự khen nói: “Con gái tôi tốt nghiệp đại học nổi tiếng, cũng làm việc ở Thiên Hòa, người rất đẹp, rất nhiều chàng trai trẻ theo đuổi con bé, con bé đều không thích, nói muốn tìm một anh đẹp trai, tôi ngẫm nghĩ trai đẹp này chỗ nào có dễ tìm như vậy, cho đến hôm nay nhìn thấy cháu, cháu quả thực chính là giống như bản thiết kế riêng cho con gái tôi.”

Lận Châu: “…”

“Cháu không…”

“Đừng xấu hổ.” Phó tổng Từ ngăn chặn lời từ chối của cậu, nói: “Trước gặp mặt thử, con gái tôi rất khiến người khác thích, cháu gặp nhất định sẽ thích, tôi lát nữa sắp xếp cho hai đứa gặp mặt, như thế nào?”

“Không như thế nào cả.” Lời này là Phó Minh Thâm tiếp lời.

Phó tổng Từ nói đến hăng say, không nhìn thấy Phó Minh Thâm không biết lúc nào đã đứng ở phía sau ông, mặt lạnh, dọa phó tổng Từ nhảy dựng.

Ông bụm ngực, nói: “Phó tổng cậu cũng từng gặp Kiều Kiều nhà chúng tôi rồi, không cảm thấy con bé cùng vị bạn nhỏ Lận Châu nhà các cậu rất xứng sao?”

“Không hề xứng.” Phó tổng không nể tình nói: “Em ấy đã có một bạn trai tên là Phó Minh Thâm rồi.”

Phó tổng Từ: “…”

Phó tổng Từ: “???”

Phó tổng Từ kinh ngạc đến phát ngốc ngay tại chỗ, đối phương vậy mà là đối tượng của Phó Minh Thâm, Phó Minh Thâm vậy mà có đối tượng rồi, hai chuyện này không biết cái nào càng khiến người kinh ngạc hơn.

Còn có, tại sao giới thiệu bạn trai phải dùng ‘bạn nhỏ nhà tôi’ loại phương thức khiến người hiểu sai này.

Nghe rất là biến thái á.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 28"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online